Trường Dạ Dư Hỏa

Điền Nhị Hà liếc hắn một cái, cười ha ha nói:

"Thế nào? Cảm thấy bát này không đủ to à?"

"Là anh ta cảm thấy quá đẹp, quá tinh xảo đó." Tưởng Bạch Miên cướp lời Thương Kiến Diệu, dường như sợ hắn sẽ nói ra đáp án bất lịch sự nào đó.

Thương Kiến Diệu cũng không trách móc, gật đầu tỏ vẻ ý của mình đúng là như vậy.

Một giây sau, hắn nhìn sang Tưởng Bạch Miên, miệng ngậm chặt, ú ớ một lúc.

Trong lúc mọi người kinh ngạc và không hiểu gì, hắn lại hỏi Tưởng Bạch Miên:

"Cô đoán xem tôi vừa muốn nói cái gì?"

"... Cái này sao mà đoán được?" Vẻ mặt Tưởng Bạch Miên có chút đờ ra, gắng gượng giữ vững nụ cười.

"Không phải ban nãy cô đoán rất chuẩn hay sao?" Thương Kiến Diệu có chút nuối tiếc.

Tưởng Bạch Miên hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra:

"Nếu không phải anh mà là người khác, tôi chắc chắn cho rằng đây là đang tức giận vì chuyện vừa rồi."

Trong lúc nói, cô không nhìn chằm chằm vào mắt Thương Kiến Diệu, mà là đỉnh đầu của anh ta, dường như nghĩ đi đâu.

Điền Nhị Hà nhìn bọn họ tương tác với nhau bằng vẻ mặt kỳ quái, cuối cùng cười nói:

"Bầu không khí giữa các cô cậu, dường như, dường như rất, thả lỏng, sinh động."

"Chủ yếu là đầu óc anh ta thi thoảng lại có vấn đề, ừm, chính là như thế." Tưởng Bạch Miên nghiêm túc nhấn mạnh, Bạch Thần gật đầu, lòng như có ưu sầu.

Thương Kiến Diệu lập tức đáp lại:

"Làm sao cô biết liệu tôi có đang cố ý khuấy động bầu không khí hay không?"

"... Cố gắng duy trì." Tưởng Bạch Miên nghiến răng.

Điền Nhị Hà bật cười hai tiếng, cầm một bộ bát đũa và nói:

"Đây đều được mang về từ phế tích thành phố của thế giới cũ. Ở đó có rất nhiều thứ tương tự, mà lại chúng cũng không đáng giá cho lắm.

Một đám thợ săn di tích trèo đèo lội suối tới đây, ai lại đi cõng một ba lô chở một xe toàn bát đũa về chứ?"

Tưởng Bạch Miên nghe rất chăm chú, nói ra cảm xúc trong lòng:

"Đúng thế, trong phế tích thành phố của thế giới cũ còn chôn vùi rất nhiều thứ. Ừm... Hiện tại không dùng được, không có nghĩa là chúng vô giá trị."

Trong lúc nói, Tưởng Bạch Miên đổ năm hộp vào trong nồi.

"Trưởng trấn, trước khi đun xong đồ ăn, ông có thể kể chuyện về thế giới cũ, về những gì ông gặp được lúc trước không?" Tưởng Bạch Miên tiện tay ném vỏ hộp sang bên cạnh, ân cần đưa điếu thuốc lá màu vàng ngả đen cho Điền Nhị Hà.

Điền Nhị Hà nhận lấy điếu thuốc, đưa vào lửa than trong bếp lò châm cháy.

Ông ta hít vào một hơi thích chí, sau đó khẽ nheo mắt lại, nói:

"Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của tôi là một năm có thể hút thuốc ba lần, đây là lần thứ hai của năm nay."

Cảm thán xong, ông ta nhìn quanh một lượt, trên mặt như đang hồi tưởng:

"Lúc thế giới cũ bị hủy diệt, tôi mới chừng mười tuổi gì đó, còn là một, à, một học sinh tiểu học.

Mẹ tôi là giáo viên cấp hai trong thành phố, bố tôi thì là nhân viên của đơn vị chính phủ. Khi đó vừa đúng nghỉ đông, thời tiết hẳn là lạnh hơn bây giờ đôi chút, mà có lẽ không chỉ đôi chút đâu. Tôi không nhớ rõ vì sao, có thể là cấp hai nghỉ muộn, mà ba tôi càng về cuối năm lại càng bận, trong nhà không ai trông tôi, cho nên tranh thủ cuối tuần, ba mẹ đưa tôi về nhà ông bà nội, ngay trong cái thôn bên cạnh trấn Thủy Vi.

Tôi nhớ rất rõ, bọn họ bảo chừng tám ngày nữa sẽ tới đón tôi và ông bà nội về thành phố ăn tết.

À, khi đó nghịch lắm, chơi đùa chạy nhảy khắp thôn xóm. Nhưng tối nào tôi cũng nhớ nhà, cũng nhìn lịch đếm xem còn bao nhiêu ngày thì ba mẹ sẽ tới đón tôi.

Buổi sáng ngày thứ hai đếm ngược, tôi và mấy thằng bạn định ra bờ sông câu cá, nhưng bị người lớn chặn lại không cho đi, đành phải ra chỗ con suối cạn gần đó chơi. Sau đó, chúng tôi nghe thấy tiếng nổ mạnh, cảm giác như toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Tôi sợ quá, chỉ muốn quay về nhà ông bà, không dám ra ngoài nữa.

Những tiếng nổ mạnh đó vang lên hết đợt này tới đợt khác, càng lúc càng mạnh. Khụ, khụ, thậm chí tôi còn cảm thấy kèm thêm cả động đất cường độ rất cao."

Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng, Tưởng Bạch Miên căm chú lắng nghe. Điền Nhị Hà giơ tay hơ ấm, tiếp tục hồi tưởng:

"Có một khoảng thời gian ở giữa, chả biết vì sao mà tôi hôn mê bất tỉnh, có thể là sóng khí do vụ nổ ùa tới, dù sao lúc tỉnh lại tôi không bị thương gì.

Sau khi tỉnh, tôi tiếp tục chạy về nhà, thì thấy nhà ông bà nội đã sập rồi... Bọn họ không kịp chạy ra...

Khi đó ông bà nội tôi còn trẻ hơn tôi bây giờ, nuôi gà, trồng rau, cái gì cũng làm.

Khụ, không nói mấy cái này nữa. Lúc ấy trong thôn còn không ít người sống sót. Tôi đi theo những ông bà, cô chú ấy đi tới trấn trên. Trấn trên còn không ít căn nhà nguyên vẹn, nhưng chúng tôi không chọn, mà chọn nơi này, bởi đây rộng rãi trống trải, có thể dựng lều ở tạm, không sợ nhà bị sập.

Lúc đó thông tin liên lạc cũng đứt đoạn, không có tín hiệu, mọi người cứ ở lại đây chờ đợi. Chờ cứu viện, chờ giúp đỡ, nhưng tiếc thay, càng chờ càng mất..."

Giọng Điền Nhị Hà dần trầm xuống, dường như cho tới bây giờ ông vẫn nhớ rõ nỗi sợ hãi và cơn tuyệt vọng ngày đó.

"Có mấy cô chú không muốn cứ chờ đợi mãi như thế, bèn tới siêu thị và nhà của những người khác tìm kiếm đồ ăn, thử rời khỏi trấn Thủy Vi đi tới thành phố. Tôi, tôi cũng đi theo bọn họ, hy vọng có thể trở về bên bố mẹ. Đừng có cười, đây là lựa chọn đầy tính bản năng của một đứa trẻ.

Chúng tôi lên một con xe, bò qua con đường đứt gãy, đi rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng tới thành phố.

Nơi đó, nơi đó, lại càng đáng sợ hơn..."

Đôi mắt Điền Nhị Hà dần dần mất đi tiêu cự.

Ông ta như thể đang chìm sâu vào cơn ác mộng mà cả đời đều không thể thoát được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui