Trường Dạ Vị Ương - Hiểu Cừ

Đạn bắn trúng thân cột, mảnh đạn văng ra cứa rách quần áo, nhưng nỗi sợ đã lấn át cảm giác đau đớn. Đột nhiên vai phải nóng rực lên, gần như đồng thời một bóng người to cao từ bên cạnh bổ nhào tới, tay che lấy đầu Tưởng Tiệp, mượn đà lao đến mà đè cậu nằm thụp xuống, tiện thể lăn một vòng đến nơi có thể ẩn núp. Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc, Tưởng Tiệp cảm thấy đầu óc mù mịt, tỉnh táo lại mới xác định được người vừa rồi chính là Chu Chính. Vệ sĩ bên kia chế ngự sự công kích của đối phương, Thẩm Binh mang theo người chạy tới, không nhiều lời lập tức yểm trợ Tưởng Tiệp và Chu Chính rút lui theo lối cửa thoát hiểm.

Xa xa còi cảnh sát rền rĩ hú vang, phá tan màn đêm tĩnh mịch.

Chiếc Lincoln màu đen phản chiếu cảnh vật yên bình, lao đi vun vút trên con đường cao tốc yên ắng ven hồ. Trong xe, Chu Chính giật phăng cà vạt, quấn hai vòng, đè chặt lên vết thương đang không ngừng chảy máu của Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp bị đau hít mạnh một hơi.

“Gắng chịu đựng một chút, chỉ lát nữa thôi là không sao rồi.” Chu Chính quay đầu hỏi Thẩm Binh, “Gọi bác sĩ chưa?”

“Đang tới, chắc sẽ đến nơi cùng lúc với chúng ta.”

“Giờ tính đi đâu?” Chu Chính thấy chiếc Lincoln đang tiến ra khỏi khu vực nội thành.

“Sơn ca bảo để anh đến căn hộ phía Bắc ở hai ngày, chỗ cao ốc gần hồ không tiện lắm.”

Chu Chính biết, mấy ngày tới kẻ ra người vào sẽ rất nhộn nhạo, bên cao ốc lại có quá nhiều gián điệp.

“Không sợ gặp chốt kiểm soát à?”

“Sơn ca thu xếp ổn thỏa rồi, sẽ không có ai chặn xe của chúng ta.”

Chu Chính yên tâm, quay ra nhìn Tưởng Tiệp đang dựa vào người mình. Sắc mặt cậu rất khó coi, nhưng tinh thần thì khá tỉnh táo, không còn hốt hoảng như lúc mới lên xe nữa.

“Cầm cự được không?”

Tưởng Tiệp ngước mắt nhìn Chu Chính, gật đầu. Khi nỗi sợ vơi bớt đi, cũng là lúc cơn đau trên vai dồn dập kéo đến, cậu cắn răng chịu đựng, nhớ lại ban nãy Chu Chính vùng ra khỏi đám vệ sĩ liều chết cứu mình ra sao. Cậu nhìn thấy trên mặt anh có một vệt máu, chắc là do bị mảnh đạn cứa phải.

“Anh có sao không?” Giọng nói của Tưởng Tiệp hơi run run, cậu không để tâm gì đến Chu Chính suốt từ vụ đụng độ hỗn loạn đến giờ.

“Tôi không sao.” Tay chu Chính cẩn thận vòng qua vết thương của Tưởng Tiệp, đặt trên bả vai cậu, “Xin lỗi, để em bị thương.”

“Đồ ngốc,” Tưởng Tiệp gắng gượng mỉm cười, “Cũng đâu phải là do anh làm.”

Tưởng Tiệp tựa đầu trên vai Chu Chính, sự tỉnh táo do cơn đau đớn mang lại bắt đầu mất dần đi theo lượng máu ồ ạt chảy ra, ngăn không được cơn choáng váng ập đến, cậu gục cả người vào lòng anh.

Chu Chính vỗ vỗ mặt Tưởng Tiệp, gọi khẽ:

“Tưởng Tiệp, đừng ngủ, sắp đến rồi, sắp đến nơi rồi.”

Biệt thự phía Bắc Chicago của Chu Chính có tổng diện tích hơn 9 héc ta, là tài sản có giá trị nhất trong số bất động sản Chu Chính sở hữu. Bởi vì xung quanh được bao bọc bởi rừng cây, nên trong phạm vi bảy tám ki lô mét đổ lại không có bóng dáng ngôi nhà nào khác.

“Các người không coi Chu Chính này ra cái gì nữa hả! Lần này bọn chúng ra tay ngay trên đường lớn, kiểu tấn công bài bản như thế này, bọn chúng đã phải bày mưu tính kế bao lâu? Vậy mà không ai nắm được chút tin tức gì hết? Ngày ngày chỉ lo gái gú hút hít, không cần làm việc nữa hả? Giờ thì cả cái Hồng Môn này không còn mặt mũi gì rồi, các người có thấy dễ chịu không?”

Trong phòng họp, các vị lão thành quyền cao chức trọng ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run như cầy sấy. Không ai không rõ cái tính nóng như lửa của Chu Chính, chẳng cần biết bọn họ đã phụng sự bao năm, bình thường không hoàn thành tốt nhiệm vụ đều bị ăn mắng vài câu. Thế nhưng hôm nay Chu Chính nổi cơn thịnh nộ, giận dữ long trời lở đất như thế này thì là lần đầu tiên.

“Chính ca,” hiện giờ chỉ có Giang Sơn là dám lên tiếng, “Anh bớt giận, cũng bởi hai năm qua yên ổn nên mọi người mới bớt cảnh giác, vụ việc lần này để anh rơi vào tình thế nguy hiểm là tại bọn em làm không tốt, sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Lập tức có người phụ họa theo, “Phải, phải, sẽ không có lần sau nữa. Chính ca đừng nóng, đừng nóng.”

Chu Chính đứng trước tấm rèm cửa khép kín, ngực vẫn còn lên xuống phập phồng, cố gắng đè nén sự giận dữ:

“Đừng có hứa hẹn lần sau vội, chuyện lần này còn chưa xong đâu! Lập tức đi điều tra cho tôi xem bọn nào làm, nhất định phải xử sạch bọn chúng. Có được manh mối gì thì báo cáo với Hiểu Niên trước, đừng tìm tôi. Giang Sơn, phía cảnh sát sao rồi?”

“Thang Lực nói không khả quan lắm, vụ lần này ầm ĩ như vậy, khó mà dàn xếp được.”

“Mẹ, năm nào cũng nuôi nó tốn bao tiền của, đến thời khắc then chốt thì lại bảo không giải quyết được? Đùa anh mày à? Cậu chuyển lời, bảo anh nhắn với nó, không lo xong chuyện này thì xuống khỏi cái ghế tổng tư lệnh đi!”

Lời này vừa thốt ra, cả đám lập tức lo ngay ngáy, mồ hôi đầm đìa. Đại ca giận thật rồi. Thang Lực là đàn em được Chu Chính vận dụng mạng lưới quan hệ đưa lên chức tổng tư lệnh cảnh sát, đến Thang Lực cũng có thể bị “cắt cơm”, nói gì đến những thành phần khác trong Hồng Môn? Đại ca định nhân cơ hội này thanh lọc sạch sẽ nội bộ đấy ư?

“Còn cả đám truyền thông nữa, canh chừng cho kĩ vào, tôi không muốn thấy mấy thứ không nên công bố xuất hiện đầy rẫy đâu, đợt này phải tăng cường cảnh giác, làm việc cho sáng suốt, vụ này mà không xử lí ổn thỏa, cút về vườn hết cho tôi!”

Mọi người lục tục ra về, cuối cùng chỉ còn lại Giang Sơn và Chu Chính. Lời Chu Chính nói, một nửa là thật, một nửa là giả. Đại bộ phận hàng ngũ cấp cao của Hồng Môn là do Chu Chính đề bạt lên, nhưng cũng có một số người trước kia làm việc cho Hồng thúc cậy mình phục vụ lâu năm, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Vấn đề này bình thường khó nói, hôm nay Chu Chính nhân cơ hội dập tắt luôn uy phong của bọn họ.

Giang Sơn bước tới hỏi, “Hết giận chưa đại ca? Mắng một trận ra trò, chắc thoải mái rồi hả.”

“Mấy lão đó mà không cho biết mùi, lại chẳng nhớ mình được ai nuôi.”

“Phải rồi, lần này mà bọn họ làm ăn không ra gì, có truất quyền cũng không ai ý kiến.”

“Lần này anh mày cũng bị làm cho tức chết, lại còn liên lụy đến cả Tưởng Tiệp.”

Giang Sơn thấy Chu Chính rút một điếu thuốc ra, liền đưa bật lửa đến mồi thuốc cho anh:

“Đừng nói như vậy, một khi đi theo anh, là Tưởng Tiệp phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”

Chu Chính rít một hơi thuốc dài, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới bảo:

“Cũng không phải thằng bé muốn theo anh, là anh buộc thằng bé phải theo.”

Giang Sơn nhướng mày, hai mắt hấp háy, hỏi thẳng: “Là ai nói như vậy?”

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Thẩm Binh đi vào:

“Tưởng Tiệp tỉnh rồi.”

Tưởng Tiệp tựa vào thành giường, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, khiến đôi mắt to, đen lay láy và hàng mi vừa dày vừa dài càng nổi bật hơn. Cậu nhìn miếng băng dán cá nhân trên mặt Chu Chính, gắng gượng nở nụ cười:

“Sao thế? Dung nhan bị tổn hại rồi à?”

“Bình thường đã xấu trai rồi, còn gì để mà tổn hại nữa?” Chu Chính ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiệp.

“Ừm,” giọng của Tưởng Tiệp rất nhỏ, “Nhìn anh thế này trông càng dữ tợn hơn.”

Chu Chính bật cười, “Vậy thì mới áp chế được kẻ xấu chứ!”

“Chỉ sợ người tốt cũng bị anh dọa chạy mất dép luôn.” Tưởng Tiệp mệt mỏi nói chuyện, muốn phân tán sự chú ý, giảm bớt cơn đau bỏng rát nhức nhối trên vai.

Chu Chính thấy quần áo Tưởng Tiệp đã ướt đẫm, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, vội đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào người mình. Tưởng Tiệp muốn từ chối sự tiếp xúc gần gũi này, thế nhưng cảm giác đau đớn đã rút cạn sức lực của cậu, hơn nữa cái ôm của Chu Chính vô cùng vững vàng và ấm áp, Tưởng Tiệp bèn tựa vào ngực Chu Chính, không nghĩ ngợi nhiều nữa.

“Đau lắm phải không?” Chu Chính không hề che đậy sự đau lòng của mình.

“Tôi….chịu được.”

“Vậy uống hai viên giảm đau trước, bác sĩ bảo khi nào thực sự không chịu nổi thì hãy tiêm.”

Chu Chính cho Tưởng Tiệp uống thuốc, cầm khăn lau mồ hôi cho cậu. Thuốc bắt đầu có tác dụng, Tưởng Tiệp cảm thấy đỡ đỡ hơn đôi chút, ban nãy đau đến nỗi thở không ra hơi, giờ mặc dù cả người vẫn chưa có tí sức lực nào nhưng cậu vẫn cố trò chuyện với Chu Chính:

“Anh từng bị trúng đạn rồi hả?”

“Ừ, sáu bảy lần gì đó.”

“Mạng anh lớn thật đấy.”

“Hồng thúc bảo tôi được trời đất phù hộ, mạng lớn, không thể chết được.”

“Thế lúc đạn găm vào cơ thể, anh cảm thấy thế nào?”

“Mỗi lúc một kiểu, có lúc thấy như bị ai đó song phi cho một cú. Còn em? Có cảm giác gì?”

Tưởng Tiệp suy nghĩ một lát,

“Lúc đó sợ quá, còn chẳng biết mình bị trúng đạn từ khi nào nữa.”

“Không thấy đau ư?”

“Lúc anh đẩy tôi nằm xuống thì rất đau, nhưng mà, đau là vì bị anh đè.”

“Haha, xin lỗi nhé, làm em bị đau.”

“Nếu anh không đẩy tôi, tôi đã thành cái bia ngắm từ lâu rồi, đâu chỉ bị xuyên cho một lỗ như thế này.”  

Chu Chính cúi đầu xem xét sắc mặt Tưởng Tiệp, có vẻ đã hồng hào hơn đôi chút:

“Có muốn ăn gì không?”

Tưởng Tiệp nhắm mắt lắc đầu, “Không, không muốn ăn gì hết.”

“Hay tôi mua cá về cho em làm thịt nó báo thù, có khi lại không thấy đau nữa.”

Tưởng Tiệp không trả lời, chỉ mở mắt ra, cặp mắt kia khiến người ta không thể kháng cự, chúng kiên định mà đón lấy cái nhìn của Chu Chính:

“Chu Chính, vì sao anh lại cứu em?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui