CHƯƠNG 44
Biên dịch: Hồng Miên
.
Ta phát giác con người lúc lâm chung, cũng không phải không có ưu đãi.
Tỷ như thái độ của Cốc chủ đối với ta, một khi y xác nhận mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, thời gian không nhiều, đối với ta thật là tốt, liền không kìm nén che đậy nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, y đã không cần băn khoăn đối với ta quá tốt, sẽ khiến ta ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, sau này không thể sửa; cũng không cần lo lắng thả lỏng tình cảm của mình, sẽ có một ngày biến ta thành nhược điểm duy nhất của y, sẽ vì ta chịu quản thúc của người khác.
Đại khái, trong cả đời này của y, cũng là vừa quay đầu, học cách đối đáp người ngoài.
Chỉ là ta không hề cảm thấy vinh hạnh, ở trên người nam nhân này, thời niên thiếu của ta đã đem tất cả tình cảm một đời người có thể cho đi dâng đến dưới chân y, sau đó thiêu rụi, hiện tại đã quá trễ, nơi tay ta đè trước ngực, có thể cảm nhận được, chỉ là hoang liêu mênh mông không bờ bến.
Nghĩ lại ngày trước, vẫn có thể bi phẫn khó lòng chịu được, có thể oán hận, có thể thống khổ.
Nhưng hiện tại, sống không được bao lâu nữa, ta chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng mênh mông không có tận cùng.
Trống rỗng giống như trời đất hoang vu đồng không mông quạnh.
Tiếng sáo của Cốc chủ réo rắt, lại không có cảm giác thanh nhã ôn hòa trước đây, sắc mặt lạnh nhạt, y nhìn vào trong mắt ta, cũng hàm ý bi thương. Loại bi thương này, ba phần vì ta, bảy phần lại là vì bản thân y. Nhiều năm như vậy, trong Điệp Thúy Cốc người người đối với y tôn kính như thần, nhưng địa vị cao kia không lấp được cảm giác cô đơn lạnh lẽo, chắc hẳn y cũng giữ nơi đáy lòng. Ta đối với y mà nói, cố nhiên là một quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể thí xe giữ tướng, nhưng mặt khác, lại không phải chưa từng sống cùng y, đã từng vô cùng thân thiết, từng thấy y trơ trọi, nguyện ý dùng hết thảy trả giá, vô oán vô hối mặc y đòi lấy.
Nếu cần, y sẽ hoàn toàn không do dự một cước đá bay, nhưng đồng thời, y lại cũng có tiếc nuối.
Suy cho cùng, người có thể giống ta yêu y như vậy, lại không làm cho y chán ghét, vẫn là không nhiều.
Một người là Khánh Ương, một người là ta, hiện tại, đều đã rời xa y.
Cốc chủ cũng là con người, đối mặt với cô tịch, y cũng sẽ bi thương.
Mà ta chờ lâu như vậy, làm nhiều thứ như vậy, chính là vì khiến cho y có chút bi thương này.
Lòng có bi thương, khúc điệu sẽ gặp chương bài đích thực.
Hiện tại, “Thiên khiển” mà y thổi, sớm đã khúc điệu thành thạo, hồi chuyển lưu loát, chỗ vang cao chưa hẳn giống loại sát khí hừng hực kia trong cổ cầm của ta, nhưng chỗ lưu luyến, lại hiển nhiên đã càng ngày càng hiu quạnh, càng ngày càng ảm đạm đau buồn.
Y càng ngày càng tiếp cận tinh hoa của “Thiên khiển”, tin tưởng chỉ cần thêm vài lần nữa, liền có thể thổi ra hiệu quả không tầm thường.
Nhưng mỗi ngày thời gian ta mê man lại rõ ràng kéo dài, có đôi khi nói chưa được hai câu, đã cảm thấy mệt mỏi rã rời không chịu nổi; có đôi khi rõ ràng một khắc trước, vẫn nằm trong lòng y, y vuốt ve mái tóc dài của ta, yên lặng giở sách, ta tựa vào trước ngực y, có lúc ngâm nga vài câu từ khúc tùy ý nghĩ ra.
Thường thường từ khúc còn chưa ngâm xong, ta đầu khẽ gục xuống, rơi vào trong mê man.
Chúng ta đối với việc này đều im lặng không nhắc đến, bởi vì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, không chừng lần mê man sau, ta sẽ không tỉnh dậy nữa.
Sự việc không có biện pháp tiếp tục kéo dài.
Một ngày này, ta mê man đã đủ mười hai canh giờ, vừa mở mắt, đã thấy Cốc chủ dựa vào bên gối ta, một tay nắm lấy tay ta, trong mắt rõ ràng biểu lộ đau thương, y thấy ta tỉnh dậy, buông tay ta ra, nhàn nhạt nói: “Ngươi quá ham ngủ.”
Ta cười khẽ một chút, nói. “Đói rồi.”
Ưu phiền trong mắt Cốc chủ khẽ tan đi, đứng dậy sai người bưng dược thiện đến, nhìn tiểu nô thị nữ hầu hạ ta dùng một chén, có lẽ là đã ngủ rất lâu, ta tinh thần hòa hoãn, liền dùng hết cả chén.
Cơm xong, lại có thị nữ bưng khăn ấm, đi qua hầu hạ ta rửa mặt súc miệng, lau mặt xong, lại có một thị nữ khác đổi chậu đồng, vắt một chiếc khăn khác đi qua lau chân tay cho ta, lại nghe Cốc chủ ở bên cạnh nhàn nhạt nói: “Đưa ta.”
Thị nữ cả kinh, vội vàng đưa chiếc khăn trong tay qua. Cốc chủ nhận lấy, phất tay nói: “Đều lui xuống đi.”
Mọi người không dám trái lời, đều cúi đầu lui ra ngoài. Y mở rộng khăn, nhấc tay ta lên, mười đầu ngón tay, từng ngón từng ngón, tỉ mỉ lướt qua. Đổi đến chỗ ngón tay phải đứt đoạn, y dừng lại một chút, trong tay càng buông nhẹ, giống như sẽ làm đau ta.
Ta nhàn nhạt nói: “Đều là vết thương cũ lâu năm, không có việc gì.”
Cốc chủ ngẩng đầu liếc ta một cái, hời hợt nói: “Đem những kẻ mấy năm nay khi phụ ngươi ghi vào tờ đơn, ta nhận lời ngươi, nhất định trả lại cho bọn hắn từng người một.”
Thủ đoạn của y vô cùng tàn nhẫn, lại hiếm có sẽ vì người khác ra mặt. Ta sững sờ, lập tức chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không cần, có ai không chết? Giết Dương Hoa Đình, ta đã báo được thù rồi.”
Cốc chủ dưới tay không nghỉ, bình thản nói: “Dương Hoa Đình còn có một điệt nhi, Trung Nghĩa Bá phủ còn chưa kết thúc, món nợ này, còn có thể tìm được người nhận.”
Ta bật cười khanh khách, y thật hay quên, vậy mà lại không nhớ, là ai khiến ta rơi vào Trung Nghĩa Bá phủ. Ta nhìn y, vươn tay đè lên tay y, nhẹ giọng nói: “Vân Tranh, không cần làm mấy cái này.”
Cốc chủ hơi hất tay ta ra, ***g ngực không ngừng nhấp nhô, trên mặt mây đen dày đặc, qua hồi lâu, ném chiếc khăn trong tay về chậu đồng, nước bắn lên ngoại bào thanh sắc bằng lụa mỏng, từng chút, giống như nhiễm bẩn.
Ta quan sát sắc mặt của y, lại dùng giọng điệu nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Người lúc lâm chung, thường nói ra những lời thật lòng. Ta nghĩ thông rồi, không muốn truy cứu, ngươi cũng không cần vì ta truy cứu.”
Y bỗng xoay người, đưa lưng về phía ta, qua hồi lâu, khẩu khí lạnh lùng nói: “Không cần báo thù, ngươi muốn cái gì?”
Ta lắc đầu: “Cái gì cũng không cần.”
Cốc chủ ung dung nói: “Ta cho phép ngươi, có thể lệnh ta vì ngươi làm một chuyện, coi như nhiều năm như vậy, bồi thường cho ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm bóng lưng của y, nói: “Ta vẫn luôn muốn biết một chuyện…”
“Nói.”
“Năm đó, ngươi vì sao, lại giết Khánh Ương?”
Cốc chủ trầm mặc một hồi, nói: “Hắn, đối với ta bất kính, vượt quá thân phận, ngông cuồng ngôn luận chuyện cơ mật.”
Ta trong lòng trào lên một trận khổ sở, khàn giọng nói: “Là, chuyện cơ mật gì?”
Cốc chủ xoay người, nhìn ta, ôn hòa nói: “Ngươi không cần biết nhiều như vậy.”
Ta quay đầu, nhắm mắt, cuối cùng hỏi: “Ngươi rốt cuộc, cùng Dương Hoa Đình là quan hệ gì? Vì sao ngày đó hắn chết, ngươi lại nói hỏng đại sự?”
Cốc chủ lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, ngươi không cần biết nhiều như vậy.”
“Vân Tranh.” Ta mở mắt, đau buồn nói: “Ta đã là người sắp chết, chẳng lẽ ngươi còn không thể tin ta?”
Cốc chủ nhìn ta nửa ngày, ánh mắt dần dần chuyển thành nhu hòa: “Ta muốn có một thứ từ hắn mà thôi.”
Ta trong lòng suy đoán, hỏi: “Vậy ngươi đã từng toại nguyện?”
“Chưa từng. Nhưng Dương Hoa Đình đã chết, thứ đồ kia sớm muộn cùng là của ta, huống hồ, có ma khúc của ngươi, có thứ đó hay không, kỳ thực không quá quan trọng.”
Ta thừa cơ nói: “Đã như vậy, nhân ngươi hôm nay tinh thần tốt, ngươi lại luyện tập một lần, ta nghe xem có chỗ sai sót không.”
Cốc chủ nghĩ một chút, gật gật đầu.
Y buông ta ra, tay cầm ngọc địch, thổi lên, khúc điệu bi thương lại trầm bổng, khi vang cao như kim qua thiết mã, lúc lưu luyến như phỉ trắc triền miên, chính là “Thiên khiển” quyển thứ nhất ta tặng cho y.
Ta càng nghe càng vui vẻ, không kìm được tươi cười rạng rỡ, ưu tư trong giai điệu kia, từ từ nổi lên mặt nước, ma tính trong khúc điệu, cũng từng bước hiện ra, giống như ác quỷ vượt qua sương mù, thấm sương trắng dữ tợn, bố nhào về phía người sống.
Không dễ dàng a, muốn làm cho kẻ mặt lạnh tâm lạnh như Cốc chủ thổi ra hai từ ưu tư.
Cũng không uổng ra lấy thân tuẫn khúc, không tiếc tự hủy tính mạng.
Quả nhiên, thổi không đến một nửa, từ khúc của y vốn bình thuận đột nhiên ứ đọng, Cốc chủ trên mặt khẽ biến, lại cưỡng ép thổi khúc, nhưng không kìm được khó chịu rên lên một tiếng, loạng choạng liên tục lùi mấy bước, tay bưng ngực, sắc mặt xám ngoét, ngay sau đó, phun ra một ngụm máu tươi.
Ai cũng không biết, một khúc “Thiên khiển”, cũng như hai lưỡi lợi kiếm, người nghe tất nhiên bị khúc điệu mê hoặc, mà kẻ gảy đàn, cũng là dựa vào tâm lực bên trong, tận lực chống đỡ. Khúc điệu phản phệ, sức mạnh không thể coi thường, ta hoàn toàn không có nội lực, tâm mạch còn tổn hại, huống chi Cốc chủ võ công cao thâm như vậy?
Là lấy toàn lực của y thúc động từ khúc, chính là tăng nhanh tiến độ tẩu hỏa nhập ma.
Cốc chủ vô cùng thông mình, thoáng thấy nụ cười trên mặt ta, lập tức đoán được ta đang giở trò, sắc mặt khẽ biến, tức khắc trở nên hung tợn, ánh mắt như điện trừng về phía ta, bên trong có phẫn nộ, khó tin, đau khổ bị phản bội, rồi sau đó là hận ý muốn đem ta xé nát.
Ta cười mỉm bò xuống giường, từ dưới gối mò ra quản tiêu ngắn của ta, thở dốc nói: “Cốc chủ, ngươi có phải muốn nghe đệ nhị bộ của từ khúc này không? Không việc gì, ta lập tức thổi cho ngươi nghe.”
Ta trong lòng đối với y vô cùng sợ hãi, không dám chần chừ, lập tức áp sát môi, dùng toàn lực thổi khúc điệu.
“Thiên khiển” đệ nhị bộ “Vọng hương đài”, trong nhà lao ta từng thổi vì Tiêu Vân Tường, trong Trung Nghĩa Bá phủ ta từng thổi vì Dương Hoa Đình, giờ đây rốt cuộc đến lượt Cốc chủ đại nhân.
Ta sớm đã nói qua, từ khúc này phổ ra vì ba người bọn họ, ta tiếp tục sống, chính là vì tìm bọn họ báo thù.
Khúc điệu cất lên, quỷ môn khai mở, lệ quỷ đòi mạng, gào khóc thảm thương. Khổ vũ thu phong, sầu vân thảm vụ [1], loại tưởng tượng này từ từ tiếp cận, trong đó thay đổi phức tạp, Cốc chủ lần đầu tiên nghe thấy, há là từ khúc coi trọng đau mà không thương, người tao nhã ung dụng như y có thể lý giải?
Ta hận y.
Trong ba kẻ thù, kỳ thực ta hận nhất là y.
Ta một đời khổ sở, đều do y mà ra, nửa đời phiêu linh, nếm trải đủ loại cực khổ không sao nói hết, đều là do y ban tặng. Yêu thương khắc cốt ghi tâm, cuối cùng trở thành trò cười, mà lợi dụng lừa gạt, đê hèn nhục nhã lại vô cùng tận. Chuyện đến hôm nay, y vậy mà lại còn có thể xem khổ sở của người khác như chẳng có gì, điệu bộ ban ơn này, cho phép ta, thực sự khinh người quá đáng, sỉ nhục người khác quá sâu sắc.
Không giết y, ta thực xin lỗi chính bản thân mình. (Ta đồng ý, giết lão già đó đê!!! >’’ Đăng bởi: admin