Trường Công

Mấy ngày nay, vì phải nghênh đón Duẫn Giám Phi, Vân La cùng bọn gia đinh suốt mấy ngày phải bận rộn tíu tít, hiện giờ đã được nhàn nhã, cả người tuy rằng mệt nhọc không chịu nổi, lại không biết vì sao, chỉ cần tưởng tượng lại cảnh Duẫn Giám Phi ôm ôm ấp ấp hai thiếu niên kia, trong lòng liền phiền muộn không thôi, ngay cả ngủ cũng không yên giấc, khó khăn trằn trọc đến lúc chạng vạng, chợt nghe ngoài cửa sổ có người gọi hắn, nói: “Vân La, tổng quản gọi ngươi đến nhà ngoài đấy. Nói là phải xem xét việc lên thuyền của ngươi.”

Vân La vừa lăn lông lốc bò lên, vừa vội vã mặc áo khoác vào, lại vừa lên tiếng: “Ta biết rồi, đến đây.” Nói rồi liền cào cào lại đầu tóc, liền hướng nhà ngoài mà đi, vừa vào cửa, chưa kịp bái kiến chủ nhân, đã có người giơ tay lên trời, kêu trời gọi đất, nói: “Vân La a, hảo ca ca của ta, mãi ngươi không đến, ta còn tưởng ngươi đã bị cái lão già Duẫn Long kia ám hại mất tiêu rồi ấy chứ, hu hu hu, cũng may mà lúc này không có sao hết, nếu không ta dù liều mạng cũng phải lấy lại công đạo cho ngươi a.” Nói xong mới chịu bỏ hắn ra, Vân La nhìn kỹ, thì ra là điêu nô A Tam đó, hắn vội vàng cười nói: “Đa tạ ngươi quan tâm, ta vẫn rất khỏe mà, Duẫn tổng quản tốt bụng lắm, chiếu cố ta nhiều lắm mà.” Nói xong, lại nghe A Tam hỏi hắn: “Cha ngươi an táng có thuận lợi không? Chân của ngươi thế nào rồi? Thấy ngươi đi đứng có chút không thuận lợi, rốt cuộc lại để lại tật ư?” vân vân…

Không đợi Vân La trả lời, phía sau A Tam cất lên một giọng nói miễn cưỡng thấp trầm, mị hoặc: “Được rồi, đừng có đóng kịch nữa đi, bây giờ thì đưa ra cái vẻ mặt quan tâm này, ở kinh thành, ta có từng nghe ngươi nhắc tới hắn tí nào đâu.” Vân La nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Duẫn Giám Phi mặc một bộ quần áo ngắn màu trắng mặc ở nhà, thả dài một mái tóc đen, lấy tay chống cằm, đang đưa mắt nhìn mình, vừa nhìn, lại ngáp một cái rõ to, thờ ơ nói: “Ờ, bây giờ thấy người rồi, có chút ấn tượng, lúc trước Duẫn Long nói ra tên của ngươi, ta cũng không nhớ được ra nữa. Ừm, nghe nói ngươi muốn theo chúng ta lên thuyền rời bến, có phải thế không?”

Vân La vội quỳ xuống nói: “Đúng vậy, Gia, Vân La tuy rằng đi đứng không tiện, nhưng Vân La có thể cố gắng học bơi lội, nhất định không mang thêm phiền toái cho Gia cùng những người khác.” Vừa dứt lời, Minh Châu đang ngồi bên cạnh Duẫn Giám Phi liền cười nhạo một tiếng, che miệng nói: “Đi đứng không tiện còn đòi học bơi lội, ha hả, năm nay chuyện lạ nghe thấy quả thật là không ít a.” Hắn nói xong, Duẫn Giám Phi đã gật đầu ngay, nói: “Lời này nói không sai, Vân La, ta tuy rằng mua ngươi về, nhưng không có nghĩa là nhất định phải cho ngươi rời bến theo hầu hạ, ngươi ở Phi Ly sơn trang cứ làm việc cho tốt, coi như là báo đáp ta, cũng thế cả thôi.”

Vân La mắt thấy chuyện này sắp vuột khỏi tay, không khỏi vội la lên: “Gia, ta...... Ta đã học xong bơi chó rồi, chỉ cần cho … nữa ta một chút ít thời gian nữa thôi, ta...... Ta nhất định học được bơi ếch, tổng quản nói, ta chỉ cần học bơi ếch được, có thể theo Gia, cầu Gia cho Vân La một cơ hội.”

Duẫn Giám Phi không kiên nhẫn nói: “Ngươi thế mà vẫn chưa hiểu à? Ai, Gia ta thích người khôi hài, ngươi ư? Nếu ta nhớ không lầm, một lần mới chỉ đùa với A Tam một chút mà ngươi đã coi là thật rồi, bang bang bang trực dập đầu, cầu xin ta tha A Tam, con mắt thành thực không thú vị của ngươi, không hợp tính khí của Gia, hiểu không? Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, ngươi cứ sống yên ổn trong sơn trang đi, làm chút việc nhẹ nhàng là được, đại khái Gia ta hàng năm cũng đều phải trở về một chuyến, đến lúc đó lại hầu hạ ta cho chu đáo, đều có thể tận tâm như thế cả.” Nói xong đứng lên, cũng không quan tâm Vân La còn đang ngơ ngác tận nơi nào, ôm ấp lấy Minh Châu đi về hậu đường. Nơi này A Tam thở dài nói: “Vân La, Gia tuy rằng là chủ nhân tốt, tuy nhiên hắn đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không kẻ nào có thể thay đổi, ngươi tốt hơn hết là bỏ ý định này đi, kỳ thật trên biển sóng to gió lớn, nguy hiểm cũng nhiều, ngươi...... Ai, ngươi cũng không biết nghề nghiệp của Gia là gì, tín đệ đệ của ta, ở lại trong sơn trang, đối với ngươi chỉ có lợi, không có hại.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu vô nghĩa, nói: “Hơn nữa, rời bến, đối với ngươi chỉ có hại, không có lợi.”

Vân La ngơ ngác nhìn bóng dáng Duẫn Giám Phi dần biến mất, hình ảnh trong đầu còn lưu lại khoảnh khắc hắn ôm ấp lấy bả vai của Minh Châu mà đi, hắn trong lòng đau xót, trong một khắc này, cuối cùng hiểu được cảm giác của chính mình. Không sai, hắn đang ghen tị với Minh Châu, ghen tị hắn có thể yêu kiều tựa vào trong lòng Gia. Hắn không biết chính mình vì sao lại ghen tị, chẳng lẽ hắn lại nổi lên ý nghĩa không an phận đối với Gia sao? Bị ý nghĩ của chính mình khiến cho sợ hãi, Vân La liều mạng lắc lắc đầu: “Sao có thể như thế? Sao lại có thể có loại ý niệm này trong đầu, Gia là đại nhân vật cao khiết như thiên thượng bạch vân, há một hạt cát nho nhỏ lại có thể sánh đôi.”

“A Tam, cám ơn ngươi, nhưng mà...... Ta nhất định phải tranh thủ lên thuyền rời bến.” Vân La nhẹ giọng kiên định nói xong, đứng lên, không quay đầu lại, đi ra ngoài: không sai, hắn không xứng với Gia, vĩnh viễn cũng không xứng, cả đời này, chỉ cần có thể canh giữ bên cạnh Gia, mỗi ngày đều có thể thấy hắn, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

A Tam nhìn bóng dáng hắn ngang nhiên đi ra, trực lắc đầu lẩm bẩm: “Ai, tên cố chấp này, sao nói đến vậy rồi mà vẫn không chịu hiểu, tưởng cuộc sống trên biển dễ dàng như vậy chắc? Thật là, cũng may Gia không mang hắn theo, hắn cũng không có cách, nếu không mất mạng vô ích ở trên thuyền, ai~, chẳng phải đáng tiếc sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui