Hai ngày sau, không ai có thể ngờ, Tưởng Tiệp ăn được non nửa bát cháo mà ông Tưởng bón cho, lại không hề nôn ra. Cậu mỉm cười với ba mình, làm ông chỉ biết vội quay người đi, dùng lòng bàn tay quệt quệt khóe mắt, tay còn lại đang bưng bát cháo cũng run bần bật. Dần dần, cơ thể Tưởng Tiệp không còn quá kháng cự thức ăn nữa, cứ cách một khoảng thời gian lại có thể ăn một chút thức ăn loãng, bác sĩ cũng không còn vẻ mặt nghiêm trọng, thậm chí mừng rỡ thông báo với mọi người rằng các chỉ số sức khỏe của Tưởng Tiệp bắt đầu có chiều hướng ổn định lại. Giữa tháng ba, trong không khí chuẩn bị đón mùa xuân tới, bầu trời lại như đùa giỡn mà rắc xuống một màn tuyết mỏng. Đó là ngày thứ một trăm kể từ khi Chu Chính mất, cũng là hơn sáu tuần tính từ lúc Tưởng Tiệp nằm viện chữa trị, cuối cùng cậu cũng được đồng ý cho ra viện.
Sự hồi phục ấy thần kì như một phép lạ, cả gia đình họ Tưởng đều thấm thía rằng phải gian nan lắm mới có thể giành giật được mạng sống của Tưởng Tiệp về, bởi thế họ càng nâng niu bảo vệ cậu kĩ càng hơn, dù không muốn để Tưởng Tiệp dọn ra ở riêng, nhưng sau cùng vẫn không ai nỡ làm trái ý muốn của cậu. Vào ngày Tưởng Tiệp xuất viện, cả nhà thu dọn đồ đạc cho cậu xong rồi cùng nhìn cậu bước lên chiếc Ferrari màu bạc của Giang Sơn. Ông bà Tưởng vẫn không yên lòng, năm lần bảy lượt dặn dò con mình phải giữ ấm, nhớ dùng bữa và uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ.
“Bác yên tâm,” Giang Sơn ngồi ở vị trí ghế lái quay ra nói với ba Tưởng Tiệp qua cửa sổ xe, “Cháu sẽ chăm sóc Tưởng Tiệp cẩn thận.”
“Vậy xin nhờ cậu.” Bà Tưởng nhìn Giang Sơn gật đầu.
Chiếc xe gầm nhẹ hai tiếng rồi phóng vọt đi. Tưởng Tiệp ngồi ở ghế sau nhìn dáng hình cha mẹ trong gương mỗi lúc một xa, phía trước và sau xe của Giang Sơn còn có thêm hai chiếc ô tô màu đen theo sát hộ tống.
“Anh dính phải rắc rối gì à?” Tưởng Tiệp nhíu mày hỏi, bình thường Giang Sơn không cần tới sự bảo vệ nghiêm ngặt như thế này.
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, vả lại cậu đang ngồi trên xe của tôi, nếu như có chuyện gì xảy ra với cậu, cả trần gian lẫn địa phủ đều sẽ có người tìm tôi tính sổ đó!” Giang Sơn cười cười nhìn Tưởng Tiệp một chút, nhận ra vẻ uể oải trên gương mặt cậu, “Mệt sao?”
Tuy rằng đã được bác sĩ cho phép xuất viện nhưng tình trạng của Tưởng Tiệp cũng không phải bình phục hoàn toàn, cậu vẫn chưa thể quay lại với chế độ ăn uống bình thường, phần lớn thời gian đều cảm thấy mệt mỏi, vì thế chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Tôi muốn…đi thăm anh ấy.” Cậu nghiêng mình sang một bên, nhìn sắc trời u ám giăng ngoài cửa sổ.
Trước khi nhập viện, Tưởng Tiệp an táng Chu Chính trên hòn đảo tư nhân của Giang Sơn tại Wisconsin. Cậu nói, đó là nơi cậu và anh đã hưởng tuần trăng mật, cả đời sẽ mãi không thể quên được.
“Tới đó cũng phải mất mấy tiếng ngồi xe, sức khỏe cậu hiện giờ e là không chịu nổi đâu.”
“Không thể đi bằng trực thăng sao?”
Khi xe dừng lại tại biệt thự ngoại ô phía Bắc, đã có một chiếc phi cơ cá nhân chờ sẵn ở nơi đó. Giang Sơn đem một chiếc áo măng tô choàng kín người Tưởng Tiệp, nửa bế nửa ôm cậu đặt vào trong khoang, sau đó cầm lấy tấm chăn lông cừu vệ sĩ đưa cho đắp lên người cậu.
“Mệt thì ngủ một giấc đi, khi tỉnh dậy là đến nơi rồi.”
“Tôi không mệt.” Tay Tưởng Tiệp vươn ra khỏi chăn, “Điện thoại của anh có trò gì chơi không? Tôi muốn chơi một lúc.”
Điện thoại mà bọn họ dùng đều là cùng một kiểu, có thể tải rất nhiều trò chơi từ trên mạng xuống.
Giang Sơn đưa điện thoại cho Tưởng Tiệp.
“Đừng chơi lâu quá kẻo mệt, cậu phải nghỉ ngơi nhiều vào.”
“Tôi đã nghỉ ở bệnh viện tận sáu tuần rồi.”
Tưởng Tiệp cũng không phải người nghiện game, nhưng một khi đã chơi cậu lại cực kì nhập tâm. Giang Sơn nhìn gương mặt cậu bị mái tóc che khuất một nửa, chỉ hé ra chiếc cằm nhỏ gầy, từ lúc cơ thể tiếp nhận được đồ ăn, Tưởng Tiệp vẫn luôn điều trị nghiêm túc, dù tiêm hay uống thuốc cũng tự giác thực hiện, bác sĩ và mọi người trong nhà bảo sao cậu đều ngoan ngoãn nghe theo. Bây giờ nghĩ lại, tất cả những việc ấy hẳn là để hôm nay cậu có thể xuất viện đi thăm Chính ca? Một góc nhỏ trong lòng Giang Sơn như nhũn ra hằn xuống thành một vệt lõm, nhưng nguyên nhân vì đâu thì hắn lại chẳng hay.
Sau lưng lót một chiếc gối mềm mại, Tưởng Tiệp tựa vào cửa sổ ngồi quay mặt về phía Giang Sơn. Cậu tắt âm thanh trò chơi, những ngón tay lướt đi nhanh như thoi đưa trên những phím bấm, đôi lông mày cau lại có vẻ như đang căng não suy tính nước đi, nhưng thực chất cậu lại đang kiểm tra nhật ký cuộc gọi trong máy điện thoại. Trên đường từ bệnh viện trở về căn biệt thự phía Bắc, Giang Sơn có gọi cho nhân viên quản lý trên đảo dặn: “Chiều nay tôi và Tưởng Tiệp sẽ đến nơi, cậu bảo đầu bếp chuẩn bị chút cháo loãng thanh đạm.” Thế nhưng trong điện thoại không hề có lịch sử cuộc gọi này. Lúc ấy cậu nhớ rõ, Giang Sơn gọi điện xong thì cúp máy ngay, hoàn toàn không mở phần nhật ký ra thao tác xóa. Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất là chiếc điện thoại này đã được cài sẵn chế độ tự động xóa nhật ký cuộc gọi, cũng có nghĩa sau khi cuộc gọi kết thúc, sẽ không có bất cứ thông tin gì lưu lại, vì thế không ai có thể tra ra Giang Sơn đã thực hiện cuộc gọi ở đâu, cho ai, vào thời điểm nào. Nếu như chỉ là một nhân viên an ninh trên đảo, có cần thiết phải bày vẽ phức tạp đến thế? Tâm trạng căng thẳng khiến cho dạ dày Tưởng Tiệp cuộn trào đau thắt, cậu cắn chặt răng, trong lòng âm thầm vạch ra một quyết định.
Mộ của Chu Chính nằm ngay gần hồ nước, quay mặt về phía hồ Michigan mênh mông, vào lúc này mặt hồ hư hư ảo ảo ngợp trong muôn vàn sương khói. Giang Sơn khép chặt cổ áo măng tô của Tưởng Tiệp, tháo chiếc khăn mình đeo xuống rồi quàng quanh cổ cho cậu.
“Trời vẫn còn lạnh, đừng đứng lâu quá.”
Tưởng Tiệp gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi, anh để bọn tôi ở riêng bên nhau một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Cậu nhìn Giang Sơn đi sang một bên đứng, xung quanh có khoảng bốn năm vệ sĩ, tất cả đều là tâm phúc của Giang Sơn. Phía sau bia mộ là một cánh rừng rậm rạp, vì nó nằm ven vùng nước nên phần lớn cây cối nơi đây đều thuộc họ lá kim Bắc Mỹ cao to, dù đã vào cuối mùa rét mướt nhất trong năm vẫn xanh um tươi tốt, thi thoảng khi có gió thổi qua, những lùm lá rậm rạp lại tạo nên những giai điệu xì xào, tựa như đang thầm thì với nhau một bí mật nào đó mà chúng cất giữ giữa lòng khu rừng vậy.
Tưởng Tiệp đứng lặng yên, cảm nhận gió lùa qua mặt mỗi lúc một lạnh lẽo, cậu nhẩm tính mình đứng đây cũng sắp nửa tiếng rồi. Giang Sơn đang chờ cách đó không xa đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu quay nhìn mặt hồ rộng lớn sau lưng, bờ đê ven hồ cách nơi cậu đứng chưa tới hai thước, mực nước mùa đông tương đối thấp, chênh chừng ba thước so với mặt đất. Tưởng Tiệp nhắm mắt lại, bất chợt lao nhanh về phía hồ, không hề cho Giang Sơn một giây phản ứng, lập tức thả mình xuống nước. Làn nước hồ tháng ba, rét cắt xương buốt thịt. Ngay giây phút rơi vào trong đó, trái tim Tưởng Tiệp co rút dữ dội, kéo theo một trận đau đớn không rõ nguồn cơn, rồi hai chân bị chuột rút bất lực vùng vẫy, miệng cũng bị hai ngụm nước lớn ộc thẳng vào. Tưởng Tiệp cố giữ hai mắt nổi lên trên, cậu trông thấy Giang Sơn sợ hãi cuống cuồng chạy tới, trông thấy vệ sĩ chuẩn bị nhảy xuống cứu mình…còn có…từ trong rừng, một bóng người quen thuộc vừa cuồng loạn lao vút ra vừa gào lên thất thanh tên của cậu, theo làn gió đang phần phật thổi tới, cậu có thể nghe thấy rõ rành rành, hai tiếng “Tưởng Tiệp” kia trên đời này chỉ có một người mới có thể gọi ra êm tai đến thế. Trước khi mất đi tri giác, chẳng hiểu sao trên gương mặt đã đông cứng của cậu, lại vẫn có thể nhoẻn ra một nụ cười.***
Đường nhìn nhạt nhoà, ánh đèn tờ mờ trong căn phòng tựa hồ như đang nhảy nhót, tất cả hình ảnh trước mắt đều không rõ ràng. Thính giác dần quay trở lại, cậu nghe thấy có người lặp đi lặp lại một câu:
“Tỉnh, tỉnh, tỉnh chưa?”
Trong không khí nồng nặc vị rượu mạnh, cả trong họng cũng thế, cay rát tới nỗi Tưởng Tiệp không ức chế nổi sặc sụa ho khan, song vẫn không thể xoa dịu đi cơn đau đang rừng rực hun cháy cổ họng. Cảm giác đau đớn ấy kéo ý thức về với não bộ, Tưởng Tiệp đột ngột mở choàng mắt. Một loạt bóng người ùn ùn ùa vào tầm nhìn, cậu lắc lắc đầu nhìn kĩ, hóa ra chỉ có ba người. Đứng giữa là một vị mặc quần áo bác sĩ, tay vốn đang tì trên cổ cậu để xem mạch đập, thấy Tưởng Tiệp tỉnh, bèn cầm đèn pin mini soi vào từng mắt của cậu, còn hỏi liên tục:
“Cậu tỉnh rồi sao? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Tưởng Tiệp tránh khỏi mấy ngón tay lạnh lẽo của bác sĩ, cố gắng nhận rõ hai người còn lại, một người là Giang Sơn, còn một người là….Đôi mắt cậu trừng trừng mở lớn nhìn con người phía trước, không dám chớp lấy một giây. Gương mặt người kia lồng trong quầng sáng màu cam đỏ tỏa ra từ ngọn đèn phòng, dù có hóa thành tro cậu cũng sẽ vĩnh viễn không nhận lầm. Thế nhưng giờ khắc này Tưởng Tiệp lại không dám thừa nhận. Cơ thể cậu run lẩy bẩy, răng va vào nhau lộp cộp, trái tim trong lồng ngực tựa hồ nổ tung, đau tới tột cùng khủng khiếp. Tưởng Tiệp nghiến chặt răng, có thể nghe thấy âm thanh răng môi siết vào nhau, nhưng cậu không sao nói nên lời, chỉ cảm thấy một cơn ngộp thở từ đâu không rõ đang âm thầm kéo tới trói chặt lấy cậu.
Cuối cùng, đôi môi trước mắt cũng mấp máy:
“Đừng sợ, Tưởng Tiệp, đúng là anh, Chu Chính.”
Tưởng Tiệp nén chặt tiếng rên rỉ chực bật khỏi cổ họng, cặp mắt nhìn chằm chằm tưởng như có thể đục ra hai cái lỗ sâu hoắm trên mặt Chu Chính, khuôn mặt cậu vì nín nghẹn mà đỏ lừ, mạch máu trên trán liên hồi giần giật. Bác sĩ bỗng chen vào, quát Chu Chính:
“Tôi đã bảo lúc này anh không được kích động cậu ta!”
Nói xong luồn tay ra sau giữ yên lấy đầu Tưởng Tiệp:
“Hít sâu, hít sâu vào!”
Một thứ tâm tình không thể định nghĩa choán lấp cơ thể Tưởng Tiệp, giống như ngọn núi lửa sục sôi trên mặt đất ngàn năm, cuối cùng cũng tìm được nơi để bộc phát, dòng máu nóng cháy ùng ục với sức mạnh vô biên không gì có thể kiểm soát bùng lên vọt thẳng tới tứ chi, tạo cho Tưởng Tiệp một luồng năng lượng ngùn ngụt, vào khoảnh khắc nham thạch phun trào, cậu thình lình đẩy bác sĩ ra, nhảy bổ vào Chu Chính, hai bàn tay gầy gò khô khốc như vuốt sắc tóm lấy cổ áo anh, vịn vào sức của đôi tay mà giữ cho cơ thể run lập cập quỳ trước mặt anh thật vững, chóp mũi cả hai chỉ cách nhau trong gang tấc:
“Anh chưa hết?”
Chu Chính lắc đầu.
“Tất cả đều là anh dựng lên để cho người khác xem, anh giả chết?”
Chu Chính nhìn vào mắt Tưởng Tiệp, ánh mắt mang theo đau thương chưa bao giờ có, nhưng vẫn không đáp lời.
“Anh mau nói đi!” Tưởng Tiệp ra sức lắc mạnh người Chu Chính, “Mẹ kiếp anh giả chết để dọa em sợ, có đúng không? Có đúng không?!
