Trường An Vũ - Mưa Phủ Trường An

Địch Nhân Kiệt bị xe ngựa xóc đến tỉnh.

Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang được bọc trong một cái chăn dày, nằm tựa vào một người. Nghiêng đầu nhìn thử, là Nguyên Phương, cũng đang dựa vào thành xe ngủ gật.

Địch Nhân Kiệt cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện y phục ướt nước mưa của mình đã được thay. Đầu hỗn loạn, có chút đau.

Có lẽ khi thức dậy cựa quậy hơi mạnh đã đánh thức Nguyên Phương bên cạnh, cậu mơ hồ mở mắt nhìn chung quanh một chút, rồi nhìn tới Địch Nhân Kiệt nằm trên người mình.

“Huynh đã tỉnh?” – Vương Nguyên Phương xoa xoa hai mắt, hỏi.

“Ừm… Ta… làm sao vậy?…” – Địch Nhân Kiệt mơ hồ đáp.

“Huynh đứng lâu quá làm thân thể khó chịu được, lại mắc mưa nên hơi sốt thôi” – thanh âm của Nguyên Phương nghe không có chút tinh thần nào. Địch Nhân Kiệt sửng sốt – “Ta ngủ từ lúc nào? Đã bao lâu rồi?”

“Huynh không sao cả, ngủ không lâu đâu, bây giờ là buổi tối, chúng ta đang đi Tịnh Châu” – Nguyên Phương vẫn nhàn nhạt trả lời, nói xong vươn tay xoa xoa trán Địch Nhân Kiệt – “Ừm, hạ sốt rồi.”

Địch Nhân Kiệt có chút phản ứng không kịp, Nguyên Phương lại hỏi: “Thân thể huynh từ khi nào mà yếu ớt vậy, dính chút mưa đã ngã bệnh.”

Là tại vì từ khi biết huynh còn sống ta chẳng nghỉ ngơi đàng hoàng được…

Địch Nhân Kiệt không nói ra mấy lời này, cũng không muốn nói.

Thấy Nguyên Phương sờ trán mình xong rồi cũng không để ý mình nữa, Địch Nhân Kiệt nhìn cậu, thấp giọng kêu một tiếng: “Nguyên Phương?”

“Hửm?”- Nguyên Phương nghe Địch Nhân Kiệt gọi mình, sửng sốt ngẩng đầu.

“Đừng chạy trốn nữa được không?”

Địch Nhân Kiệt nhìn Nguyên Phương trước mắt, nhẹ giọng.

“Cứ vậy ở bên cạnh ta, chúng ta tiếp tục phiêu bạt giang hồ, có được không?”

Vương Nguyên Phương nhìn Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt cũng đang nhìn lại cậu.

Không thể tiếp tục cự tuyệt.

Một khắc này Vương Nguyên Phương bỗng nhiên nghĩ như vậy.

Cậu làm sao có thể tiếp tục cự tuyệt đây? Cậu không nhẫn tâm được. Cậu có thể gạt được mọi người, nhưng có thể lừa gạt chính mình sao?

Cả một đêm cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu vốn chỉ định đến cổng thành nhìn Địch Nhân Kiệt, đến khi hắn chờ không được mình mà rời khỏi, cậu cũng sẽ yên lặng mà đi.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp tình cảm Địch Nhân Kiệt dành cho mình.

Nhìn Địch Nhân Kiệt đứng trong mưa, trong lòng Nguyên Phương đau như dao cắt.

Địch Nhân Kiệt lúc trước nói không sai.

Cho dù trong lòng Nguyên Phương, phụ thân và Mộng Dao là khúc mắc vĩnh viễn không buông xuống được, thì người chết cũng không thể sống lại.

Cậu cần gì phải tự hành hạ chính mình, còn hành hạ cả Địch Nhân Kiệt?

Một khắc này cậu từ bỏ.

Từ bỏ sự cứng đầu của mình trước giờ, cậu biết đời này mình mãi mãi không có khả năng thoát khỏi Địch Nhân Kiệt.

Cậu vì chính mình cảm thấy bi ai, nhưng cũng thấy may mắn.

Bởi vì đã gặp được người này, đồ ngốc Địch Nhân Kiệt.

Nguyên Phương nhìn ánh mắt Địch Nhân Kiệt tràn đầy thỉnh cầu, khẽ giương khóe môi.

“Ừm, không trốn.”

Cậu cười nói.

Địch Nhân Kiệt vừa nghe, lặng đi một chút, không kịp phản ứng trước câu trả lời của Nguyên Phương. Tiếp theo chân mày nhíu lại, e dè dò hỏi: “Cũng không chơi trò tự mình rời đi tự mình biến mất không thèm nói với ta nữa?”

“Ừ.” Vương Nguyên Phương gật đầu.

“Ôi, Vương đại công tử của chúng ta rốt cục muốn làm gì nha?”- vươn tay vò rối tóc Nguyên Phương, Địch Nhân Kiệt làm vẻ mặt kinh ngạc, bất quá Nguyên Phương liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn đang giả bộ.

Dù vậy, Nguyên Phương cũng không né tránh mặc cho Địch Nhân Kiệt vò loạn tóc mình, Địch Nhân Kiệt dừng một chút, lại hỏi: “Vậy huynh…”

“Ta nghĩ kỹ rồi” – biết Địch Nhân Kiệt muốn nói chuyện gì, Vương Nguyên Phương như hài tử nghiêng nghiêng đầu nói – “Ta đây, vừa rồi khi huynh ngủ đã suy nghĩ rất nhiều. Ta thấy ta luôn trốn tránh huynh cũng không phải biện pháp, còn không bằng…”

Ánh mắt khẽ chuyển, Nguyên Phương híp mắt nhìn chằm chằm Địch Nhân Kiệt: “Còn không bằng cứ ở bên cạnh bắt nạt huynh để tiết chế cơn tức của ta.”

“Ôi Vương đại công tử a, ta sợ quá.” – Địch Nhân Kiệt làm bộ dạng sợ sệt, rụt rụt người, tiếp đó lại hỏi – “Vậy huynh vẫn là không bỏ được sao?”

Nguyên Phương sửng sốt nhìn Địch Nhân Kiệt trong chốc lát, lại dời mắt đi không nhìn nữa, thở dài thấp giọng nói: “Nếu dễ dàng buông được thì ta cần gì phải…”

“Nhưng mà huynh vẫn đến đây” – Địch Nhân Kiệt cười – “Ta vẫn câu nói đó. Ta sẽ chờ huynh, chờ huynh từ từ bỏ qua khúc mắc.”

“Nếu ta cả đời cũng không bỏ được?” – Nguyên Phương có chút buồn cười nhìn Địch Nhân Kiệt.

“Có một người như ta ở bên cạnh huynh còn cái gì mà không bỏ được, huynh nên thỏa mãn đi!” – Địch Nhân Kiệt cười nói. Vương Nguyên Phương liếc mắt – “Vậy sao, ta rất thỏa mãn đó.”

Địch Nhân Kiệt nhướng mày, tâm tình rất tốt.

Thấy Địch Nhân Kiệt vẻ mặt vui vẻ, tâm trạng Nguyên Phương tựa hồ cũng tốt lên, bất quá vẫn là gương mặt băng lãnh, vươn tay qua phía Địch Nhân Kiệt.

“Làm gì?” – Thấy Nguyên Phương hình như muốn làm gì đó, Địch Nhân Kiệt có chút kỳ quái hỏi. Nguyên Phương không nhìn Địch Nhân Kiệt, chỉ nói – “Đưa quạt cho ta.”

Địch Nhân Kiệt sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Lúc trước khi quân lính tìm kiếm thi thể của Mộng Dao, tìm thấy nàng ở một chỗ bên ngoài địa cung, bên người có một cây quạt. sau khi Địch Nhân Kiệt tỉnh lại, Hoàng Thượng đưa cây quạt này cho hắn.

Là quạt của Vương Nguyên Phương.

“Quạt… ta làm mất sợi dây đeo rồi.”

Địch Nhân Kiệt vừa cảm thấy kỳ quái sao Nguyên Phương biết quạt đang trong tay mình, vừa lấy quạt trong ngực ra như lấy bảo bối, cười khổ nói. Ngẩng đầu đã thấy Nguyên Phương cười cười xòe tay ra, sợi dây bị mất đang nằm trong tay cậu.

Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên.

“Ta tìm được trong viện của huynh” – Nguyên Phương lấy cây quạt từ tay Địch Nhân Kiệt, tỉ mỉ buộc lại sợi dây – “Thật không biết huynh có cái gì tốt, lúc phá án thì kinh người, gặp chuyện này lại qua loa như vậy” – vừa nói vừa cầm thanh quạt quơ quơ trước mắt Địch Nhân Kiệt – “Còn dám làm rớt đồ của ta, huynh nói thử xem, nếu ta không tìm thấy thì huynh sẽ làm mất luôn phải không?!”

“Nếu mất ta mua cho huynh cái khác” – Địch Nhân Kiệt cười đến vẻ mặt tràn ngập sủng nịch.

“Huynh mua mà được sao…” – Nguyên Phương thấp giọng nói – “Đây chính là của tỷ tỷ ta lúc trước… lúc trước…”

Nghe thanh âm Nguyên Phương dần trầm xuống, nhìn người trước mắt, Địch Nhân Kiệt cảm thấy rất đau lòng.

“Còn chuyện ở địa cung, Nguyên Phương…”

“Không có gì, khi ta tỉnh lại thì phát hiện địa cung đã sụp, cũng may không đè ta bị thương, cũng chỉ xây xát chút thôi.”

Xoay xoay cây quạt, Nguyên Phương nói cực kỳ nhanh, như đang nói chuyện của người khác. Địch Nhân Kiệt nhìn cậu: “Còn Mộng Dao cũng là…”

“Ta biết các huynh sẽ an táng nàng thật tốt” – Nguyên Phương ngẩng đầu nhìn Địch Nhân Kiệt – “Khi ta vừa thoát khỏi địa cung, bị thương rất nặng nên không thể chiếu cố Mộng Dao, chỉ có thể cõng nàng ra để ở nơi dễ thấy cho các huynh nhanh tìm được.”

“Huynh bị thương nặng như vậy, rốt cục…”

Nghe Địch Nhân Kiệt hỏi, Nguyên Phương cười nhẹ, cúi đầu nhìn cây quạt trong tay: “Khi đó cũng may trên người ta còn ít bạc, ta tìm đại phu, mua thuốc uống, từ từ hồi phục, sau đó làm việc lặt vặt cho người khác kiếm tiền, dạy học chẳng hạn…”

Vương Nguyên Phương nói đều là một bộ dáng khinh miêu đạm tả, Địch Nhân Kiệt càng nghe lại càng thấy đau lòng. Đường đường là một trong Kinh thành tứ thiếu, Vương đại công tử của Thượng thư phủ ở Trường An, đương triều Quốc cữu gia, lại lưu lạc tới mức này…

“Nguyên Phương.”

Địch Nhân Kiệt ngắt lời Nguyên Phương. Nguyên Phương sửng sốt nhìn hắn.

“Sau này không được như vậy nữa.” – Địch Nhân Kiệt nói trịnh trọng như đang lập lời thề.

“Không được cái gì?” – Vương Nguyên Phương ánh mắt kỳ quái nhìn Địch Nhân Kiệt.

“Không cho huynh làm việc vất vả nữa” – Địch Nhân Kiệt nghiêm trang.

Nguyên Phương nghe Địch Nhân Kiệt nói vậy, cảm động muốn trả lời lại nghe người nọ nói tiếp: “Phải làm cũng là làm cho ta a.”

Bao nhiêu tình cảm muốn biểu đạt của Nguyên Phương trong phút chốc tan thành mây khói, cậu ngoài cười trong không cười nhìn Địch Nhân Kiệt một chút, nhoẻn cười một cái rồi lập tức thu liễm, mặt lạnh băng quay đầu đi, quyết định không thèm để ý tên hỗn đản này nữa.

Thiệt thòi cho cậu mới nãy còn ở trong mưa đau lòng vì hắn!

“Ha ha, ta giỡn đó, ta làm sao để Vương đại công tử của chúng ta phải loạn thất bát tao kiếm sống, huynh nói phải không.” – Địch Nhân Kiệt vỗ vỗ vai Nguyên Phương, bị Nguyên Phương vẻ mặt ghét bỏ hất tay ra.

Địch Nhân Kiệt bỗng ngưng cười, cúi đầu nhìn về phía Nguyên Phương.

“Cám ơn huynh, Nguyên Phương.”

Nguyên Phương sửng sốt, nhìn về phía hắn “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn huynh một lần nữa cho ta cơ hội,”

Địch Nhân Kiệt không phải không biết, người này không dễ dàng cởi bỏ mọi khúc mắc.

Phụ thân chết, tỷ tỷ chết, từng có hết thảy rồi mất đi hết thảy.

Cậu cho dù chịu đủ khó khăn gian khổ cũng không chịu trở về, dù biết rõ chỉ cần gặp cậu, Địch Nhân Kiệt cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ bảo hộ cậu vẹn toàn, nhưng cậu vẫn quật cường một mình chịu đựng hết đau khổ.

Thế nhưng lúc này, cậu nguyện ý cho hắn một lần cơ hội, cho hắn cơ hội lại có được cậu.

Cho nên hắn quyết định. Không cần biết là khúc mắc thế nào, Địch Nhân Kiệt hắn đều sẽ nghĩ cách giúp Nguyên Phương cởi bỏ.

Hắn yêu thương cậu, sao có thể để cậu một mình vướng mắc chịu khổ, để cậu vì chuyện cũ mà thương tâm đây?

“Nguyên Phương, huynh có biết cách tốt nhất để quên đi chuyện cũ là gì không?” – Địch Nhân Kiệt quay đầu nhìn Nguyên Phương.

“Là cái gì?” Vương Nguyên Phương vẻ mặt tò mò nhìn lại hắn.

“Chính là mỗi ngày đều vui vẻ như kẻ ngốc a ha ha ha ha!!!”

Địch Nhân Kiệt đắc ý nhướng mày, hình như rất hài lòng với đáp án của mình.

“Vui vẻ?” – Vương Nguyên Phương híp mắt, nhìn hắn – “Địch Nhân Kiệt, sao ta lại cảm thấy chỉ cần huynh ở bên cạnh ta, ta sẽ đặc biệt, đặc biệt không – thoải – mái?”

“Ồ?”- Địch Nhân Kiệt nghiêng đầu – “Lúc chúng ta còn ở cùng nhau… đâu thấy huynh mất hứng gì, ngược lại còn giống như rất hưởng thụ…”

“Ta không có — ” – Nguyên Phương trừng mắt, cắt lời Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt cũng không nói gì nữa nhưng vẻ mặt đắc ý trừng lại Nguyên Phương, không chịu yếu thế.

Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.

Cuối cùng Vương Nguyên Phương sau một lúc trừng mắt với Địch Nhân Kiệt, gật gật đầu bộ dạng “Địch Nhân Kiệt huynh hay lắm”, không thèm nói câu “ta đi đây, hẹn gặp lại”, xoay người muốn kêu Nhị Bảo dừng xe, thình lình bị người bên cạnh dùng sức kéo lại, kéo vào trong ***g ngực hắn.

Nguyên Phương vừa muốn mắng chửi, một nụ hôn liền rơi xuống.

Lần này Địch Nhân Kiệt động tác rất nhẹ, phảng phất ý che chở sợ làm Nguyên Phương bị thương. Nguyên Phương lặng đi một chút, nhưng cuối cùng cũng không đẩy Địch Nhân Kiệt ra, chỉ nhắm mắt lại đặt tay lên vai hắn, giống như là chấp nhận.

Không cự tuyệt, đây là chuyện tốt. Địch Nhân Kiệt trong lòng âm thầm bắn pháo hoa.

Qua thật lâu sau, Địch Nhân Kiệt mới buông lỏng Nguyên Phương. Nguyên Phương bị Địch Nhân Kiệt hôn đến hơi thở rối loạn, bị Địch Nhân Kiệt ôm trong ngực, thở phì phò.

Địch Nhân Kiệt ôm chặt cậu thêm chút, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.

“Đã nói không trốn sao huynh còn manh động? Ta hứa với huynh, chỉ cần huynh ở cạnh ta, ta mỗi ngày sẽ làm cho huynh thật vui vẻ, muốn nghĩ tới chuyện quá khứ cũng nghĩ không ra.”

Nguyên Phương bị khẩu khí mang chút lưu manh vô lại của Địch Nhân Kiệt chọc cho bật cười, Địch Nhân Kiệt biết cậu không làm loạn nữa, cúi đầu nhìn.

— “Chúng ta có thể rời khỏi thành Trường An, phiêu bạt khắp nơi, không bao giờ quay về nữa.”

— “Chúng ta có thể lại tiếp tục tỷ thí, vô luận là phá án hay là võ công, ta cũng sẽ phụng bồi tới cùng.”

— “Chúng ta có thể cùng nhau làm rất nhiều chuyện, lưu lạc giang hồ, túng mã tiêu dao, một đời hoan ca.”

Vương Nguyên Phương thoáng ngẩn người, Địch Nhân Kiệt buông cậu ra, một tay đặt trên vai cậu, nhìn cậu nở nụ cười.

“Nguyên Phương, huynh có biết thời gian ta vui vẻ nhất là lúc nào không?”

“Là lúc nào?”- Nguyên Phương hỏi.

Phóng ngựa hoan ca ngắm ai cười, một đời Trường An túy tiêu dao.

Địch Nhân Kiệt dùng tay kia nắm chặt tay Vương Nguyên Phương, ghé sát vào tai cậu nói khẽ.

“Là lúc có huynh.”

Hai tay mười ngón giao triền.

-Hoàn-

Hậu ký

Cuối cùng thì cũng viết xong câu chuyện.

Thực ra tôi cũng không biết mình đã viết những gì. che mặt

Quá trình viết thật ra không dễ dàng, vì đã lâu tôi không viết, lúc bắt đầu viết tôi rất sợ mình viết dở, cho nên thật lòng cảm ơn mọi người mấy hôm nay luôn theo dõi và ủng hộ tôi, tôi viết vậy mà cũng có người xem, thật sự rất hạnh phúc.

Nói thực tôi cũng dốc hết tâm sức viết câu chuyện này, cảm giác có nhiều chỗ chưa tốt, cho nên càng cảm ơn mọi người đã bao dung.

Tôi luôn cảm thấy trong phim, Nguyên Phương nhất định là mâu thuẫn đến phát điên, một bên là cha mình, một bên là người mình quan tâm. Chính là cuối cùng cậu vẫn chọn ngăn cản cha mình. Nguyên Phương như vậy thật sự làm người xem thấy đau lòng.

Trong truyện này, Phương Nhi thật ra luôn có tâm lý “Phụ thân lúc sinh tiền ta vì Địch Nhân Kiệt phản bội người, sau khi phụ thân chết ta không nên ở cùng Địch Nhân Kiệt, phải an ủi vong linh người”, cho nên mới luôn trốn tránh Địch Nhân Kiệt, nhưng cuối cùng vẫn bị Tiểu Hổ thuyết phục dụ trở về.

Bởi vì quan trọng nhất vẫn là lưỡng tình tương duyệt.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui