- "Sắc trời không còn sớm nữa, phía trước có một khách điếm nhìn cũng xem như tạm ổn, không bằng đêm nay chúng ta đi vào nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường tiếp?"
Lam Thừa Vũ đề nghị.
Lúc này đây, rốt cuộc thì hắn muốn mang Bảo Lạc ra ngoài du ngoạn, chứ không phải là đi liền một mạch trên đường, tự nhiên không cần phải đi gấp như vậy.
Cứ chậm rãi đi, mới có thể đủ cẩn thận mà được trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của những bá tánh chung quanh.
- "Cũng tốt."
Bảo Lạc còn chưa từng được ở qua khách điếm bên đường, lần này đối với nàng mà nói, cũng là một loại trải nghiệm mới lạ.
Sau khi hai người đi ra cửa, liền cố ý mặc quần áo tầm thường, nhìn như là người phú hộ tầm thường.
Cũng không phải do Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc muốn cải trang thành thân phận thấp, nên dứt khoát liền mặc như thường dân.
Chỉ là Bảo Lạc cùng Bích Nghiêu da thịt non mịn, vừa thấy liền không giống như là nhà bình thường có thể dưỡng ra được, Lam Thừa Vũ so ra còn có vẻ giống thương nhân hơn Bảo Lạc.
Trừ bỏ Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ cùng đi chung một chiếc xe ngựa ra thì phía sau còn đi theo tam chiếc xe ngựa khác phụ trách việc vận chuyển hành lý, bên ngoài có mười mấy người hộ vệ cưỡi ngựa vây quanh ở chung quanh Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ để bảo hộ bọn họ an toàn.
Đương nhiên, những người này chỉ là nhân thủ được sắp xếp bên ngoài phụ trách bảo hộ Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc, ám vệ ngầm còn có hơn hai mươi người nữa, những ám vệ này mỗi người, người nào cũng có võ nghệ cao cường, không đến thời điểm khẩn cấp tuyệt đối sẽ không dễ dàng lộ diện.
Tuy là bên người Bảo Lạc có không ít người bảo vệ, nhưng nàng vẫn bị theo dõi.
Mới vừa xuống xe ngựa, liền có một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi theo đám người phía sau đẩy đẩy tới ồn ào, đụng vào trên người Bảo Lạc.
- "Ai nha!"
Bảo Lạc đột nhiên không kịp phòng bị mà phát ra một trận kinh hô, đứa bé kia ngẩng mặt lên, một khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ nhút nhát:
- "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.."
Nói xong, liền nhớ tới tránh thân thể mình đi.
Nhưng mà hắn còn không kịp ròi đi động tác thì đã bị Lam Thừa Vũ ở bên cạnh Bảo Lạc nhanh tay lẹ mắt mà bắt được tay phải của hắn, cố định tay lên đỉnh đầu.
Mọi người tập trung nhìn vào, chỉ thấy trên tay hắn không biết khi nào thế nhưng lại thuận tay cầm lấy túi tiền trên người của Bảo Lạc.
- "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Lam Thừa Vũ cười như không cười mà nhìn chằm chằm tên tiểu hài tử kia, cũng không có bởi vì đối phương tuổi nhỏ mà tha thứ cho đối phương.
- "Ta, ta.."
Tiểu hài tử mấp máy môi, thân mình run rẩy đến lợi hại, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc lên:
- "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, chính là..
Chính là nếu như ta không lấy về được cái gì thì buổi tối liền không có cơm ăn..
Ô ô ô.."
Một bên có người đi ngang qua, thấy đứa bé này khóc đến đáng thương như vậy, nhịn không được động lòng trắc ẩn:
- "Tiểu hài tử này đáng thương như vậy, nếu không, các ngươi liền thả hắn đi? Dù sao hắn cũng không từ trong tay của các ngươi chiếm được tiện nghi a."
- "Đúng vậy, hắn là Tiểu Tiểu Niên kỷ liền không thể không làm loại ra loại sự tình này, nghĩ đến cũng là bị ép buộc.."
- "Hơn nữa, các ngươi trên người tiền tài không ít, liền bỏ ra một ít đồ vật đều cũng đủ để hắn sống tốt được vài ngày, hà tất phải làm khó xử một tiểu hài tử như vậy đâu?"
Trong khoảng thời gian ngắn, suýt nữa thì Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ là bị trộm, ngược lại liền trở thành đối tượng bị mọi người công khai lên án.
- "Đứa nhỏ này va phải phu nhân nhà chúng ta trước, sau đó liền trộm túi tiền của phu nhân chúng ta, lão gia chúng ta bất quá là chế trụ hắn, không cho hắn cầm túi tiền mà chạy mất, như thế nào liền thành khó xử hắn? Chẳng lẽ là một hai điều chúng ta phải trơ mắt mà nhìn hắn đoạt đi túi tiền của chúng ta thì mới gọi là người có tâm địa từ bi?"
Bích Nghiêu tiến lên nhanh mồm dẻo miệng nói:
- "Nếu ngài đã đồng tình như vậy thì không ngại đem túi tiền bản thân tích cóp mà đem cho hắn đi, để cho hắn có thể có được một bữa cơm no a?"
Nàng nhìn về phía người thứ nhất nói chuyện về hắn:
- "Ngươi có thể làm được?"
Sau đó liền chuyển hướng sang người thứ hai lên tiếng nói chuyện:
- "Ngài có thể làm được?"
Lại hỏi người thứ ba:
- "Hay vẫn là ngài có thể làm được?"
Cho dù đi ra bên ngoài cửa, Bích Nghiêu cũng không muốn làm giảm đi uy phong của công chúa nhà nàng, không tốt cho công chúa nhà nàng.
Mấy người kia nghe xong lời này, lập tức trầm mặc không lên tiếng.
Rất nhiều người đều quen phúc của người ta, đến phiên xảy ra trên người chính mình liền không có tiêu sái như vậy.
Một người phụ nữ trung niên ở bên đi ngang qua nói:
- "Các ngươi nhưng đừng có mà để bị tên tiểu hài tử này lừa.
Hắn a, mới còn nhỏ tuổi như vậy liền bị nương của hắn không đứng đắn mà xúi giục đi trộm cắp.
Mỗi lần trộm được vài thứ trở về, nương hắn liền cho hắn ăn thịt.
Sau đó, những người xung quanh phát hiện ra bản tính của hắn, liền không cho hắn được phép bén mảng ở xung quanh khu vực nhà mình, hắn lúc này mới đem mục tiêu được lựa chọn là ở bên cạnh khách điếm Duyệt Lai này, chỉ vì sẽ ở khách điếm này mới có thể tìm được những người có tiền."
- "Nguyên lai là như vậy a.."
Lúc trước từng vì tên tiểu hài tử này mà nói chuyện, những người qua đường liền bày ra vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn:
- "Ta còn cho rằng ngươi là tiểu hài tử ngoan ngoãn, chỉ là bị người khác bắt buộc nên mới không thể không đi làm việc này, nhưng ai ngờ lại là một kẻ cắp chuyên nghiệp."
- "Còn không phải sao? Nhà ta ở gần đó, cũng từng bị hắn vào trộm qua.
Nương của hắn không thể tự mình làm ra chuyện trộm cắp, liền khuyến khích hắn tới làm chuyện này.
Dù sao thì cũng chỉ là một tiểu hài tử cho dù có bị người khác bắt được thì cũng sẽ không xuống tay nặng đối với hắn.
Những năm gần đây, nương hắn cũng không ra ngoài làm việc, chỉ dựa vào tiền tài mà hắn trộm được sống qua ngày cũng không tồi."
Người phụ nữ trung niên trong giọng nói tràn đầy oán hận, hiển nhiên đối với việc tiểu hài tử này cùng mẹ ruột của hắn có thể không làm mà cũng được hưởng, cảm thấy thập phần bất mãn.
Dựa vào cái gì mà bọn họ cực khổ, quanh năm suốt tháng kiếm không được mấy đồng tiền mà tiểu hài tử cùng với mẫu thân của hắn lại có thể dựa vào việc trộm cắp mà còn có cuộc sống sinh hoạt không tồi nữa đây?
- "Các ngươi đừng nhìn tên tiểu hài tử này bộ dáng thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, kỳ thật cũng chính là khôn khéo, cố ý chọn vị quý phụ nhân hiền lành này có vẻ có tiền liền xuống tay.
Cho dù có bị người khác bắt được, thì những người này cũng sẽ giống như thông thường không làm gì tên tiểu hài tử này.
Lần trước có vị phu nhân thấy tiểu hài tử này đáng thương còn sai người cho hắn cầm mấy xâu đồng tiền nữa a."
- "Thôi, đem hắn thả đi."
Bảo Lạc nói.
Tuy nói chuyện này làm người khác không mấy dễ chịu, nhưng tiểu hài này cũng không có làm ra chuyện gì phạm pháp, nhiều lắm thì cũng xem như là phẩm hạnh không tốt thôi.
Lam Thừa Vũ vẫn luôn ở trong tư thế thủ sẵn cũng không muốn tiếp tục dây dưa.
Chỉ là, việc kế tiếp mà Lam Thừa Vũ cùng bọn thị vệ bên người hắn nghĩ đến sẽ càng thêm cảnh giác, miễn cho lại phát sinh chuyện gì tương tự như vậy nữa.
Đến lúc đó, tiền tài trên người Bảo Lạc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như Bảo Lạc bị động chạm vào mà xảy ra chuyện gì thì Lam Thừa Vũ cũng sẽ không ngại mà lột da kẻ đã gây họa đâu.
- "Ta muốn một gian phòng thượng, tám gian phòng ở nhà dưới."
Sau khi tiến vào trong khách điếm, Lam Thừa Vũ nói.
Không biết có phải bởi vì ở ngoài cửa xảy ra náo động do tên tiểu hài tử kia hay không mà trong ngoài khách điếm mọi người liền tỏ ra thái độ nể phục đối với bọn họ.
Tên chưởng quầy thấy khách hàng là Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc đi tới, trong lòng thập phần cao hứng:
- "Thiếu gia cùng phu nhân thỉnh mời vào bên trong, chúng ta đã chuẩn bị nhã gian thượng hạng, thoải mái, nhất định sẽ khiến nhị vị vừa lòng."
- "Chậm đã, ai nói là ta muốn cùng ngươi ở một phòng? Hôm nay chúng ta vẫn là nên tách ra đi." \
Bảo Lạc còn nhớ rõ việc ban ngày Lam Thừa Vũ còn ở đó đùa giỡn nàng, một hai phải để Lam Thừa Vũ chịu một trận giáo huấn.
Còn nữa, nàng cùng Lam Thừa Vũ ở chung một phòng, Lam Thừa Vũ buổi tối chắc chắn liền sẽ nháo nàng.
Lên đường đã mệt như vậy, Bảo Lạc chỉ nghĩ muốn tắm gội xong rồi nghỉ ngơi thật sớm, mới không nghĩ sẽ lại tốn tinh lực đi ứng phó Lam Thừa Vũ.
- "Nương tử, đừng nháo, ngươi không muốn cùng ta ở một phòng.
Nếu là buổi tối cần người yêu cầu bưng trà đưa nước, ai sẽ tới chiếu cố ngươi? Buổi tối ngươi nếu là sợ hãi, ai sẽ tới bảo hộ ngươi đây?"
Bảo Lạc nhìn Lam Thừa Vũ liếc mắt một cái:
- "Bưng trà đưa nước đều đã có hạ nhân tới làm, khi nào liền dùng tới ngươi? Những việc đó ngươi làm không được tốt bằng nha đầu làm.
Đến nỗi ta sợ hãi..
việc này liền không để tướng công nhọc lòng, lá gan ta từ trước đến nay đều nhỏ, mới sẽ không sợ hãi đâu."
- "Cho dù là như thế này đi nữa thì chúng ta cũng là hai vợ chồng son, cũng không thể cứ như vậy mà liền có đạo lý phân chia phòng như vậy a.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, bạn bè thân thích của chúng ta chỉ sợ đều phải lo lắng cho cảm tình của chúng ta có phải xuất hiện vấn đề gì không tốt hay không."
- "Yên tâm đi, ngươi không nói, ta không nói, những người bên cạnh chúng ta cũng liền không nói, thì có người nào sẽ biết? Lát nữa ta sẽ ra lệnh cho những người bên cạnh, nếu là ngày sau có người nào biết, khẳng định là do ngươi truyền ra ngoài, đến lúc đó, ngươi liền đừng có trách ta a."
Lam Thừa Vũ trong lòng kêu khổ không ngừng, đem Bảo Lạc chọc giận cũng thật khổ a, cố tình mỗi lần hắn đều nhịn không được muốn thân mật cùng Bảo Lạc, liền thật sự là mâu thuẫn.
Gã sai vặt bên người Lam Thừa Vũ thấy chủ tử nhà mình khó xử, hướng chưởng quầy khách điếm đưa mắt ra hiệu, chưởng quầy kia cũng là người cơ linh, lập tức liền nói:
- "Thiếu gia, phu nhân, trước mắt khách điếm chúng ta cũng chỉ có một gian phòng thượng hạng, thỉnh hai vị tạm chấp nhận một chút đi."
Tuy nói có thể có nhiều thêm một gian phòng thượng hạng được thuê là có thể thu thêm chút tiền bạc, nhưng là chưởng quầy tin tưởng, nếu là có thể làm vị thiếu gia này vừa lòng, hắn nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt.
Quả nhiên, sau khi nghe được chưởng quầy nói xong, Lam Thừa Vũ lộ liền lộ ra một cái biểu tình vừa lòng:
- "Nương tử, chúng ta đi ra bên ngoài cũng không nên so đo quá nhiều, nếu không ngươi đêm nay vẫn là cùng ta ở cùng một gian phòng đi?"
Bảo Lạc lại há có thể không biết này có chuyện gì đang xảy ra ở bên trong? Chỉ là, đều đang ở trước mắt người ngoài, nàng nếu là lại tiếp tục làm trò liền cũng quá không cho Lam Thừa Vũ mặt mũi rồi.
Bởi vậy, trên mặt nàng bèn tỏ ra đáp ứng, sau lưng lại hung hăng mà váo thật mạnh lên đùi Lam Thừa Vũ, thấp giọng nói:
- "Buổi tối ngươi liền thành thật một chút cho ta."
- "Đó là tự nhiên, nương tử muốn vi phu làm gì, vi phu nhất định sẽ làm thật tốt mà không chút cãi lời."
Lam Thừa Vũ vô tội đáp.
Hắn đương nhiên biết Bảo Lạc là đang cố kỵ cái gì, nhưng dọc theo đường đi mệt nhọc, hắn lại như thế nào nhẫn tâm khiến Bảo Lạc thêm mệt? Còn nữa, liền tính hắn muốn cùng Bảo Lạc thân cận, khách điếm này cũng không phải là cái địa phương tốt a.
Buổi tối, Lam Thừa Vũ cố ý vì Bảo Lạc mà chuẩn bị hoa hồng để tắm rửa, lại từ trong khách điếm sai người làm vài món điểm tâm mà Bảo Lạc thích ăn, sai người đưa lên.
Chủ quán nhận tiền, trên mặt liền hớn hở, hắn liền thích khách nhân như vậy, yêu cầu càng cao thì cấp tiền thưởng liền càng nhiều.
Bất quá, theo hắn thấy vị thiếu gia mới tới này đối với thê tử của hắn là rất tốt a, cái gì đều vì thê tử của hắn suy xét, hắn đều vì thê tử mình mà chọn những đồ vật đều là tốt nhất, đó là thiếu chút nữa, hắn cũng không chịu để thê tử hắn dùng.
Theo hắn thấy nữ nhân mà được gả cho một trượng phu biết thương tiếc mình như vậy, đời này cũng đáng.
Sáng sớm, Bảo Lạc ở trong cái ôm của Lam Thừa Vũ mà tỉnh lại.
Lúc đó, đầu nàng chính là đang gối ở trên cánh tay Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ phát giác Bảo Lạc tỉnh, hắn cũng liền tỉnh theo.
Bảo Lạc chú ý tới hắn bị chính mình gối trên cánh tay hơn nửa đem, có chút mất tự nhiên mà cứng đờ.
Nghĩ đến cũng là mặc cho ai cánh tay mà bị người khác đè lên lâu như vậy thì đều trở nên tê rần.
- "Ta đã nói với ngươi là đừng để ta gối đầu lên, lại cứ không nghe, nhất quyết để ta gối đầu lên, hiện tại thì hay rồi, chính ngươi liền ăn đến đau khổ đi?"
Bảo Lạc rốt cuộc vẫn là mềm lòng, ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác trên tay cũng mềm nhẹ hơn không ít, vì Lam Thừa Vũ mát xa cánh tay đang cứng đờ kia.
Lam Thừa Vũ cười cười, thầm nghĩ, nếu không làm như vậy, ngươi làm sao sẽ biểu lộ ra thái độ đau lòng cùng hoàn toàn mềm lòng như vậy đâu?
Được Bảo Lạc ôn nhu mát xa như vậy, đối với Lam Thừa Vũ mà nói, phảng phất là thật hạnh húc, bởi vậy, hắn phá lệ quý trọng mỗi một chút cảm thụ hiện tại.
Sau khi rửa mặt xong, Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc lại kêu mấy đĩa đồ ăn bữa sáng đi lên ăn, sau đó, liền nghe được phía bên ngoài khách điếm truyền đến một trận tiếng khóc.
Bảo Lạc nghe vậy, không khỏi nhăn lại mi:
- "Bích Nghiêu, ngươi đi xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì."
Bích Nghiêu lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau, liền đã trở lại:
- "Hồi bẩm chủ tử, hôm nay tiểu hài tử kia..
Trộm lấy tiền mà tiểu tức phụ kia lấy để đi bốc thuốc cho bà bà.
Nghe nói bà bà của tức phụ kia vì bị trì hoàn lâu như vậy liền không qua khỏi, trượng phu của tức phụ kia liền muốn để cho tên tiểu hài tử kia phải đền mạng cho nương hắn.".