“Tưởng Tiệp,” vẻ mặt Hạ Trọng Ngôn có hơi lúng túng, “Em hiểu lầm rồi.”
“Em cũng mong tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu như anh đồng ý không nghĩ ngợi xa xôi sang phương diện khác, thì em và anh còn có thể làm bạn với nhau.
Giờ em phải về nhà, anh biết đường, anh đưa em về.
Nếu như anh không hiểu em nói cái gì, vẫn tiếp tục bám riết không buông, vậy em lập tức xuống xe, sau này anh cũng đừng mong tìm được em nữa.”
Tưởng Tiệp coi như là đã lui một bước, cậu cảm thấy muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với Hạ Trọng Ngôn là điều rất khó.
Người thông minh như Hạ Trọng Ngôn nhất định sẽ để cho cậu một đường lui, như vậy may ra anh ta còn có cơ hội.
Tưởng Tiệp tin chắc, Hạ Trọng Ngôn sẽ chọn cách đưa cậu về nhà.
Mà sự thực cũng đúng như cậu nghĩ.
Không phải không muốn cắt đứt, mà là không cắt được; không phải không muốn níu kéo, mà là không níu được.
Tưởng Tiệp nhủ thầm, nếu cậu đã không thể giải quyết nhanh gọn, chi bằng cứ dần dần phân tán tinh thần của đối phương.
Sắp phải đi làm lại rồi, cậu nên tranh thủ hưởng thụ nốt kì nghỉ đã, Tiểu Cường – thằng bé con chị gái cậu chắc cũng đang ngồi trong phòng khách chơi tàu hỏa đợi cậu về đây! Dù có tình yêu hay không thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn không phải sao? Tưởng Tiệp hít sâu một hơi, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi đau lâm râm như có như không trong một góc nhỏ của lòng mình.
Thì ra, nói miệng thật sự dễ hơn bắt tay vào thực hiện rất nhiều.
Cậu lại tiếp tục nói chuyện bình thường với Hạ Trọng Ngôn như chưa có gì xảy ra.
Bầu trời trong veo, như đang chờ đợi một áng mây vẫn lạc bước ở chốn nào, cứ chờ mãi đợi mãi.
Ông Tưởng và bà Tưởng đang bận rộn trong bếp, kiểm tra canh tẩm bổ trong nồi.
“Bên cửa hàng sắp đưa đồ ăn tới chưa?” Bà Tưởng hỏi chồng.
“Sắp rồi, lão Trần vừa gọi điện bảo đang chuẩn bị nốt món cuối, là món Tiểu Tiệp thích ăn.” Nói xong, ông Tưởng ghé sát vào tai người bạn già của mình, thì thầm: “Bà hỏi thằng bé xem cái cậu đưa nó về hôm nay là ai chưa?”
“Việc này đâu tiện hỏi nó? Nếu nó muốn cho chúng ta biết, tự khắc nó sẽ nói.” Bà Tưởng không hào hứng lắm.
Một năm trước Tưởng Tiệp đổ bệnh phải ra ra vào vào viện mấy lần, mặc dù hai ông bà không dám gặng hỏi đầu đuôi sự tình nhưng ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân là do người đàn ông tên Chu Chính kia.
Dù sao có thể khỏe mạnh sống tiếp đã là may mắn lắm rồi, yêu đàn ông hay phụ nữ cũng có sao đâu? Bà Tưởng thở dài, chỉ cần Tưởng Tiệp không phá hủy hạnh phúc của Tưởng Mẫn thì chẳng phải mọi chuyện đều tốt đẹp cả ư?
Qua khung cửa sổ mở rộng, có thể trông thấy Tiểu Cường và Tưởng Tiệp đang vui vẻ chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.
Tiểu Cường đã hơn một tuổi, mập tròn bụ bẫm.
Tuần trước, bé con vừa mới học được từ ‘mẹ’ xong, lúc này ngồi trên đùi Tưởng Tiệp nghịch máy bay đồ chơi, không hiểu thế nào tự dưng lại bập bẹ một tiếng:
“Mẹ!”
“Không phải mẹ, là cậu, uncle! Tiểu Cường mau gọi cậu đi.”
Bé con nhìn Tưởng Tiệp không chớp mắt một lúc lâu, lại gọi tiếp: “Mẹ.”
Tưởng Tiệp bị cháu mình làm cho phì cười,
“Cậu với mẹ cháu nhìn giống nhau lắm sao? Chị!” Tưởng Tiệp nói với Tưởng Mẫn đang tìm tã lót ở một bên, “Con trai chị cứ gọi em là mẹ này!”
“Bây giờ nó thấy ai cũng gọi mẹ hết!” Tưởng Mẫn vừa thay tã cho Tiểu Cường vừa nói chuyện với Tưởng Tiệp, “Chị chỉ hi vọng nó mau mau biết gọi bà nội, mẹ chồng chị mong đến đỏ cả mắt rồi.
Em biết nhà Lâm Nguyên thế nào rồi đấy, mấy người lớn tuổi bên đó đều đang nhìn chằm chằm vào thằng cháu này!”
Lâm Nguyên xuất thân từ một đại gia đình khá phức tạp.
Mẹ Lâm Nguyên là vợ cả của Lâm lão gia, trên Lâm Nguyên còn có hai anh trai, nhưng đều do vợ nhỏ sinh ra.
Mẹ và vợ nhỏ ở chung nhà với nhau, hai người anh đã lấy vợ sinh con đẻ cái nhưng đều là con gái.
Gia tộc họ Lâm vốn rất truyền thống, quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bám rễ vào tư tưởng của họ.
Việc đứa cháu đích tôn Tiểu Cường ra đời quả thật khiến cho Lâm lão gia và Lâm lão phu nhân mừng không kể xiết, đến lễ đầy tháng của cháu thì bao trọn nhà hàng lớn nhất khu phố Tàu, mở tiệc linh đình náo nhiệt.
Tưởng Tiệp nhìn Tưởng Mẫn ôm Tiểu Cường vào lòng, dỗ dành:
“Đừng làm phiền cậu nữa, mẹ chơi với con được không?” Sau đó quay sang hỏi Tưởng Tiệp, “Ba đang hầm canh trong phòng bếp cho em, công việc thực tập bận thế cơ à? Em xem nhìn em mệt đến nỗi người ngợm cũng chẳng còn tí tinh thần nào nữa rồi.”
“Dần dần sẽ ổn thôi, em vừa mới đi làm nên có rất nhiều thứ phải học.”
Tưởng Tiệp nhìn chị gái nô đùa với con.
Tưởng Mẫn đã sớm lấy lại vóc dáng, làn tóc dài được vấn lên bằng chiếc kẹp tóc gắn hình giọt nước pha lê trong suốt, để lộ ra chiếc cổ mảnh mai trắng trẻo, chị cậu ngồi đó với gương mặt thanh tú, gò má ngiêng nghiêng đẹp đến xiêu lòng.
“Người hôm nay đưa em về là Hạ Trọng Ngôn phải không?” Tưởng Mẫn dỗ Tiểu Cường, tư thế vẫn không thay đổi, cũng không quay đầu lại nhìn cậu.
Tưởng Tiệp ngẩn ra một lúc, không biết nên trả lời như thế nào.
“Sao hai người lại quen nhau?”
“Anh ta quyên góp cho quỹ học bổng của trường em.”
“Chỉ là quan hệ bạn bè bình thường?”
Tưởng Tiệp gật đầu không lên tiếng, cuối cùng cậu cũng rõ ba mẹ trốn trong phòng bếp thì thầm to nhỏ chuyện mờ ám gì.
Nhưng Tưởng Mẫn lại nhỏ giọng bảo:
“Chị sẽ không nói với ba mẹ đâu, nhưng em biết không? Hạ Trọng Ngôn có nhà ở Hồng Kông, lại còn có cả con trai sắp đến tuổi đi học đấy.”
“Chị học cách suy diễn linh tinh từ bao giờ vậy? Chị nghĩ đàn ông trên đời này đồng tính hết chắc?”
“Không phải vậy,” Tưởng Mẫn duỗi tay đặt lên tay em mình, vỗ nhè nhẹ động viên, “Chị không có ý đó, chị chỉ nghĩ em trai chị xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn thế!”
Tưởng Tiệp khổ sở bật cười, “Chị cứ làm như chuẩn bị gả con gái đi không bằng, chị đừng có giống mấy bà thím thế được không? Con chị mới một tuổi thôi mà!” Nói xong cậu đưa hai tay ra, “Nào, để em ôm Tiểu cường chơi một lúc, chị chẳng mấy khi về nhà, em muốn gặp cháu mà cũng không được.”
Tưởng Mẫn hiểu Tưởng Tiệp không thích nói về vấn đề này, vì vậy cũng không động chạm gì thêm.
“Đâu phải chị muốn về là có thể về, dịp lễ bình thường cũng phải ở nhà họ Lâm suốt, thỉnh thoảng mới ghé qua nhà được một bữa, nhưng chẳng khi nào gặp em cả.”
“Nhà bọn họ lắm quy củ như vậy chị có thích ứng được không?”
Tưởng Mẫn trả lời một cách tự tin, “Cũng không phải cái gì cũng thụ động răm rắp nghe theo, nhưng nói chung vẫn phải cố mà ép mình vào khuôn khổ bên đấy! Em trông Tiểu Cường đi, chị đi pha sữa cho nó, Tiểu Cường sắp ăn khỏe hơn cả cậu nó rồi đó.”
Tưởng Tiệp bế lấy Tiểu Cường, nhìn chị gái đứng dậy rời đi.
Về nhà họ Lâm làm dâu quả thật là sự lựa chọn tốt nhất đối với chị.
Chị cậu vừa dịu dàng lại vừa cứng cỏi, tuy là nàng dâu hiếu thảo, vợ hiền mẹ tốt, nhưng Tưởng Mẫn cũng quyết không để ai bắt nạt được mình.
Người ngoài nhìn vào đều thấy gia đình họ Lâm phức tạp, mà chị cậu lại có vẻ cực kì thoải mái!
“Dạo này anh rể bận lắm hả chị? Sao giờ vẫn chưa thấy về?”
“Chị cũng chẳng biết anh ấy bận bịu gì nữa, thời gian này Lâm Nguyên toàn phải xử lý công việc ở đường Guise.
Giao thông gần đó tệ lắm, cứ đến giờ cao điểm là đường kẹt cứng.”
“Văn phòng làm việc của anh ấy không phải ở đường Floss sao?”
“Hình như bên kia cần sự hỗ trợ của Lâm Nguyên thì phải, chị cũng không rõ lắm.”
Tưởng Tiệp cõng Tiểu Cường trên cổ mình, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, đường Guise, đó chẳng phải là nơi đặt trụ sở của cục điều tra liên bang ư.
Dưới lầu vang lên tiếng dừng xe, chắc là Lâm Nguyên về rồi.
************
Mấy cái tên đường tra mòn cả mắt mà vẫn không biết đúng sai thế nào luôn T_T.
Có đồng chí nào tra hộ tôi hai cái tên đường này với: 弗洛斯路và 吉荷路.
Cái đường 吉荷路 còn mỗi吉斯路 làm tuôi hoang mang qtqđ (ノಠ益ಠ)ノ