Trường Dạ Dư Hỏa

Thấy đám người Tưởng Bạch Miên nhìn sang, Đỗ Hành chỉ vào bóng của cây cối trước mặt, nói với giọng nhẹ nhàng:

"Trước đừng động vội, chờ đợt dị thường này qua đã."

Giờ phút này, trong cả tòa phế tích thành phố này, những tiếng gào rống vang lên liên tục, chưa thấy lắng xuống.

Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn Đỗ Hành vài giây, rồi gật đầu với đám người Long Duyệt Hồng.

Không chờ cô di chuyển qua bên đó, Thương Kiến Diệu đã nhảy tót đến bên người Đỗ Hành, ngồi xổm xuống một cách khá là đương nhiên.

Cảnh tượng này làm cho Long Duyệt Hồng đột nhiên thấy quen quen, hệt như trở về trong Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi khi ăn tối xong, thường có người ngồi xổm như vậy tán gẫu với nhau bên cửa Trung tâm Hoạt động.

Tưởng Bạch Miên vốn có chút do dự, thấy thế cũng không để ý gì nữa, cô ngồi xổm xuống theo, nhìn quanh một vòng rồi chân thành nói:

"Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu chúng tôi."

"Nào đến mức gọi là cứu, chỉ là khiến mọi người trở lại bình thường trước mà thôi. Chỉ cần trước khi dị thường lắng xuống, các cô không bị tập kích, sớm muộn gì cũng có thể khôi phục." Đỗ Hành cười hơ hớ đáp lại.

"Đây chắc chắn được coi là cứu rồi." Tưởng Bạch Miên cảm khái một câu kiểu lơ đễnh: "Thế mà anh lại không bị loại sợ hãi này ảnh hưởng chút nào chứ."

Lúc này, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng ngồi xổm xuống dưới bóng cây, đều tự cầm vũ khí canh giới các hướng khác nhau.

Nghe câu cảm khái đó của Tưởng Bạch Miên, Đỗ Hành cười một tiếng:

"Tôi là một học giả cổ vật, nghiên cứu viên lịch sử phần lớn thời gian là hành động một mình, không có gì để dựa vào thì làm sao sống được tới bây giờ?"

Ông ta vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:

"Anh thực ra là người thức tỉnh?"

Đỗ Hành liếc nhìn hắn một cái, cười tỏ ra không quá để ý:

"Nghiêm khắc mà nói thì quả thực coi là vậy."

"Vậy sau khi tiến vào biển Khởi Nguyên thì nên làm gì?" Thương Kiến Diệu hỏi rất thẳng, hoàn toàn không băn khoăn xem tình cảnh hiện tại có phù hợp hay không.

Đỗ Hành cười cười:

"Trong tình huống bình thường, trừ khi có mối quan hệ khá tốt, không thì sẽ chẳng có người thức tỉnh nào nói cho cậu thông tin về mặt này, đây chẳng phải là bồi dưỡng đối thủ cho mình và bạn bè hay sao?

Nhưng mà, ha ha, con người tôi có một tật xấu thế này: Nhân chi hoạn tại hiếu vi nhân sư mà*.

Được rồi, vậy để tôi nói sơ qua thế này:

Tiến vào "biển Khởi Nguyên" thì sẽ gặp các loại "đảo nhỏ", tạo điều kiện cho cậu nghỉ ngơi, mà trên "đảo" sẽ có các loại quái vật khác nhau, các hoàn cảnh ác liệt khác biệt, cần cậu phải đối mặt và chiến thắng. Chúng thường tương ứng với nỗi sợ tiềm ẩn trong nội tâm cậu,  hoặc trí nhớ nào đó trong quá khứ."

Đỗ Hành nói tới đây, bèn giải thích qua từ đầu:

"Dựa vào trải nghiệm và suy đoán của cá nhân tôi, suy đoán cá nhân ấy, không có nghĩa là đúng:

Sức mạnh của người thức tỉnh bắt nguồn từ tâm linh, bắt nguồn từ ý thức bản thân, "đại sảnh quần tinh" hay "biển Khởi Nguyên" mà chúng ta gọi chẳng qua chỉ là một loại biểu hiện cụ thể. Con đường mà chúng ta tiến lên, về bản chất là đang khai thác sức mạnh nội tâm của bản thân, mà điều này thì cần chiến thắng đủ loại ám ảnh tâm linh."

Thương Kiến Diệu rất lịch sự chờ Đỗ Hành nói xong đoạn này thì mới đặt câu hỏi:

"Vì sao mỗi một người thức tỉnh đều nhìn thấy "đại sảnh quần tinh" giống nhau?"

Khuôn mặt Đỗ Hành dường như hơi nhăn lại, ông ta cười khổ một tiếng, nói:

"Câu này thì khảo sát tôi rồi, thực ra tôi không cách nào giải thích được chuyện này. Nhưng tôi có nghe người ta đề cập tới mấy suy đoán:

Một là cảnh tượng tương tự đã giấu sẵn trong tiềm thức của chúng ta, là trí nhớ chung của nhân loại, là một số trải nghiệm mà các vị tổ tiên chung của con người đã từng trải qua trong các niên đại càng cổ xưa hơn cả thế giới cũ;

Hai là, người thức tỉnh là tông đồ của thần linh, là người nhận được ơn huệ của thần. Mười ba vị Chấp Tuế cùng sáng lập ra nơi "đại sảnh quần tinh" này để giúp tông đồ của mình trưởng thành, cho đến khi tiến vào thế giới mới. Về điều này, có thể từ việc năng lực của người thức tỉnh chia ra làm chừng mười ba loại, tương ứng với lĩnh vực của các Chấp Tuế để sinh ra liên tưởng nhất định.

Cho nên, trong một số tôn giáo tín ngưỡng Chấp Tuế, tỉ lệ người thức tỉnh cao hơn các quần thể khác, đương nhiên sẽ không quá cao, số lượng vẫn có hạn như trước."

Tưởng Bạch Miên nghe rất chăm chú, khẽ gật đầu nói:

"Có lẽ rất nhiều người thức tỉnh cho rằng năng lực là do thần ban cho, chủ động gia nhập tôn giáo khác biệt nên mới khiến tỉ lệ cao như thế."

Mà không phải Chấp Tuế chiếu cố người tín ngưỡng bản thân, làm cho bọn họ được thức tỉnh nhiều hơn.

"Không điều tra, không thử nghiệm, tôi không thể cho các vị câu trả lời chắc chắn được." Đỗ Hành thở dài nói: "Đáng tiếc, thế giới cũ bị hủy diệt đã gần bảy mươi năm, trong đó lại duy trì chiến loạn quy mô lớn gần hai ba mươi năm, làm cho khó mà truy tra được rất nhiều chuyện, bằng không chúng ta có thể từng bước tìm kiếm khởi nguồn của tín ngưỡng Chấp Tuế, xem lĩnh vực và quyền hành của bọn họ, trong quá trình truyền bá liệu có bị một số người thức tỉnh nào đó cố ý bỏ thêm nội dung tương tự vào, từ đó diễn tiến thành tình trạng hiện tại, hoặc là những thứ đó từ ban đầu tới bây giờ là chưa từng thay đổi, thậm chí có thể truy ngược từ trước khi thế giới cũ bị hủy diệt. Về điều này, chính là trách nhiệm của nghiên cứu viên lịch sử chúng tôi."

Tưởng Bạch Miên tỏ ra vô cùng đồng cảm:

"Đúng, đây cũng là nguồn gốc động lực để thúc đẩy tôi tiếp tục tiến lên."

Đỗ Hành không nói gì thêm về chuyện này, mà tiếp tục đề tài ban nãy:

"Từ "đại sảnh quần tinh" tới "biển Khởi Nguyên" là cần đi sâu khai thác và nắm giữ năng lực của bản thân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui