Trường Dạ Dư Hỏa

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Đã thấy."

"Long Duyệt Hồng không sao chứ?" Bạch Thần thấy Thương Kiến Diệu dần đi chậm lại, bèn hỏi một câu.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Cậu ta không sao, còn kết bạn thêm với mấy người bạn."

"Ha." Tưởng Bạch Miên kêu một tiếng: "Qua đó xem sao."

Thương Kiến Diệu lập tức tăng nhanh bước chân, chạy tới chỗ xe Jeep.

Bịch, bịch, bịch, hắn cố ý làm tiếng bước chân to vang hơn, khiến Long Duyệt Hồng và đôi nam nữ bên cạnh anh ta có thể nghe thấy động tĩnh từ xa.

Đôi nam nữ và Long Duyệt Hồng gần như quay đầu lại nhìn sang phía bên này cùng một lúc.

Vừa thấy người tới mặc một bộ thiết bị bộ xương ngoài quân dụng màu sắt đen, đôi nam nữ kia biến sắc mặt, không chút nghĩ ngợi lập tức lăn người về tới gần con xe việt dã màu xám kia.

Lúc này xe Jeep đã bị con xe việt dã màu xám lắp ráp kia kéo ra khỏi đầm lầy cỡ nhỏ.

Long Duyệt Hồng thì sung sướng ra mặt, đi lên vài bước đón:

"Sao rồi?"

Gọi xong, anh ta chợt nhớ ra, vội vàng quay đầu hô lên với con xe việt dã màu xám:

"Đừng lo, là đồng đội của tôi đấy!"

"Bọn họ là?" Thương Kiến Diệu đã chạy tới gần đó.

Ở chỗ xe việt dã màu xám, cho dù là người ở trong hai đôi nam nữ ở ngoài đều căng thẳng và đề phòng cao độ.

Long Duyệt Hồng vội vàng trả lời:

"Tôi không quen đường, nên chạy xe vào vũng bùn đọng. Bọn họ phát hiện, chủ động trợ giúp. Bọn họ rất thân thiện!"

Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần liếc nhau, cô khẽ cười nói:

"Đây không giống hành vi mà dân du cư hoang dã sẽ làm nha..."

Nói xong, cô vỗ lên bả vai Thương Kiến Diệu:

"Chúng ta cũng phải thể hiện ra sự thân thiện của mình."

Thương Kiến Diệu nghe vậy, lập tức dừng bước.

Chờ khi Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần nhảy xuống khỏi ba lô năng lượng, bồng súng ống của bản thân, đề phòng xong xuôi, hắn mới đi tới bên cạnh Long Duyệt Hồng, nói to:

"Giúp tôi cởi thiết bị này nào."

Thấy Thương Kiến Diệu đúng là cởi bỏ thiết bị bộ xương ngoài ra, đám người ở chỗ con xe việt dã màu xám mới thở phào một hơi.

Bọn họ bàn bạc một lát, rồi làm cho đôi nam nữ nãy nói chuyện với Long Duyệt Hồng lại lần nữa tới gần.

Người đàn ông kia trông tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt vuông chữ quốc, làn da thô ráp và tang thương.

Anh ta có mái tóc đen với cặp mắt màu nâu cọ, mặc một bộ mà thế giới cũ gọi là âu phục, lưng thẳng tắp. Đương nhiên, bộ âu phục kia nhất định là đã được chỉnh sửa để tiện cho hành động.

Khác với dân du cư hoang dã mà đám người gặp được lúc trước, quần áo anh ta tuy cũ, có vài đụm vá không lộ rõ, nhưng hoàn toàn không có cảm giác rách rưới.

Cô gái kia thì hơn hai mươi tuổi, cũng tóc đen mắt nâu. Cô ta mặc một bộ đồ ngụy trang màu xanh lục quân đội, khuôn mặt coi như cũng ưa nhìn, nhưng trên mặt không hề có biểu cảm gì, làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách.

Chỗ giữa cổ và lớp quần áo của cô ta mang máng hiện ra sự tồn tại của một hình xăm màu xanh đen.

Cả đôi nam nữ này đều đeo khẩu súng tự động, tay cầm súng lục màu đen đi tới chỗ cách đám người Tưởng Bạch Miên chừng bốn năm mét thì dừng lại.

"Cảm ơn sự trợ giúp của các anh!" Tưởng Bạch Miên hô to.

"Đây là điều mà bất cứ người nào có đạo đức đều sẽ làm." Người đàn ông chừng ba mươi tuổi kia bình tĩnh đáp lại.

Tưởng Bạch Miên lập tức nở nụ cười tươi:

"Trên Đất Xám này, đạo đức là hàng xa xỉ, không, là hàng hiếm."

"Không thể vì thế giới cũ bị hủy diệt mà chúng ta phải từ bỏ đạo đức." Người đàn ông kia có vẻ rất tự hào về việc mình kiên trì giữ vững đạo đức.

Sau đó, anh ta cất cao giọng hỏi:

"Các vị cũng tới phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ sao?"

"Các anh đi tìm người?" Tưởng Bạch Miên khẽ nhướng mày: "Xưng hô thế nào?"

Người đàn ông kia thản nhiên đáp lại:

"Ngô Thủ Thạch, một thợ săn trung cấp."

Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Xem ra các vị còn chưa biết, người ta phát hiện ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có một phế tích thành phố của thế giới cũ, trước kia chưa từng được phát hiện."

Phế tích thành phố chưa từng được phát hiện trước đây? Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không nhịn được liếc nhìn nhau.

Tưởng Bạch Miên khẽ nhíu mày:

"Làm sao các anh biết được? Sâu trong đầm lầy xảy ra dị thường cũng chính là chuyện đêm trước thôi mà."

Ngô Thủ Thạch nhìn đồng đội, không hề giấu diếm:

"Có người tiến vào phế tích thành phố kia, phát hiện rất nhiều thứ, sau đó sửa một máy điện báo vô tuyến, đưa thông tin tới công hội thành Dã Thảo.

Các cô hẳn cũng rõ, di tích thành phố chưa từng được phát hiện bao giờ có ý nghĩa như thế nào."

Không chờ đám người Tưởng Bạch Miên trả lời, anh ta tự đưa ra đáp án:

"Nguy hiểm và cơ hội! Đồ vật, tài liệu và bí mật ở nơi đó đủ để thỏa mãn hàng ngàn vạn đội thợ săn di tích rất nhiều lần, các cô không phải lo sợ việc giết chóc giữa các thợ săn di tích.

So sánh ra thì nguy hiểm tồn tại trong chính bản thân phế tích thành phố đó càng trực quan và càng đáng sợ hơn. Mà thêm đồng đội thì có thêm một phần lực lượng để đối kháng lại chúng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui