Trường Ca Hành

CHƯƠNG 42
Biên dịch: Hồng Miên
.
Hành tử trường đoạn, trăm mối thê lương. Vắng gió mà dị hưởng, mây thưa mà kì sắc. Thuyền dừng nơi mép nước, xe chậm rãi lượn vòng quanh rìa núi, nào ngờ trước khi mái chèo khua đến, ngựa sợ kêu vang không nghỉ. Giấu kim thương [1] ai dùng, ngọc trụ ngang trên tay vịn.
Cuối cùng một âm rung trầm bổng, ý dừng chưa tận, nhưng lại chần chừ tiêu biến, không thể trách móc.
Ta nâng cổ tay lên, thầm thở dài, lại nhẹ nhàng buông xuống, bày ra phía trước cũng là danh cầm, tên gọi “Lão Long Ngâm”, là một bảo vật năm đó Cốc chủ treo ở trên lầu.
Khi đó ta đã tập sáo ngọc, liền gác lại bỏ mặc huyền cầm, nhưng mỗi lần đi qua cây đàn này, đều lòng thầm ao ước, nghĩ nếu có một ngày, có thể chính tay đàn tấu, như vậy thật tốt biết bao.
Hiện tại, chỉ vì ta nói không có đàn tốt, Cốc chủ liền lệnh hơn trăm người gấp rút chạy băng băng, mang về cây “Lão Long Ngâm” này.
Cốc chủ thậm chí nói, cây đàn này treo cũng là treo thôi, danh cầm đến đây thích hợp phối với người thanh cao tao nhã, y không thiên về cổ cầm, lại có thể cùng ta thổi sáo xướng họa, cũng là một chuyện tốt.
Ta ảm đạm không nói gì, cùng ta xướng họa, ngươi xướng họa cái gì?
Ta đối với ý kiến về nhạc lý, sớm đã cùng y Nam viên Bắc triệt [2], cho dù muốn hòa khúc điệu, tình cảm bên trong kia, lại khác biệt quá xa.
Ta cũng không cùng y nói lời vô ích, vươn tay, đã là một khúc tân tác “Biệt phú”.
Đây là vì Cát Cửu, vì những hảo bằng hữu ta có thể sống kiếp này cũng vô phương gặp mặt nữa mà sáng tác, cũng là vì, đáy lòng ta kỳ thực phảng phất mong mỏi nhưng lại cũng không sao chạm đến được mà sáng tác.
Ta thực ra cũng từng nghĩ, nếu có thể ném đi những thù hận này, mang theo Kỳ Nhi, tìm một nơi sơn thanh thủy tú, trồng hoa đọc sách gảy đàn, ngẫu nhiên cùng Cảnh Viêm Cát Cửu lai vãng, mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời lên cao, màu thu ăn cua mùa đông cưỡi lừa đạp tuyết tầm mai. Những ngày như vậy, thật là đẹp biết bao.
Nhưng những ngày như vậy, kiếp này nhất định, không có ngày thực hiện nữa.
Tất thảy đã không thể vãn hồi.
Ta dừng đàn, lại nghe một tiếng sáo du dương, không cần quay đầu, cũng biết là Cốc chủ ở phía sau.

Y không sót một âm, thổi ra “Biệt phú” mới rồi.
Người này trí nhớ thật tốt, quả là không thể tưởng tượng được.
Ta lắng nghe một đoạn, cảm thấy trong khúc điệu vội vàng hiện ra chỗ sơ suất, lại vươn tay, gẩy nhẹ cầm huyền, đàn lại khúc điệu này, trong thanh âm, đã làm thêm một bước sửa chữa.
Tiếng sáo vô tri vô giác dừng lại, ta hoàn toàn không phát giác, vẫn tiếp tục gảy đàn, ngừng một chút, lại ngẫm nghĩ một chút, lại đàn.
Một chút cũng không hề qua loa.
Ta tuân theo chính là, mỗi một nốt nhạc, mỗi một giai điệu, đều giống như ngôn từ, nói, đều là ưu tư vô cùng rõ rệt.
Là về đáy lòng người, trong máu huyết, ưu tư làm sao có thể che đậy, cũng không thể gạt đi.
Trong những ưu tư này, có phẫn nộ, có sợ hãi, có sùng bái, có thống khổ, có hạnh phúc, có bi thương.
Chỉ cần ngươi là con người, đều không thể tránh được ưu tư.
Ta đang tiếp tục gảy, chợt nghe mặt đàn “ông” một tiếng, một cây sáo ngọc đè lên dây đàn, lại thấy Cốc chủ chằm chằm nhìn ta.
Ánh mắt y phức tạp, trên gương mặt lạnh nhạt nhiều năm không dậy sóng giống như mặt nạ nứt ra từng mảng, rõ ràng lộ ra dao động, kinh ngạc, khó tin, sau đó là vui sướng, tựa như nhặt được bảo vật.
Y xúc động đến mức ngay cả hơi thở cũng khẽ biến thô.
Điều này đối với Cốc chủ mà nói, đã là vô cùng thất thố.
Ta cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh lại, đợi y mở miệng.
Y kéo ta đang ngồi trên thạp dậy, nắm lấy bả vai ta, vội vã hỏi: “Đây, là giai điệu ngươi nghĩ?”
Ta khẽ gật đầu.
Y hít sâu một hơi, lại hỏi: “Ngươi, có thể tùy theo ý muốn, biên soạn tân khúc?”

Ta lại gật đầu.
“Dùng khúc điệu nắm bắt tâm hồn người khác, ngươi chính là như vậy, giết Dương Hoa Đình?”
Ta nhàn nhạt nói: “Cụ thể nói ra có chút phức tạp, nhưng đại khái như vậy.”
Y gật đầu tán thưởng: “Hóa ra, đó chính là ẩn ngữ trong ma khúc của ngươi, hóa ra, đó chính là nguyên nhân lão già Dương Hoa Đình trúng chiêu. Bất luận ngươi võ công cái thế, cũng không thể chống lại mềm lòng bị người ta khống chế, thì ra là vậy, ha ha ha.” Y ngửa mặt lên trời cười lớn, ôm ta vào trong ngực, kêu dài một tiếng, nói: “Thì ra là vậy! Bách Chu của ta, quả nhiên là người dùng khúc điệu đệ nhất thiên hạ.”
Ta đã theo y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy y cười to, lần này quả là mới nghe lần đầu, bất giác có chút sững sờ. Sau đó, Cốc chủ thu lại tiếng cười, một gương mặt tuấn tú tràn đầy hào hứng.
Ta nhàn nhạt nói: “Mặc dù như vậy, nhưng nếu gặp cao thủ công lực thâm hậu, định lực hơn người, khúc điệu của ta cũng không có hiệu quả.”
Cốc chủ cúi đầu, sâu xa nhìn ta.
Ta nói: “Ta đã thất bại.”
Cốc chủ nhíu mày, nói: “Võ công của Dương Hoa Đình đã tính là cao thủ nhất lưu, khúc điệu của ngươi, không phải đã giết được hắn sao?”
“Không giống.” Ta nói: “Đó là nhân cơ hội hắn vận công trị thương, ngầm biến đổi mà đạt được, nếu là chân chính đến giao tranh, ta không thể xem là thắng.”
Cốc chủ dừng một chút, nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Cốc chủ,” Ta lễ độ cung kính nói: “Bách Chu không biết võ công, lại cũng không thể ở nơi này có chút thành tựu, nhưng trong lúc nhàn rỗi thường hay nghĩ, nếu ta cũng là tuyệt đỉnh cao thủ, có thể trong tiếng đàn thêm vào nội lực, loại uy lực đó, chắc chắn lợi hại gấp trăm ngàn lần.”
Cốc chủ nhếch khóe miệng, nhìn ta không nói.
“Nhưng cái này có một vấn đề, có thể diễn tấu khúc điệu ta soạn ra, nhất định phải thành thạo cầm kỹ, tinh thông nhạc lý; phải ở trong khúc điệu dung hòa nội lực thâm hậu, lại phải võ công cái thế, công lực vững vàng. Trên đời này ngươi phù hợp với hai điều kiện này, chỉ có một minh Cốc chủ.” Ta mỉm cười, nhìn y nhẹ giọng nói: “Vân Tranh, ngươi muốn học không?”
Cốc chủ trong mắt ngậm cười, hài lòng đắc ý ôm lấy ta, nói: “Ngươi bằng lòng dạy sao?”

Ta lắc lắc đầu nói: “Ta có thể tin tưởng có điều ngươi, học xong rồi ngươi đừng hối hận, lại qua cầu rút ván.”
Cốc chủ trong mắt tinh quang chợt lóe, a a cười nhẹ, nâng cằm ta lên hôn xuống, môi khẽ di chuyển, ngậm lấy phân thân tai ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu bại hoại, lại còn học ra điều kiện với ta? Ân?”
Ta trong lòng phiền chán, lại không thể không tựa vào trong ngực y nhu nhược nói: “Ta, ta đã ăn thánh dược kia, ngươi, ngươi còn có cái gì không thể tin ta? Mà ta thì sao? Ta, dù sao cũng phải vì bản thân tính toán không phải sao?”
“Muốn cái gì?” Y hài hước hỏi.
Ta ảm đạm nói: “Cốc chủ ngày sau trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhất định bá chủ võ lâm, hô phong hoán vũ. Đến lúc đó, chỉ sợ không thiếu người đi theo bầu bạn, Bách Chu chỉ mong Cốc chủ nhớ ngày hôm nay, có thể ở trong cốc tìm một nơi sạch sẽ, lệnh cho ta từ đó yên ổn sống hết quãng đời còn lại thì được rồi.”
Cốc chủ sững người, lập tức ôm chặt lấy ta, ôn hòa nói: “Yên tâm, ta đi đâu, bên cạnh luôn có chỗ cho ngươi.”
Đây đã là hứa hẹn cảm động nhất Cốc chủ có thể nói.
Ta trên mặt từ từ chuyển ưu phiền thành vui vẻ, gật gật đầu.
Sau khi ăn thứ thuốc kỳ quái kia vào, thân thể ta từ từ bước chuyển biến tốt, liền tự động đi dạo trong sân. Gảy đàn vỗ trống đã không còn là chuyện khó khăn, Cốc chủ lại hạ lệnh rèn hai cái bao ngón tay cho ta, mặt trên dùng tơ vàng bạc quấn quanh, vô cùng hoa mĩ.
Ta chập tối mỗi ngày đều tấu cầm thời gian một nén nhang, Cốc chủ tạp vụ rất nhiều, không phải ngày nào cũng có thời gian rảnh rỗi, chỉ đến mấy lần, ta liền lấy “Thiên khiển” bộ thứ nhất, truyền thụ cho y. Từ khúc này vô cùng phức tạp, mà Cốc chủ lại thiên phú cực cao, nghe một lần, đã có thể thổi ra không sai một từ.
Nhưng diễn tấu của y, giống như nguyệt cung tiên khúc, phiêu miễu linh động, khiến người khác nghe đến say mê, nhưng không thể làm xao động tâm thần. Ta dạy mấy lần, rõ ràng y thổi không hề nhầm lẫn, nhưng vẫn chưa tập được tinh hoa trong khúc.
Một ngày này ta không quá kiên nhẫn, rốt cuộc tự mình gảy đàn, đàn từ khúc Nhất Ngũ Nhất Thập cho y nghe, đang đàn đến chỗ cao, lại cảm thấy trong ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, một bàn tay không vững, trước mắt tối sầm, lập tức ngã lên trên đàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không kìm được thở hổn hển.
Cốc chủ vội vàng đi qua ôm ta vào lòng, nhíu mày bắt mạch, nói: “Sao lại thế này? Theo lý mà nói ngươi uống thần dược vào, không nên xuất hiện sơ suất này mới đúng.
Ta thở dốc lắc lắc đầu, nói không nên lời. Y lại dùng lực, một chưởng dập tắt huân hương trong lò, hơi giận dữ nói: “Người đâu!”
Mấy nha hoàn tiểu tư thường ngày theo hầu hạ y, lúc này vội vã bước vào trong quỳ xuống, Cốc chủ quát: “Ai cho phép các ngươi đốt loại xạ hương này?”
Người bên dưới ai nấy sợ tới mức mặt mày trắng bệch, ta chậm rãi lấy hơi, yếu ớt hỏi: “Làm sao vậy? Cái này, gảy đàn cần huân hương, không phải, quy củ Điệp Thúy cốc chúng ta lập ra sao?”
Cốc chủ nhìn ta, sắc mặt dịu đi, ôn hòa nói: “Ngươi có chỗ không biết, thần dược ngươi uống, tên là Thương Sâm Hòa Hợp Đan, uống vào trong ba tháng kỳ kinh bát mạch tổ chức lại, cơ thể yếu ớt nhất, tương khắc với loại xạ hương băng phiến này, không thể tiếp cận. Là ta đã sớm dặn dò, nơi ngươi gảy đàn đổi huân hương thành bách hợp hương, tại sao hôm nay lại vẫn có xạ hương?”
Y nói đến cuối cùng, khẩu khí cũng trở nên nghiêm khắc, quát: “Nói, thứ này ai bỏ vào, lấy ở đâu?”
Mọi người run lẩy bẩy, có kẻ nhát gan bị dọa cho nhỏ giọng bật khóc nức nở, đều dập đầu xin tha thứ, nói không biết vì sao lại như vậy. Tiểu nô trực ngày hôm nay khóc sướt mướt nói: “Là, là tiểu nhân bỏ hương vào trong lò, vốn tiểu nhân cũng không biết mấy thứ huân hương này, hình dáng nhìn lại gần giống nhau, xem như thứ thường dùng, liền…”

Cốc chủ ánh mắt dữ tợn, ta vội vàng kéo tay áo y, gắng gượng cười nói: “Không việc gì, bọn họ đã nhận sai, ta cũng chỉ là có chút không thoải mái, không quá trở ngại.”
Cốc chủ liếc nhìn ta, nói: “Không theo phép tắc không thể thành quy cách. Ngươi không cần nhiều lời.”
“Cốc chủ,” Ta có chút nôn nóng, thở hổn hển: “Độ lượng nhân đức cũng là đạo làm đầu, ta ở đây người đến người đi, nếu có kẻ muốn đổi huân hương, cũng dễ như trở bàn tay, lại hà tất làm khó dễ những hạ nhân cái gì cũng không biết này?”
Cốc chủ lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc nói: “Ngươi nghi ngờ ai?”
Ta lắc đầu, nói: “Ai cũng không nghi ngờ, ta chỉ quan tâm bản thân luyện cầm cho tốt là đủ rồi.”
Y ôm chặt ta, vuốt ve tóc ta, cao giọng nói: “Điều động thị vệ ở đây nhiều một chút, truyền lời của ta, Bách Chu thân thể yếu, cần tĩnh dưỡng, bình thường nếu không có chuyện gì, mọi người không được đến gần gian phòng này.”
Ta trong lòng từ từ buông lỏng thở ra một hơi, lại nghe y lạnh lùng nói: “Đổi mấy tên nô tài này đi, đưa những tên lanh lợi đến.”
Một trận vô đầu công án [3] liền như vậy im lặng hạ màn, ta tĩnh dưỡng vài ngày, lại dần dần chuyển biến tốt, Cốc chủ luyện khúc, tựa hồ cũng có phần tiến triển, ít nhất sát khí mơ hồ trong khúc, đã từng bước phô bày ra ngoài. Y gần đây cũng không biết vì sao lại như vậy, chính là không luyện khúc, nhưng cũng thích đến chỗ ta ngồi, chỉ ôm ta vào trong ngực, bản thân đọc sách, ngẫu nhiên tiến thêm một bước cử chỉ thân mật, đều vì thân thể ta không thoải mái, mà không thể không ẩn nhẫn.
Như vậy xem ra, Cốc chủ với người trước đây trong trí nhớ của ta, khác biệt rất nhiều.
Lại qua vài ngày, Cốc chủ công việc bận rộn, tựa hồ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì đó, khiến trên mặt y mơ hồ sương lạnh, đối với ta cũng không vui vẻ ôn hòa, có đôi khi ánh mắt âm hàn, tựa hồ một khắc sau sẽ lập tức vươn tay vặt đứt yết hầu ta. Nhưng chỉ giây lát sau, y sẽ lại khôi phục trạng thái bình thường, ôm lấy ta, lệnh cho ta ở trong ngực y viết khúc phổ, hai người cùng nhau cân nhắc chuyển ý của khúc điệu, giống như lại hòa thuận vui vẻ.
Một ngày này, Cốc chủ tạp sự trói mình, không đến thăm ta, ta sai người ở trong sân bố trí cầm án, sau khi tắm gội xông hương, liền ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, gảy đàn tìm vui. Một hồi này, từ khúc ta đàn ung dung tự đắc, lại là “Lưu nguyệt” năm đó khắp nơi học nghệ học được, thời gian thấm thoát, vật đổi sao dời, chỉ từ khúc là vãn như xưa thanh nhã dễ chịu, đang đàn vui vẻ, đột nhiên gửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Thứ ta trước kia thường dùng, Tây Vực dị hương.
Nếu ta nhớ không nhầm, loại hương này sở dĩ đắt tiền như vậy, cũng vì nguyên liệu giá thành rất cao, dùng đều là hương liệu người bình thường không thể có được, tỷ như xạ hương băng phiến.
Ta tinh thần rung động, đợi nhiều ngày như vậy, quả nhiên đã đến.
.
[1] Kim thương: chén kim loại
[2] Nam viên Bắc triệt: trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ý không hòa hợp
[3] Vô đầu công án: vụ án không manh mối Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui