Trưởng Công Chúa - Soc 2k

Lúc này tại chính điện Lan phi đã được đưa lên, mới có hai ngày bị nhốt trong cung mà bà ta đã tiều tụy đi không ít, bà ta còn chưa biết chuyện nhi tử của mình bị lộ thân phận nên trong lòng bà ta có một hi vọng lớn lao.

Bà ta sẽ khăng khăng không nhận tội, hoàng thượng cũng không thể xử tội bà ta, nhị ca nàng ngoài biên cương nhất định hoàng thượng sẽ nể mặt đôi ba phần, chỉ cần không chết thì nhi tử của bà nhất định sẽ cứu bà ta.

Nhưng khi vừa bị áp giải vào đại điện chút niềm tin đó của bà ta bị vỡ vụn hoàn toàn, thái tử sao lại quỳ ở dưới kia thế này, người quỳ gần đấy không phải là Trương Bà hay sao.

Trương Bà là nhũ mẫu của bà và ca ca nên bà không thể không nhận ra được cho dù đã mười mấy năm qua.

Tay chân bà ta lúc này đã run rẩy vô cùng, cung nhân ấn bà ta quỳ xuống, bà ta đâu dám phản kháng kia chứ.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng và hoàng hậu nhìn mình chằm chằm bà ta có chút chột dạ.

Hoàng hậu lạnh lùng nói:


"Lan Phi ngươi còn nhớ người phụ nữ này chứ, người phụ nữ đã giúp ngươi làm một việc ác, một việc thương thiên hại lý ".

Lan Nghi Vân ngồi sụp xuống, bà ta làm sao mà cãi lại, hoàng thượng đã mang hết nhân chứng vật chứng lên bà ta làm sao mà cãi nổi, nhìn thái tử quỳ ở kia bất giác bà mới ý thức được liền vội vàng nói:

"Hoàng thượng, hoàng thượng việc này là do một mình ta làm thái tử không biết chuyện gì, người đừng trách tội thằng bé, thằng bé không có lỗi gì trong truyện này cả, hoàng thượng hãy trừng phạt một mình thiếp thôi ".

Rồi bà quỳ xát đến gần hoàng hậu giọng khẩn thiết:

"Hoàng hậu, dù gì thái tử cũng một lòng yêu thương người, đã gọi người là mẫu thân bao nhiêu lâu nay, người hãy xin hoàng thượng tha tội cho thái tử đi ".

Hoàng hậu vẻ mặt vô cảm nói:

"Thật sự nếu đúng như lời ngươi nói thì tốt, nhưng tên nghịch tử lòng lang dạ sói này lại làm ra việc đại nghịch bất đạo, ngươi bảo ta phải tha thứ thế nào đây.

Ngươi và hắn đã làm mẫu tử ta chia cắt bao nhiêu năm nay, hại ta không thể ở bên chăm sóc nhi tử ruột của mình, hại ta không làm tròn bổn phận của một người làm mẫu thân.

Đành rằng thế, ngươi lại không yêu thương hắn, lại đối xử với hắn vô cùng bất công, ta hận, ta hận ngươi biết không?".

Nói rồi hoàng hậu ôm mặt khóc nức nở, bà thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với nhi tử nhưng không biết đối mặt với nhi tử thế nào.

Như Họa ngồi bên cạnh liền nhẹ nhàng an ủi mẫu hậu, mẫu hậu khóc cũng là cái tốt, khóc mới giải tỏa tâm trạng của mình, tuy là muộn nhưng còn hơn là không biết gì cứ u u mê mê bị chết đi giống như đời trước.

Kim Hạo Quân lúc này đã rũ như tàu lá, hắn bị bí mật áp giải về cung ngay trong hôm đó, tuy thị vệ không ai dám hành hung đánh đạp hắn nhưng nỗi sợ hãi khiến hắn không thể ngủ được nên mới khiến bản thân tàn tạ thế này.


Hăn cứ nghĩ mình thê thảm như thế này chắc chắn mẫu hậu sẽ nghĩ lại mà tha thứ cho hắn nhưng rốt cuộc hắn lại nằm mộng rồi.

Hoàng thượng lúc này mệt mỏi đã không còn muốn truy vấn gì nữa, truy vấn càng khiến sự việc đau lòng mà thôi.

Hoàng thượng lạnh lùng nói:

"Lan phi thất sát công dung ngôn hạnh lại cộng với tội ác tráo đổi đích thứ khi xưa ban giải lụa trắng, khi chết không được chôn cất hoàng lăng trả về Lan phủ.

Lan Uyển Dung hãm hại công chúa, hãm hại hoàng thất ban chết cũng đưa về Lam gia.

Lan gia có phần che giấu mọi chuyện, cắt chức Lan Nghi Lăng biếm làm thứ dân, ba đời con cháu không được thi cử đề tên bảng vàng."

Suy sụp tất cả đều suy sụp, không ai dám xin, không ai dám phản kháng.

Như Họa vừa lòng về kết cục của những người đã hại nàng, nàng đỡ mẫu hậu trở vê cung nghỉ ngơi.


Sáng ngày hôm sau hai đạo thánh chỉ của hoàng thượng ban ra khiến cho cả triều đình vô cùng sôi nổi.

Sự việc Lan phi tráo đổi thân phận được đưa ra trước công chúng, thân phận được trả về đúng với ban đầu.

Thái tử bị phế bỏ vị trí trữ quân, có ý đồ thích sát hoàng thượng và hoàng hậu tội chồng thêm tội nhưng hoàng thượng nể tình máu mủ miễn tội chết nhưng cả đời bị giam trong hoàng lăng để hối lỗi việc làm của mình.

Kim Hạo Nhiên được phục hồi thân phận đích trưởng tử của mình, được phong làm thái tử chuyển vào Đông cung để sống.

Lan gia từ thế gia đứng thứ hai chỉ trong một đêm biếm làm thứ dân, lại phải mở cửa đón hai thi thể lạnh lẽo trước cửa, vận xui đến liên tiếp, chỉ trong một đêm mà Lan Nghi Lăng như già đi chục tuổi.

Khi dân chúng biết được mọi chuyện thì vô cùng phẫn nộ đã ném biết bao nhiêu đồ dơ bẩn vào phủ khiến cho toàn bộ Lan gia không ai dám bước chân ra bên ngoài.

Những người làm khi thấy chủ tử ngã xuống liền vội vã thu dọn hành trang để rời khỏi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận