Editor: Bạch Nguyệt Quang trong lòng Tề lão đại.
Hoa Thành, tháng một trời đông giá rét.
Khung cảnh xung quanh là một mảnh trắng xóa, Thẩm Du Nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chết thảm dưới đao của đạo tặc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phụ thân của Du Nhiên từng là ân sư của Hoàng Đế đương triều, lúc về già mới có một đứa con gái, còn mẫu thân vì hạ sinh nàng nên đã mất vì khó sinh.
Tuổi già sức yếu, ông xin Thánh Thượng cho phép bộ xương già này trở về quê cũ Hoa Thành.
Lúc còn trẻ ông đã từng định một mối hôn sự ở Hoa Thành cho Du Nhiên, sau này lại đích thân tới cửa từ hôn.
Đối với chuyện này, Thẩm Du Nhiên không hề oán hận câu nào.
Ở Kinh Thành, Thẩm gia cũng được xem là dòng dõi Thư Hương, phụ thân lại từng là ân sư của Hoàng Đế, nên từ nhỏ nàng đã được Thư Ngũ Kinh hun đúc trưởng thành.
Nghe nói vị hôn phu kia của nàng là công tử ăn chơi trác táng có tiếng ở Hoa Thành, đương nhiên nàng có chút không thích.
Sau này, Thẩm lão gia chọn một tú tài có diện mạo rất tốt ở rể Thẩm gia.
Nhưng mà sau khi định hôn sự, Thẩm lão gia lại bất ngờ tử vong, vị tú tài kia chẳng những gom hết tài sản của Thẩm gia mà lại còn đuổi nàng ra khỏi nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Du Nhiên từng nghe phụ thân lén nói với nàng, nàng trốn ở trong bụng mẫu thân lâu lắm, lúc hạ sinh cũng không biết khóc.
Tuy nhiên, tính tình nàng ngây thơ, lương thiện, lại không rành sự đời, cách làm việc cũng rất ngốc.
Đầu óc của nàng có chút vấn đề.
Giống như lúc này đây, rõ ràng là tú tài kia chiếm hết tài sản của Thẩm gia nàng, nhưng nàng lại không biết nên giải quyết như thế nào.
Thẩm Du Nhiên vô hồn đi tới đi lui trên đường cái, lại đúng lúc mấy tên cướp bóc đang ra đường gây rối. Trong lúc vô tình nàng đã bị một đám cướp chém chết.
Nàng ngã vào trên nền tuyết thật dày, khoảnh khắc trước khi nàng nhắm mắt lại, dường như thấy trước mắt một tấm biển tên nhà mơ hồ.
Là "Tạ Trạch", mà dường như cũng không phải.
Đúng rồi, vị hôn phu kia của nàng chính là Cửu lang của Tạ thị.
Là công tử ăn chơi trác táng ở Hoa Thành, chỉ là bọn họ chưa từng gặp mặt.
Thẩm lão gia qua đời, nha hoàn trong phủ vốn không thích nàng, bây giờ Thẩm trạch của Thẩm gia đã bị tú tài kia chiếm.
Đột nhiên Thẩm Du Nhiên cảm thấy vừa cô đơn lại bất lực.
Đúng vậy, là bất lực.
Giống như lục bình trôi giữa dòng sông, chỉ còn một loại cảm giác mệt mỏi rã rời.
Nàng nhẹ nhàng bay lên, nhìn thi thể lạnh băng của chính mình ngã xuống trên nền tuyết cạnh một mảng lớn màu đỏ tươi.
Phụ thân đã chết, nàng đã không còn người thân.
Bây giờ, không ai đến nhặt xác cho nàng rồi.
Trong khoảnh khắc đó, nàng thấy một thiếu niên áo trắng ôm lấy thi thể của nàng đi về phía trước.
Thiếu niên kia an táng cho nàng.
Hắn đứng ở trong gió tuyết, thân hình cao ngất, cô độc hiu quạnh.
Hai tay hắn chắp ở sau lưng, trong mắt tràn đầy vẻ ưu thương, mở miệng nói: "Chắc hẳn cuộc đời của cô nương đầy sóng gió, bây giờ đã mồ yên mả đẹp. Trường An hy vọng cô nương có thể yên nghỉ dưới lòng đất."
Dường như hắn vô cùng thương tâm, đứng một mình trước phần mộ của Thẩm Du Nhiên một ngày một đêm.
Thẩm Du Nhiên nhìn thiếu niên áo trắng kia, trong lòng vô cùng an ổn.
Thì ra, tên hắn là Trường An.
Hắn chúc nàng mọi thứ đều bình yên.
Nàng cười nhìn hắn, từ nay về sau, nơi bình yên mà lòng nàng hướng tới, chỉ có Trường An.
Ngày thứ hai, tuyết ở Hoa Thành càng lúc càng lớn.
Rơi đầy khắp núi đồi, toàn bộ đều là màu trắng.
Mộ phần của Thẩm Du Nhiên cũng biến thành màu trắng.
Trường An rời khỏi, Thẩm Du Nhiên nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Nàng cũng không biết mình đã bay về nơi nào.
Thẩm Du Nhiên nằm trên giường, trong người cảm thấy nóng bức vô cùng.
Nàng cố gắng mở to mắt, nhìn thấy toàn bộ cảnh vật quen thuộc xung quanh.
Trong lòng tràn đầy hốt hoảng và kinh ngạc.
Nàng trọng sinh, đây là buổi tối hôm nàng vừa đến Hoa Thành.
Lúc này Hoa Thành đang giữa tháng hè đầu tiên, lần đầu tiên nàng ở nơi khí hậu nóng bức như vậy, thân thể không khỏe phải nằm nghỉ rất lâu mới tốt lên.
Lúc này, nàng vừa mới đến Hoa Thành, phụ thân vẫn còn chưa qua đời, Thẩm gia vẫn yên bình.
Nàng cũng chưa quen biết cái tên Trần tú tài mặt người dạ thú kia.
Tuy Thẩm Du Nhiên không rành sự đời, nhưng nàng biết rõ, ở kiếp trước lúc nàng bắt đầu cực khổ chính là lúc vừa quen biết Trần tú tài kia.
Nếu đã sống lại lần nữa, nàng nhất định phải sống thật tốt.
Còn phải tìm ân nhân kiếp trước đã cứu nàng nữa.
Một tháng sau, Thẩm Du Nhiên đã thấy công tử cứu mình ở kiếp trước.
Hôm đó, nắng xuân rực rỡ, hắn phóng ngựa trên đường, mặc bộ cẩm bào có hoa văn hình mây. Mới sáng sớm đã làm mấy đại thúc đại thẩm đang bày hàng giật mình, cũng kéo theo rất nhiều ánh mắt mơ mộng của các thiếu nữ.
Thẩm Du Nhiên nhìn dung mạo hắn không khác gì đời trước nhưng lại thấy hiếu kỳ vì sao phong thái kia khác kiếp trước nhiều đến như vậy?
Nàng tận mắt nhìn thấy hắn xuống ngựa đi vào Xuân Hoa lâu, đó là nơi bướm hoa lớn nhất Hoa Thành.
"Cửu lang Tạ Gia thật sự có phong thái rất xuất sắc nha! Vẻ ngoài từ khi sinh ra đã vô cùng tuấn tú." Một đại thẩm cảm thán.
"Sinh ra tuấn tú thì có ích gì chứ? Còn không phải là một kẻ ăn chơi trác táng hay sao."
"Đáng tiếc, hiện tại Tạ gia đã xuống dốc, Tạ Cửu lang này lại không biết làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết trầm mê nữ sắc."
"Dù sao Tạ gia đã buôn bán mấy trăm năm nay, dù có xuống dốc, cũng vẫn có thể chống đỡ thêm vài thập niên."
----
Cửu Lang Tạ gia à?
Thẩm Du Nhiên không tiếp tục nghe bọn họ nói gì nữa, nàng chỉ biết người đó là Cửu lang Tạ gia, chính là vị hôn phu của nàng, cũng là Trường An ở kiếp trước của nàng.
Nhưng mà, rõ ràng bọn họ khác nhau nhiều như vậy.
Thẩm Du Nhiên không biết nên vui hay nên buồn.
Nhưng bất kể thế nào, hôn sự này tuyệt đối không thể từ.
Trở lại Thẩm trạch, nàng cười nói với phụ thân không muốn từ hôn.
"Du Nhiên, Tạ Cửu lang kia là kẻ ăn chơi trác táng, ta đặt tên con là Du Nhiên, chính là hy vọng con vui vui vẻ vẻ, phụ thân không đành lòng gả con cho một người như vậy đâu!" Thẩm lão gia tận tình khuyên nhủ.
Thẩm Du Nhiên suy nghĩ rất lâu, rồi thẹn thùng nói: "Phụ thân, con tin hắn là người tốt. Huống chi, tâm nữ nhi đã ở trên người hắn."
Thẩm lão gia bất đắc dĩ lắc đầu, vị Tạ Cửu lang kia chính là kẻ quần là áo lượt, chơi bời trăng hoa, mà nữ nhi nhà mình lại là cô nương ngốc, không hiểu sự đời.
Ông cố ý cáo lão hồi hương chính vì không muốn nữ nhi ở Kinh Thành bị người khác cười chê.
Đúng là trước đây Tạ Cửu lang rất tốt, nhưng sao bây giờ thanh danh lại thành ra như vậy chứ!
Rốt cuộc Thẩm gia cũng không từ hôn với Tạ gia.
Ngày lành tháng tốt, Thẩm Du Nhiên tự nguyện gả cho Tạ Trường An.
Trong khoảnh khắc vén khăn voan kia lên, dường như nàng đã nhìn thấy Trường An ôn hòa như ngọc, mặt mày dịu dàng ở kiếp trước.
Trong ánh mắt hắn dường như có một tia sáng lướt qua, thì ra dáng vẻ thê tử của hắn lại xinh đẹp như vậy.
Tạ Trường An tùy ý ném khăn voan qua một bên, lệnh nha hoàn trong phòng lui ra ngoài.
Một tay hắn chống trên giường hỉ, kề sát vào mặt nàng: "Ngươi tên gì?"
Trong lòng Thẩm Du Nhiên nguội lạnh trong nháy mắt, vậy mà không biết tên chính thê của hắn sao?
"Thiếp thân là Du Nhiên." Nàng đáp.
Tạ Trường An lấy tay gỡ đồ trang sức nặng nề trên đầu nàng xuống, hỏi: "Thẩm Du Nhiên đúng chứ, nghe nói ngươi là đứa ngốc à?"
Nước mắt Thẩm Du Nhiên đã trào tới hốc mắt, cúi đầu nức nở nói: "Thiếp thân không ngốc."
Tạ Trường An dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đừng khóc, khóc sẽ rất khó coi, ta sẽ đau lòng." Hắn mỉm cười nói.
Thẩm Du Nhiên nổi lên dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của hắn, vậy mà bên trong đôi mắt kia không có một chút chân thành cùng đau lòng nào.
Nhưng hắn là Trường An, Trường An của kiếp trước.
Nàng vui vẻ chịu đựng.
"Ừm, thiếp không khóc." Nàng lau nước mắt, cười nói.
Tay Tạ Trường An xoa khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhẹ giọng: "Sau này, ở trong nhà, ngươi không được nhiều lời, hiểu rõ chưa?"
Thẩm Du Nhiên hiểu ý của hắn, hắn muốn nàng không được nhiều chuyện đi quản lý chuyện của hắn.
Mặc dù nàng muốn phản bác, nhưng vẫn nhẹ nhàng mà nói: "Thiếp thân hiểu rõ rồi."
Ánh mắt Tạ Trường An hiện lên ý cười, xoa xoa đầu nàng rồi nói: "Ngoan lắm."
Sau đó, hắn ôm nàng lên giường, cởi từng lớp xiêm y của nàng ra.
Nàng thấy lồng ngực rắn chắc của hắn.
Tuy Thẩm Du Nhiên đã nghe bà tử trong phủ giảng dạy kiến thức về chuyện phong the, nhưng lúc này cũng thẹn thùng lắm.
Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại.
Tạ Trường An nhẹ nhàng nở nụ cười, tiếp tục động tác phía dưới.
Y phục hai người đã tụt xuống hết, đang muốn tiến hành bước cuối cùng.
Thẩm Du Nhiên đột nhiên cúi đầu, nỉ non gọi: "Trường An, Trường An."
Nàng lại nghĩ đến thiếu niên kiếp trước đã đứng trước một phần của nàng trong gió tuyết.
Hắn còn vô cùng dịu dàng, chắp tay nói với mộ phần đơn độc của nàng: Trường An hy vọng cô nương yên nghỉ dưới đất.
Đột nhiên Tạ Trường An dừng động tác, thờ ơ nhìn nàng: "Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy?"
Hắn họ Tạ tên là Miện, mọi người đều gọi hắn là Tạ Cửu lang, không ai nhớ rõ tên tự của hắn là Trường An.
Đó là do mẫu thân đã mất đặt cho hắn.
Vì sao nàng lại gọi hắn như vậy?
Một tiếng Trường An kia vô cùng dịu dàng lại chứa đựng tình cảm sâu đậm đến thế.
Hắn muốn xem nàng như muôn vàn nữ nhân khác, hắn không muốn có bất cứ tình cảm sâu đậm nào.
Thẩm Du Nhiên lấy chăn che bản thân lại, nhẹ giọng nói: "Thiếp muốn gọi chàng như vậy."
Tạ Trường An nhíu mày, suy nghĩ xâu xa.
Một lát sau, hắn kéo chăn qua phủ lên người mình: "Thôi, đi ngủ đi!"
Nàng đơn thuần lại thâm tình như vậy, sao hắn nhẫn tâm chạm vào nàng được đây?
Ngày thứ hai, Trường An cắt một đường trên ngón tay, chiếc khăn trắng tinh xuất hiện một vệt màu đỏ chói mắt, sau đó rời khỏi phòng.
Về sau, Thẩm Du Nhiên luôn là một thê tử biết giữ khuôn phép, luôn vâng lời và không hỏi nhiều.
Mỗi ngày nàng đều ở trong phòng chờ hắn về, nhưng lại thấy hắn dẫn từng cơ thiếp về nhà.
Một năm trôi qua, hắn cũng chưa đến phòng Thẩm Du Nhiên thêm một lần nào nhưng lại nạp thêm năm thiếp thất.
Sau mỗi lần như vậy Thẩm Du Nhiên vẫn tiếp tục mỉm cười chờ hắn về, không oán không giận.
May mà hắn không cho thiếp thất hạ sinh hài tử.
Sau này, việc làm ăn Tạ gia xảy ra vấn đề cực lớn, Tạ Trường An cũng bị người ta độc mù hai mắt.
Cây cao đã đổ, bầy khỉ cũng tan, Tạ gia đuổi hết hạ nhân trong phủ, ngay cả cơ thiếp ngày xưa được sủng ái cũng mang theo tiền tài cao bay xa chạy.
Tuy Tạ phủ to lớn vẫn còn đó, nhưng rốt cuộc mọi người vẫn không tiếp tục kính trọng Tạ Trường An như xưa nữa.
Hắn đã mù, một người mù thì còn có ích lợi gì nữa đâu?
Ngày hôm đó, Thẩm Du Nhiên làm đồ ăn ngon bưng vào phòng hắn.
"Trường An, đến lúc ăn cơm rồi." Nàng dịu dàng nói.
Vẻ mặt Tạ Trường An vẫn đờ đẫn, hai mắt hắn đã không còn ánh sáng.
Đôi mắt hắn đã hoàn toàn mù lòa do độc rồi.
Nhưng mà cho dù thế nào Thẩm Du Nhiên đều ở cùng hắn, hắn là Trường An của nàng mà!
Nàng đút thìa cháo trắng đến bờ môi hắn, nhẹ giọng nói: "Trường An, ăn cháo đi."
Tạ Trường An phảng phất giống như không nghe thấy.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng nói hung ác, nham hiểm, vô cùng đáng sợ: "Cút!"
Tuy trong lòng Thẩm Du Nhiên sợ hãi, nhưng nàng không muốn rời xa hắn.
Nàng nhỏ giọng mà còn đầy kiên định nói: "Trường An, thiếp không đi."
"Ngươi là Thẩm Du Nhiên?"
Hắn cười nhạo một tiếng, lại trầm giọng nói: "Ngày đó thành thân ta đã không thích ngươi, hai ta cũng không phải phu thê chân chính. Bây giờ mọi người bên cạnh ta đã đi, vì sao ngươi vẫn còn ở lại?"
"Ta muốn ở cùng chàng."
"Ngày đó ta không cần ngươi, bây giờ mắt ta đã mù, chẳng lẽ ta sẽ cần ngươi à?"
Tạ Trường An nói xong, xoay người về hướng khác, không muốn đối diện với nàng.
"Trường An, ta biết chàng không cần ta, là ta muốn đi theo chàng, ta muốn ở cùng chàng, vậy cũng tốt mà."
Tạ Trường An không nói gì.
Thẩm Du Nhiên còn nói rất nhiều lời hay dỗ ngọt hắn, hắn mới nghe lời ăn cơm.
Một tháng tiếp theo, Tạ Trường An cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn, tùy ý cho Thẩm Du Nhiên đến chăm sóc hắn.
Buổi tối một ngày nọ, Tạ Trường An đột nhiên mở miệng nói với Thẩm Du Nhiên: "A Du, nàng cũng biết, nhiều thế hệ Tạ gia ta đều buôn bán."
Trong lòng Thẩm Du Nhiên vui vẻ, hắn không phải vô tình, hắn còn nhớ rõ tên nàng, bây giờ lại còn gọi nàng là "A Du".
Nàng nhẹ giọng trả lời: "Thiếp biết chứ."
Dường như Tạ Trường An nghĩ tới gì đó, không nhịn được mà cười khổ.
"Ta không hề có hứng thú với sản nghiệp của Tạ gia, chỉ muốn nhập ngũ đánh giặc, gầy dựng chiến công. Nhưng mà người nhà ta không thích, phụ thân luôn dùng tính mạng để ép buộc ta, ta lập tức đối nghịch với bọn họ, suốt ngày đắm chìm trong ái tình cho qua ngày tháng."
"Ta biết, bản tính Trường An của ta nhất định không phải vậy." Bàn tay Thẩm Du Nhiên xoa xoa dung nhan gầy yếu của hắn, đau lòng nói.
Hắn nắm tay thành quả đấm, đánh đấm vào cột giường bên cạnh.
"Nhưng mà bây giờ gặp nạn, trải qua trăm ngàn cực khổ, Trường An thật sự hối hận không kịp."
Hai tay Thẩm Du Nhiên ôm chặt lấy hắn, khóc nói: "Người sống trên đời này đều có kiếp nạn của chính mình, qua được thì tốt rồi."
"Kiếp nạn? Vậy A Du cũng có kiếp nạn sao?"
Thẩm Du Nhiên cười nói: "A Du có phúc khí lớn, không có kiếp nạn, cho nên muốn sống cùng Trường An cả đời."
Tạ Trường An nở nụ cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ khi hắn mù hai mắt.
"Ta hỏi lại nàng lần nữa, lời nàng vừa nói, là thật sao? Nàng có hối hận không?" Hắn nghiêm túc nói.
"Lời này giống như ánh trăng sáng ở cuối chân trời, vĩnh viễn trường tồn, dù thế sự có xoay vần, đời này A Du tuyệt đối không hối hận."
"A Du, ta tin nàng."
Hắn nắm chặt tay nàng, tới chết cũng không buông ra.
Đó chính là thứ duy nhất để dựa vào trong bóng đêm.
Khóe môi hắn thoáng hiện lên ý cười. Sau này, quãng đời còn lại bọn họ sẽ mãi bên nhau.
Thẩm Du Nhiên cũng cười, giống như đã tìm được nơi dừng chân cho trái tim mình.
Thẩm Du Nhiên còn một câu vẫn chưa nói ra miệng: Kiếp nạn của A Du trong kiếp này, đó là Trường An chàng!
Từ khi chịu ơn chôn cất của chàng ở kiếp trước, lúc nhìn nhau ở mộ phần, chàng hi vọng ta sẽ luôn bình yên.
Từ đó trở đi, nơi bình yên trong lòng nàng, chính là Trường An chàng.