“Anh xin lỗi, Tưởng Tiệp, anh xin lỗi!”
“Không được nói xin lỗi!” Tiếng thét của Tưởng Tiệp như xé rách cổ họng, “Không phải anh là Chu Chính sao? Không phải từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói xin lỗi sao? Mẹ kiếp, sao anh có thể làm như vậy? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy hả? Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy?!”
Tưởng Tiệp gào rống, không biết từ lúc nào nước mắt đã tuôn rơi ào ạt. Cậu đấm thẳng vào gò má Chu Chính, đánh cho anh hộc ra một búng máu. Lại không dừng tay, tiếp tục vung lên nện vào ngực anh, nhưng lần này Chu Chính nhanh tay nắm được cổ tay bất ngờ thụi tới, anh vẫn khỏe như trước, cổ tay bị anh giữ lấy nhanh chóng không thể động đậy. Tưởng Tiệp chẳng thèm đếm xỉa, cũng chẳng buồn suy nghĩ, nâng gối thúc luôn vào bụng dưới Chu Chính, Chu Chính không hề tránh đi, đau đến còng lưng gập cả mình.
“Anh là thằng khốn nạn! Chu Chính! Mẹ kiếp anh đúng là đồ khốn nạn!”
Giọng nói của Tưởng Tiệp bắt đầu nức nở, cả người như phát rồ không thể kiểm soát. Bàn tay cậu cuộn chặt thành đấm nện tới tấp xuống lưng Chu Chính, Chu Chính lập tức quỳ rạp người trên nền nhà, nghiêng mình tóm lấy chân Tưởng Tiệp, kéo mạnh. Tưởng Tiệp mất thăng bằng ngã xuống, trong nháy mắt Chu Chính rướn mình về trước nắm lấy tay cậu, rồi lăn người ra sau lưng cậu ôm ghì lấy cậu vào lòng, mắt anh đỏ sọc giăng đầy tia máu nhìn thẳng vào hai tròng mắt đã bị nước hoen mờ của Tưởng Tiệp, giọng khàn đặc, vì nỗi đau trong lòng quá lớn nên từ ngữ thốt ra cũng loạn cả lên khó có thể chắp nghĩa:
“Anh xin lỗi, Tưởng Tiệp, nhưng bây giờ đánh nhau với em, cũng là giết anh đấy, anh phải giữ lấy cái mạng của mình, vì em, anh phải giữ lấy nó, em hiểu chưa?”
Tưởng Tiệp dường như không nghe thấy lời Chu Chính nói, cổ họng đã không còn phát âm được rõ ràng, bắt đầu bằng những âm thanh gào rống thảm thiết, rồi đến những câu chất vấn trong nấc nghẹn, cuối cùng chỉ còn lại mấy lời lẩm bà lẩm bẩm, tựa như đang độc thoại với chính mình:
“Anh có lương tâm không? Anh có lương tâm không hả? Chu Chính, anh có biết anh đã đối xử với em thế nào không? Anh cố ý sao? Hả? Anh cố ý sao?”
Chu Chính nâng một tay lên vùi sâu vào mái tóc Tưởng Tiệp, nhẹ nhàng vuốt ve, ôm cậu vào lòng. Ngực áo anh mau chóng ướt đẫm, những giọt nước mắt lã chã rơi kia đọng trên vết thương của anh mặn xót, dấy theo cơn đau phỏng rát. Anh chưa bao giờ thấy Tưởng Tiệp mất hết kiểm soát, không kiêng kị gì mà gào khóc như vậy, thế nhưng, chính tiếng khóc rạch nát toàn bộ tâm can này đây lại là minh chứng củng cố cho lời ước thệ sống chết có nhau, cũng là sự giải thoát sau muôn trùng bão tố. Chu Chính lặng thinh, chỉ tách hai tay Tưởng Tiệp ra, vòng tay qua lưng, ôm siết cậu thật chặt.