Tưởng Tiệp nhìn cặp đèn sau đuôi xe Chu Chính sáng lóe lên, vòng qua một khúc ngoặt rồi biến mất trong bóng tối.
Cậu mỉm cười như có như không, quay người lại bước về phía căn nhà trọ của mình.
Sau đêm hôm đó, cậu và Chu Chính đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện trước kia, như thể hai người chỉ mới gặp gỡ nhau, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
“Sao lại tha thứ cho anh dễ dàng như vậy?” Chu Chính hỏi cậu.
“Ai nói em đã tha thứ cho anh?” Tưởng Tiệp không nhịn nổi cười ha ha.
“Anh sẽ không bao giờ lẩn tránh em nữa.” Sau khi gần gũi, Chu Chính nghiêm túc nắm chặt bờ vai Tưởng Tiệp mà nói, “Chờ anh giải quyết xong xuôi mọi việc, anh sẽ cho em một lời giải thích, để xem anh có đạt được sự tha thứ của em hay không!”
Tưởng Tiệp biết nhất định Chu Chính gặp phải phiền phức gì đó, cậu vốn rất mẫn cảm, sự lo lắng của Thẩm Binh và những bóng gió xa xôi của Giang Sơn không thể qua khỏi mắt cậu.
Thế nhưng Chu Chính, em phải làm thế nào thì anh mới hiểu, trong lòng em tuy từng khổ sở tiếc nuối vì anh, nhưng chưa bao giờ em hận anh.
Nghĩ đến việc từ nay mình sẽ luôn được kề vai sát cánh bên Chu Chính, Tưởng Tiệp không giấu nổi niềm vui vô hạn, cậu vừa đi vừa kéo vạt áo sơ mi sơ vin ra, làn gió đêm trong khoảnh khắc này sao ấm áp lại mát lành đến thế, khiến cho Tưởng Tiệp không thể diễn tả trọn niềm vui của mình.
Thế nhưng bước chân của cậu chợt chậm lại, trước cửa nhà trọ là một chiếc Ford chuyên dụng của cảnh sát đỗ ngay ven đường, tại sao Lâm Nguyên lại ở đây? Tưởng Tiệp núp vào một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Chung, bảo cậu ta có lẽ tối mình phải làm tăng ca nên không về được.
Quả nhiên một lúc sau Lâm Nguyên bước ra, lái xe đi khỏi.
Tưởng Tiệp không biết vì sao nhưng hiện giờ cậu không có tâm trạng gặp Lâm Nguyên, chí ít cậu cũng chưa sẵn sàng.
“Phó Văn Du được ở lại Mỹ rồi.”
Tiểu Chung đem phần ăn khuya Lâm Nguyên mang tới tống vào lò vi sóng, sau đó bày hai cái bát ra, vừa ngồi cầm thìa gõ bát đợi cơm vừa nói chuyện với Tưởng Tiệp.
Máy rửa bát bị hỏng, Tưởng Tiệp đang phải chiến đấu với núi bát đĩa cao ngất trong bồn, nghe vậy cậu liền ngừng đôi tay đang bận bịu dọn dẹp lại, nghĩ nghĩ một lát rồi mới thong thả bảo:
“Thế thì tốt chứ sao.
Trước giờ chị ấy vẫn luôn muốn ở lại đây mà, ông có biết chị ấy tìm được công việc gì không?”
“Chị ấy không nói, nhưng có vẻ xịn lắm, chỉ mất hai tuần là nhận được visa làm việc.
Tôi chưa thấy ai xin visa dễ dàng như vậy, đúng là đãi ngộ đối với tiến sĩ có khác! Ông đừng rửa nữa, ăn xong rồi cùng nhau dọn.”
Tiểu Chung bưng bát ngồi ở sô pha húp sùm sụp, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội lấy một tấm thiệp mời trong cặp sách ra.
“Trung tâm tư vấn sinh viên Trung Quốc tổ chức lễ kỉ niệm một năm đi vào hoạt động, gửi giấy mời tham dự đến hội học sinh Trung Quốc, có của ông nè, hì hì tôi cũng có.”
Tưởng Tiệp đặt bát trên tay xuống, cầm tấm thiệp từ tay cái tên đang mặt mày hớn hở kia:
“Tôi không phải thành viên hội học sinh Trung Quốc, sao bên trung tâm lại gửi thiệp đến đó nhỉ.”
“Ôi giời, trong trường mình ông nổi như cồn, gửi đến đâu mà chả như nhau.”
Tưởng Tiệp dùng một tay mở ra, nhìn qua:
“Thứ năm tuần sau á? Tôi bận mất rồi, thôi ông tự đi đi.
Tôi phải đi New York tổng kết thực tập, Shankin còn tiện thể giao cho tôi nhiệm vụ tháp tùng một vị khách quan trọng của ông ấy đến New York nữa.”
“Trùng hợp dữ vậy?” Tiểu Chung ủ dột đến nỗi miệng mũi nhăn nhíu chập cả vào nhau, “Đây là cơ hội hiếm có, tôi định nhờ ông nói mấy câu tốt tốt về tôi trước mặt chủ tịch Hạ, tôi muốn vào Hiệp hội Thương mại làm việc, hồ sơ xin việc đã gửi rồi, nhưng nghe đâu chỗ đó cạnh tranh quyết liệt lắm.”
“Không phải ông không có ý định ở lại Mỹ sao?” Tiểu Chung từng nói sau khi tốt nghiệp cậu ta sẽ về Đài Loan, hiện tại thấy bạn mình suy sụp như vậy, Tưởng Tiệp cũng có chút không đành lòng.
“Tiểu Viên muốn ở lại, cô ấy muốn ở Mỹ làm việc vài năm rồi mới tính tiếp.”
“Ờ, nếu như chỉ là vấn đề visa thì tôi có quen một người bạn có lẽ sẽ giúp được ông.”
Người Tưởng Tiệp nghĩ tới chính là Giang Sơn, cậu biết dựa vào mạng lưới quan hệ của Giang Sơn, nhờ làm hộ một chiếc visa để được ở Mỹ làm việc cũng không có gì khó khăn.
“Không chỉ là vấn đề visa, ở lại đây mà không có công ăn việc làm thì hớp không khí sống qua ngày hả? Hiệp hội Thương mại có nhiều người Đài Loan, nếu được nhận vào đó làm thì sẽ là một khởi đầu tốt.”
“Chuyện công việc khó nói lắm, tôi cũng muốn vào chỗ của Hạ Trọng Ngôn làm nhưng tiếc là đám người ở đó coi thường tôi.”
“Đùa hả? Cái hiệp hội đó kiểu qué gì vậy? Kiêu hơn cả chỗ Shankin nữa á? Có tên sinh viên nào ra trường còn khủng hơn cả ông ư?”
“Tôi vẫn đang trong quá trình phấn đấu mà!” Tưởng Tiệp cười, “Tôi sẽ dò hỏi tình hình bên Hiệp hội Thương mại giùm ông, nhưng tôi sẽ không đến gặp Hạ Trọng Ngôn nói chuyện, giữa tôi và anh ta không phải loại quan hệ như ông nghĩ.
Bên anh rể tôi có quen biết với Hiệp hội Thương mại, để tôi hỏi giúp ông xem sao.
Ông cũng phải tin vào bản thân mình chứ, được người quen giúp đỡ chỉ là một phần thôi, nếu như sau này bọn họ dùng ông thì cũng bởi ông là người thích hợp chứ không phải vì ông nhờ vào các mối quan hệ.”
“Được, được, được, tôi biết ông là người tốt mà.
Nào, người tốt tối nay không phải lao động, cứ để tiểu nhân hầu hạ ngài!” Tiểu Chung thu dọn bát đũa, lau sạch bàn, vừa lách ca lách cách rửa bát trong phòng bếp vừa nói vọng ra, “Tôi thấy chủ tịch Hạ đối với ông thật lòng đấy, hay là trong lòng ông có ai rồi? Có phải mỗi lúc ấy ấy ông đều nghĩ đến người đó để lên đỉnh không hả?”
“Ông nói cái gì? Ai cơ?” Tưởng Tiệp nghẹn họng.
“Tôi nói,” Tiểu Chung lau khô tay, đi ra phòng khách, “Cái tên ông kêu lên lúc ông sắp ra ấy, là người ông thầm thương trộm nhớ có phải không?”
Mặt Tưởng Tiệp đỏ phừng lên, trợn mắt nhìn Tiểu Chung, trân trối không nói nên lời.
“Sao mà phải đỏ mặt? Đàn ông con giai tuốt ống là chuyện phình phường! Ông lại còn nhịn lâu như vậy”
Chưa nói xong câu, Tiểu Chung đã bị một vật thể không xác định từ phía trước lao tới phi trúng đầu, bộ dạng vốn đang tỉnh bơ vô sỉ của hắn bấy giờ mới đột ngột sửng cồ lên:
“Ế ế ế, sách của tôi! Đắt lắm đó! Ông ném cái gì không ném, sao lại ném sách của tôi?”
“Cái loại như ông không nên giúp kiếm việc hộ, phải tránh càng xa càng tốt!” Tưởng Tiệp chưa nói hết câu, điện thoại di động bất chợt đổ chuông.
Cậu lôi ra nhìn số gọi đến, lập tức mặc kệ thằng bạn đang giậm chân bình bịch, vội đi vào phòng của mình nhấc máy lên nghe.
Sau khi gặp lại, dù là trong lúc thân mật nhất thì giữa cậu và Chu Chính vẫn tồn tại khoảng cách.
Tối nay là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cậu.
“Khuya rồi sao còn chưa ngủ? Không phải sáng mai em phải dậy sớm sao?” Giọng của Chu Chính trầm trầm, kể cả khi biểu lộ sự quan tâm vẫn mang theo uy nghiêm vốn có.
“Em đang nói chuyện với bạn cùng phòng.
Sao, sao tự nhiên anh lại muốn gọi cho em vậy?” Mặt Tưởng Tiệp vẫn nóng phừng phừng.
Bên kia đầu dây chìm vào yên lặng, cảm tưởng như rất lâu sau Chu Chính mới lên tiếng:
“Bỗng dưng muốn nói với em, anh rất mong đợi chuyến đi tới New York.”
“Vì sao?”
“Bí mật, sẽ có một bất ngờ lớn dành cho em.” Chu Chính nghe chừng đang ngà ngà say, chưa bao giờ Tưởng Tiệp thấy Chu Chính có vẻ ngần ngừ như vậy.
“Sao cứ úp úp mở mở vậy hả?” Tưởng Tiệp lăn mình trên giường, ngửa mặt nhìn trần nhà cũ kĩ ám những vết ố màu nâu nhạt, “Còn có vài ngày thôi mà! Anh muốn em hôm nào phải cũng già đoán non sao?”
“Anh tưởng em là người cực kì kiên nhẫn? Yên tâm, bất ngờ là của riêng em, không chạy đi đâu được cả, em lo cái gì?”
“Ừ, là của riêng em, không chạy đi đâu được.
Anh đang ở Phần Dạ sao?”
“Không, đang ở nhà một mình.” Chu Chính thở dài, tuy rất khẽ thôi nhưng giữa đêm hè trống trải lại trở nên vô cùng rõ ràng qua điện thoại.
“Hôm nay anh làm sao vậy?” Tưởng Tiệp dè dặt hỏi, “Em thấy anh hơi là lạ.”
“Anh muốn uống rượu cùng em, ha ha, muốn nhìn bộ dạng em lúc say rượu.”
Tưởng Tiệp nhẹ nhàng nở nụ cười, mọi chuyện trong quá khứ giống như những thước phim được chiếu trên màn ảnh, nhạt nhòa mờ ảo.
Cậu muốn hiểu rõ con người Chu Chính hiện tại, cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh chỉ còn một bước, một bước cuối này, cho dù là cậu hay Chu Chính thì cuối cùng vẫn sẽ có một người phải vượt qua.
Tưởng Tiệp tự vạch ra những dự định trong đầu, mường tượng ra một khởi đầu mới không còn xa xôi phía trước, cậu không ngăn nổi nụ cười trên môi.
Trước khi đi New York, Tưởng Tiệp và Giang Sơn có hẹn gặp riêng nhau một lần.
Thái độ của Chu Chính đối với mảng kinh doanh du thuyền casino quá hời hợt, song anh lại đổ khá nhiều tiền vào kế hoạch đầu tư tài chính của Shankin, có lẽ Chu Chính muốn tạo ra một khoản thu nhập hợp pháp có nguồn gốc vững vàng.
Tưởng Tiệp nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá.” Giang Sơn nói, “Băn khoăn điều gì thì cứ trực tiếp hỏi Chính ca, nếu anh ấy muốn cho cậu biết, anh ấy tuyệt đối sẽ không giấu cậu, nếu anh ấy không muốn, bọn tôi cũng không dám nói, cậu hỏi tôi như vậy tôi cũng thấy khó xử.”
“Tôi sợ Chu Chính không muốn tôi vướng vào rắc rối nên mới không nói thật với tôi.
Anh đã nói vậy thì tôi đành tự hỏi Chu Chính.” Tưởng Tiệp thật sự không muốn buổi trò chuyện kết thúc như thế này, cơ hội gặp riêng giữa cậu và Giang Sơn khá ít ỏi, không thu thập được tin tức mình muốn khiến Tưởng Tiệp có chút không cam tâm.
Nhưng sau khi do dự một lúc lâu, rốt cuộc Giang Sơn lại nói:
“Đây đều là suy đoán của cậu nhé, không phải tôi nói cho cậu biết.”
Tưởng Tiệp mừng thầm trong bụng, gật đầu, “Đương nhiên.”
“Trước giờ vẫn luôn có người điều tra Chính ca, nhưng lần này có vẻ mạnh tay hơn hẳn.”
“Anh có biết bọn họ điều tra về phương diện nào không? Họ đến tìm Chu Chính rồi?”
“Đám người đó không có đủ bằng chứng, sao dám tìm gặp Chính ca? Đợt này bọn họ nghiêm túc như vậy là vì dính đến cuộc đấu đá tranh giành giữa mấy ông chính khách, Chính ca chẳng may bị cuốn vào.
Bên bọn tôi cũng đang điều tra, nhưng cụ thể tình hình ra sao thì vẫn chưa nắm rõ lắm.”
“Tôi biết rồi.
Cám ơn anh, Giang Sơn.”
“Tôi có cho cậu cái gì đâu mà cậu cám ơn, Thẩm Binh sẽ đi New York cùng cậu và Chính ca, tôi phải ở lại xử lí công việc.
Chính ca cứng đầu cứng cổ, cậu nhớ phải coi chừng đấy.”
Tưởng Tiệp cong cong ngón tay ra dấu OK với Giang Sơn, sau đó cả hai cùng nhìn nhau nở nụ cười đồng cảm sâu sắc.
Chuyến đi tới New York quả nhiên là một hành trình vô cùng thú vị, lại vừa đầy sự ngạc nhiên, không những thế còn khiến người ta bàng hoàng đến mức không thể quên được.