“A ha, lúc trước đưa ta vào cung làm chi để rồi bây giờ lại chê ta ngang ngược, vô lý, nhỏ mọn? Không bằng thả ta ra ngoài luôn đi, người có thể ở bên Vinh phi của người, ta trở lại với cuộc sống bình thường trước kia, mọi người đều vui vẻ không có gì tiếc nuối!”
“Sao lại không có gì tiếc nuối được cơ chứ!” Một tay hắn vẫn nắm chặt tờ chiếu thư, tay kia thì lăm lăm muốn che miệng ta lại, cứ lôi lôi kéo kéo mãi rồi cuối cùng ta vẫn bị kéo vào trong lòng hắn, vòng tay của hắn như sợi dây thừng quấn chặt lấy ta.
Hắn ôm ta một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng dỗ dành: “Được được được, là trẫm không tốt, trẫm không biết nàng muốn gì, mà biết thì cũng không cho được.
Đừng nói những lời hờn dỗi như thế nữa có được không? Nàng đã không muốn làm hoàng hậu thế thì trẫm sẽ không bao giờ lập hoàng hậu.
Nhưng mà Dục nhi của trẫm, Trường Ninh của trẫm, nàng có biết điều trẫm muốn là gì chăng?”
Ta ngẩn người.
Sớm đã nghe nói nam nữ giữa nơi phố phường nhộn nhịp chốn hồng trần này phần lớn là như thế, nữ tử hiếm khi nào tự nói ra thứ bản thân mong muốn, dù cho có bị truy hỏi đến cùng thì họ vẫn kiên quyết khóa chặt miệng, để rồi buông lời trách móc đối phương không hiểu tâm ý của mình.
Cứ lặp đi lặp lại mãi như vậy, lúc nào cũng thích đi ngược lại với suy nghĩ thật sự.
Vậy mà một vị hoàng đế cao quý như hắn sao giờ đây biến thành dáng vẻ của thiếu nữ mười sáu thế này?
Ta áp má lên ngực hắn thành thật trả lời: “Hoàng thượng là thiên tử, nếu ngay cả người cũng không cho mình thứ bản thân muốn, thì ta phận đàn bà con gái còn có biện pháp nào được nữa đây?”
“Đúng vậy, chúng ta đều không có biện pháp…” Hắn ngập ngừng, cằm tựa lên trán ta, rồi dần dần ta cảm nhận như thể có gì đó đã thấm ướt bên tóc mai của mình, tựa như giọt nước sôi trào nhỏ vào trái tim ta.
Trong một khoảnh khắc không khống chế được, ta đưa tay lên che đôi mắt hắn lại: “Vừa nãy hoàng thượng lại gọi bậy rồi, ta không phải Dục nhi…”
Hai mươi hai tháng mười, ngày giỗ của Dung Hòa thái hậu, đồng thời cũng là ngày cha ta qua đời.
Ta nhập cung đã được ba tháng lẻ hai mươi mốt ngày, mỗi bước chân ta đi càng lúc càng đến gần hoàng thượng, mà lại giống như càng bước càng xa.
Giữa hai chúng ta luôn có một khoảng cách nhất định, đó chính là con quái vật nuốt chửng tất cả niềm hy vọng sâu thẳm tận đáy lòng cùng với sự ỷ lại lệ thuộc vào người kia.
Mỗi một lần mở miệng, những lời nói ra hoàn toàn chống lại tình cảm xuất phát từ trái tim, đi chệch hướng so với quỹ đạo mà nó nên có.
Chuyện ta giành giật chiếu thư của hoàng đế không biết bị kẻ nào lắm mồm lắm miệng truyền ra ngoài, Trường Tín điện hoa lệ uy nghiêm nhất trong cung cấm bỗng chốc lại biến thành trung tâm của mấy lời xì xào bàn tán trên đầu môi những kẻ ăn không ngồi rồi.
Sau khi sự việc đến tai Thục Nghi hoàng quý phi, nàng ta phạt ta nửa tháng bổng lộc, quỳ ba ngày trong Thái Bình điện sám hối.
Dẫn Diên quỳ ngay bên cạnh ta, hở tí là thở dài thở ngắn: “Chủ tử ơi là chủ tử, trước giờ người vẫn luôn dễ dàng biến thành chủ đề nói xấu nhất.
Người nhìn tình hình hiện giờ mà xem, học cái tốt thì không học lại đi học thói xấu thích cãi nhau gây chuyện là sao? Giận dỗi thì giận dỗi, người còn giành giật đồ làm gì nữa chứ? Giành thì cũng đành giành, hoàng thượng đấy! Đến hoàng thượng mà người cũng lôi vào cho được, thử hỏi trong cung còn có ai có lá gan to như người hay không!”
“Có đấy.” Ta thản nhiên nói, “Nếu không thì hai ta đừng quỳ nữa, vừa lạnh vừa mệt, lên giường nằm đi cho vui vẻ thoải mái?”
Dẫn Diên dẩu môi, nhìn ta bằng ánh mắt không tưởng tượng nổi.
Ta nở nụ cười trấn an cô ấy: “Ngươi cho rằng ta dám ư? Ta thừa nhận là ta không dám đâu.”
Dẫn Diên thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại bắt đầu giở giọng điệu “nghĩ mình lại xót cho thân” quen thuộc đã trở thành “nét đặc trưng”: “Đáng tiếc Lâm hoàng quý phi ra đi quá sớm, không thì…”
“Không thì tay nghề rửa chân của ngươi nhất định đã được nâng lên tầm cao mới rồi chứ gì!” Nói xong ta thích thú bật ngón tay cái với cô ấy.
Cũng may hoàng đế không bắt ta quỳ cả ba ngày, mới quỳ được hai canh giờ thì ngài đã sửa lệnh phạt ta ba ngày không được bước chân ra khỏi Thái Bình điện.
Mà ngược lại người gặp họa thật sự chính là đám cung nhân hầu hạ ở ngoài Trường Tín điện ngày hôm đó, một số giải đến Hình cung tra khảo, số khác thì mất hẳn tung tích, xử lý không chừa kẻ nào, cuối cùng được thay thế bằng đội ngũ cung nhân mới toanh.
Ý chỉ cấm túc của hoàng đế vừa ban xuống, thời gian hai ngày bị nhốt ta thật sự chỉ nằm trên giường một cách vô cùng tự tại sung sướng.
Ngày giỗ của thái hậu chính là ngày cuối cùng ta dính với cái giường.
Ta không rõ ngoài Thái Bình điện đã xảy ra những gì, chỉ nghe Dẫn Diên nói ngày giỗ của Dung Hòa thái hậu luôn là một ngày trọng đại.
Hoàng đế là hiếu tử có tình cảm sâu nặng với Dung Hòa thái hậu.
Dung Hòa thái hậu sinh thời phân vị thấp, tính tình lại dịu dàng điềm đạm, vì thế mà chẳng thể che chở cho ngũ hoàng tử.
Cả hai phải chịu rất nhiều gian khổ, cuộc sống khó khăn thật không hề dễ dàng.
Năm đó thái tử binh biến, vì thái hậu cứu tiên đế nên đã mất mạng dưới đao kiếm loạn quân.
Từ đó, cái chết đột ngột của mẫu phi trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng thánh thượng đương triều Lý Thừa Mục.
Quân phản loạn giết chết Dung Hòa thái hậu bị tru di cửu tộc, ngũ mã phanh thây.
Sau khi Lý Thừa Mục đăng cơ, phản quân dưới trướng thái tử bị xử lý từng tên một, nhẹ thì lưu đày ngàn dặm, nặng thì một người phạm tội cả nhà vạ lây.
Hằng năm cứ đến ngày giỗ của Dung Hoa thái hậu là sẽ nghỉ triều ba ngày, tế bái trong cung, thanh thế thậm chí còn áp đảo ngày giỗ của tiên hoàng.
Mà ta thật sự phải cảm tạ hoàng đế những ngày này đã cấm túc ta, để miễn cho ta khỏi phải rơi những giọt nước mắt giả dối vì một người không liên quan trong ngày giỗ của cha.
Quy củ trong cung nghiêm ngặt, cha ta và thái hậu khác nhau một trời một vực.
Không có linh đường, không có bài vị, không có tiền giấy, năm vừa rồi ta chỉ có thể quỳ trước Phật thắp nén hương niệm kinh cho cha, tình cảnh hiện giờ khác nào trứng chọi đá.
Ta đành phải chờ tới lúc trời khuya hẳn, giờ Tý điểm, khi động tĩnh buổi tế bái Dung Hòa thái hậu nhỏ dần, Dẫn Diên cũng đi vào giấc ngủ mới trộm lấy ra mấy tờ giấy viết chữ rồi cùng Tôn công công lần trước đưa than lửa tới đi tìm một bãi đất trống trải để nhóm một đống lửa nhỏ.
Lửa còn chưa bùng cháy thì đột nhiên phía cửa cung phát ra tiếng “kẽo kẹt”, từng tia lửa nhỏ văng tứ tung trên không trung và trên mặt đất.
Tả hoảng sợ vội vàng đứng dậy dập lửa, chưa kịp thu dọn đống giấy tờ và tro tàn còn sót lại thì người tới cũng đã tới.
Nàng cô độc lẻ loi, thướt tha mà không mất đi khí phách, lại là Uyển phi.
Không đợi ta lên tiếng giải thích nàng đã ngồi xuống bên người ta, cầm lấy viên đá lửa trong tay ta vụng về đập vài cái, khó khăn lắm mới tạo được lửa, sau đó nàng lại vơ mấy tờ giấy ném vào.
“Không sao đâu, đêm nay sẽ không có ai tới đây.”
Lời của nàng khiến ta giật mình lưng toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì buột miệng hỏi thế đang ngồi trước mặt ta đây là ma hay người.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm như bị hút mất linh hồn của ta, Uyển phi vẫn giữ thái độ hờ hững như trước: “Nhìn cái gì? Sợ ta vạch trần hành vi của muội sao?” Dứt lời nàng thả thêm vào đống lửa hai tờ giấy, “Giờ này chỉ có ta và muội đốt vàng mã, đôi ta cũng xem như là châu chấu trên dây thừng, vì vậy phải có lòng tin vào đối phương, đừng lúc nào cũng ngay ngáy sợ bị bán đứng như thế.”
Ta cẩn thận lắng tai nghe, giọng nói của nàng rõ ràng có hơi run run, nhưng khi ta quay qua nhìn thì thấy khóe môi Uyển phi nhẹ nhàng cong lên, tựa hồ đang cố gắng đè nén cảm xúc cuộn trào.
“Ta ghét nhất là ngày này, mọi năm đều lặp đi lặp lại.” Nàng nghẹn ngào lẩm bẩm, “Người chết khi ấy không chỉ có một mình Dung tần, những người khác thì không được coi là người chắc? Người bị tru di cửu tộc, người chưa thành gia lập thất đã chết trận, có ai tế bái cho bọn họ, có ai hóa vàng mã cho bọn họ?”
Nói xong Uyển phi giật hết giấy tờ của ta đi, căm hận ném vào đống lửa: “Ta nhập cung bảy năm rồi mà chưa dám đốt tiền vàng dù chỉ một lần, trong Khải Nhân cung có vô vàn ánh mắt cứ luôn theo dõi ta sít sao không chịu buông tha một giờ một khắc nào, ta thật sự rất sợ, sợ cuối cùng sẽ bị thiêu chết.”
Nàng nhìn ta: “Còn giấy không?”
Ta gật gật đầu, đứng dậy đội cơn gió rét buốt chạy về thư phòng.
Đêm hôm đó hai chúng ta đã đốt hết giấy của Thái Bình điện.
Ta không biết Uyển phi có quan hệ gì với cha ta, chẳng lẽ món nợ máu với Hầu gia nàng nhắc có dính dáng đến cha ta? Chẳng lẽ nàng và cha ta đã từng có qua lại với nhau trong quá khứ, chẳng lẽ giữa hai người họ tồn tại một đoạn tình cảm cũ? Chẳng lẽ thiếu chút nữa ta đã phải gọi nàng một tiếng… di nương?
Ta không dám tưởng tượng, cách duy nhất giúp ta chịu đựng được những đả kích ập tới suốt ngần ấy năm đó chính là không nghĩ ngợi quá nhiều.
Có một số việc dù đã biết rõ chân tướng ra sao, chỉ cần đừng động vào nó, đừng tin tưởng gì cả, như vậy có lẽ cuộc sống mới dễ chịu hơn được đôi phần.
Hai mươi ba tháng mười, giữa giờ Ngọ hoàng đế đến thăm ta.
Hắn không đề cập gì đến ngày giỗ của Dung Hòa thái hậu một ngày trước, cũng không đả động việc ta bị Thục Nghi hoàng quý phi phạt quỳ.
Hắn chỉ đơn giản ăn bữa cơm với ta như trước kia rồi tán gẫu vài đôi câu chuyện ngày thường.
Sau giờ Ngọ tự nhiên tinh thần hoàng đế hăng hái thấy rõ, vẫn chưa định đi nghỉ ngơi mà ngược lại tiếp tục sự việc tranh giành chiếu thư hôm nọ, muốn ta lại mài mực cho hắn, hắn bảo sẽ ở đây viết hai phong thư tay cho tướng sĩ ở quan ngoại.
Mài mực xong, lúc đi lấy giấy cả người ta cứng đơ như tượng.
Thấy mặt ta ngốc trệ đứng như trời trồng, hắn bước tới trước tủ mở cánh cửa tử đàn khắc hoa ra, bấy giờ mới phát hiện bên trong rỗng tuếch, hắn quay sang nhìn ta, trầm ngâm hồi lâu rồi triệu Vệ công công vào: “Mang loại giấy tốt nhất đến cho Diệp đáp ứng, để về sau nàng biết mà giữ gìn cho cẩn thận.”
Hai mươi tư tháng mười, sáng sớm ta đang dùng bữa thì Thục Nghi hoàng quý phi dẫn theo cả nhóm người khoan thai đi tới, chẳng thông báo một lời mà cứ thế hùng hổ xông thẳng vào: “Bổn cung nghe nói có kẻ trong Thái Bình điện đã làm ra hành vi đại bất kính trong ngày giỗ của Dung Hòa thái hậu.”
Ta chưa kịp lấy lại tinh thần thì nàng ta đã chặn miệng: “Diệp đáp ứng chưa cần phân trần với bổn cung, có gì thì cứ chờ bổn cung lục soát trên dưới Thái Bình điện xong rồi hẵng nói.”
Không lâu sau mấy tiểu thái giám đồng loạt chỉ tay vào chỗ góc tường cháy đen: “Hoàng quý phi nương nương, người nhìn kìa!”
Chỉ có hai người tham gia vào việc đốt giấy tiền vàng mã - ta và Uyển phi.
Nàng nói ta và nàng là châu chấu trên cùng sợi dây thừng, vì vậy xem ra khả năng cao chính nàng đã đá ta khỏi sợi dây mỏng manh đó.
Nhưng chuyện này thì có lợi gì cho nàng đâu chứ? Nếu Uyển phi thật sự muốn loại bỏ ta thì đêm đó cứ trực tiếp gọi Thục Nghi hoàng quý phi đến bắt quả tang là được, tội gì phải nhọc công diễn vở kịch cùng chung mối thù với ta rồi quay qua trở mặt đâm cho ta một nhát sau lưng.
Vốn đã là con ma ốm thân mình chưa chắc giữ nổi, làm vậy có khác nào tự gây sức ép tổn thương bản thân mình?
Vị hoàng quý phi nương nương mới được tấn vị vẫn không cho ta cơ hội biện bạch mà nghênh ngang lệnh cho đám tùy tùng của nàng ta ra ngoài hết, chỉ giữ lại hai tiểu thái giám áp giải ta đến Trường Tín điện.
Trước mặt hoàng đế, hoàng quý phi lôi ra hai mảnh giấy cháy xém: “Chuyện thần thiếp nói với hoàng thượng, cuối cùng hôm nay cũng tìm được chứng cứ!” Nói xong nàng ta còn biểu diễn công phu “bảo khóc là khóc ngay tức thì”.
Hoàng thượng liếc nhìn nàng ta đang quỳ dưới đất thút tha thút thít, rồi quay sang nhìn ta cũng đang quỳ: “Mặt đất lạnh, Diệp đáp ứng đứng lên trả lời đi.” Ngón trỏ và ngón giữa của hắn khẽ cử động, Vệ công công hiểu ý bưng một chậu than đến.
Chứng kiến hành động thiên vị rõ ràng của hoàng đế, hoàng quý phi mặt không đổi sắc hành lễ khấu bái, rất có phong thái của các vị hiền thần xưa nay lấy cái chết để khuyên giải: “Hoàng thượng, bốn năm trước Diệp đáp ứng vào chùa An Nguyên, vừa khéo là lúc Lâm hoàng quý phi đắc sủng.
Một cái nhíu mày một nụ cười của Diệp đáp ứng đã có đến mấy phần tương đồng với Lâm hoàng quý phi, nhưng nhìn thế nào cũng gượng gạo giống như đã cố ý bắt chước điệu bộ hoàng quý phi vậy.
Bốn năm sau lại tình cờ được gặp hoàng thượng ở chùa An Nguyên, chuyện này khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Thần thiếp lo hoàng thượng bị tính kế vì thế đã sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của Diệp đáp ứng, quả nhiên cuối cùng cũng tìm ra bằng chứng chứng minh Diệp đáp ứng có liên quan đến vị thái tử bị phế trước đây.”
Hoàng đế bình tĩnh nói: “Liên quan gì?”
“Bảy năm trước, hai mươi hai tháng mười, tiền phế thái tử Lý Tử Du khởi binh mưu phản, may mắn hoàng thượng đã sớm trù tính, đánh lui phản tặc, bảo vệ tiên hoàng.
Ngày đó tất cả thuộc hạ đi theo thái tử kia không bị bại trận thì cũng trảm, chỉ có phế thái tử bị bắt giữ, mười ngày sau uống rượu độc tự sát, bè đảng còn lại của hắn ta cũng bị xử lý toàn bộ.” Hoàng quý phi đắc ý phẩy phẩy hai mảnh giấy, đáng tiếc, ta còn chưa cho cha được một cuộc sống ung dung vui sướng dưới âm tào địa phủ mà nay đã phải nhìn bọn họ đồng tâm hiệp lực diệt trừ ta rồi, “Vậy hôm hai mươi hai tháng mười, Diệp đáp ứng, chẳng biết ngươi làm lễ tế bái ai vậy nhỉ?”
Hoàng đế không nói lời nào, thế thì ta cũng im lặng không nói.
Hoàng quý phi vì vậy mà biểu diễn càng nhập tâm: “Hoặc là ta nên hỏi ngươi, là vị phế thái tử nào đã bố trí cho ngươi vào chùa An Nguyên ở, sắp đặt cuộc gặp gỡ của ngươi và hoàng thượng, ngươi đến cùng là có mục đích gì, ngươi đối với hoàng thượng, rốt cuộc đang ấp ủ mưu mô gì đây?”.