Edit: Smuk
Beta: greakk
—
“Áp vận, làm thơ, cuối cùng lưu lạc thành kỹ nữ” – Trần Viên.
—
Lúc Quan Khiết kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tuyết rơi.
Bông tuyết đi vào từ cửa sổ chưa đóng kín, dừng ở trên da, ngấm vào xương.
Quan Khiết nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bông tuyết im hơi lặng tiếng, trên gương mặt nhạt nhẽo rốt cục cũng hiện lên vẻ giật mình.
Tính tính, đây hẳn là trận tuyết đầu tiên trong năm 19 tại Thượng Hải.
Màn hình phát sóng trực tiếp nhắm ngay cửa sổ, người xem nhìn thấy tuyết, ở khu vực bình luận nói không ngừng.
Có người ghi nguyện vọng năm mới, có người tag bạn trai, bạn gái vào cùng xem, cũng có cuộc thảo luận về thời tiết nam bắc khác nhau hay những câu chuyện xưa cũ.
Quan Khiết liếc nhìn sơ qua phần bình luận, cuối cùng dừng mắt ở dòng id “Một con chim sẻ nhỏ” đã nhắn ——
【 Có người nói, nếu như gặp được người mà mình thực sự thích, nhất định phải cùng anh ấy đi ngắm tuyết rơi.
Tây Tây, cô nói xem nhất định sẽ gặp được người như thế sao? 】
Không hề suy nghĩ, trong đầu Quan Khiết lập tức hiện lên một hình bóng.
Người nọ bặt vô âm tín đã lâu, giờ phút này đột nhiên rực sáng, rõ nét đứng dậy.
Ký ức đó đáng ra nên phủ đầy bụi, lại vì một câu nói mà sống dậy, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Một con chim sẻ nhỏ” cũng không giống những người khác không ngừng bình luận, chỉ lẳng lặng chờ đợi sự đáp lại.
Dường như chắc chắn rằng cô sẽ xem, sẽ trả lời.
Sự thật chứng minh, cô không có cách nào làm như không thấy.
Giọng nói lạnh lẽo khô khốc vang lên, Quan Khiết đập đập cây đàn ghi-ta, cụp mí mắt cô độc, nhẹ lướt qua dòng chữ đang không ngừng chạy trong khu vực bình luận: “Có.”
Trả lời xong, khu vực bình luận càng thêm oanh tạc.
Giương nanh múa vuốt: 【 Aaa!!! Ai vậy? 】
Hắc ca: 【 Ai ai ai? Nói nhanh lên! 】
Trương Phi không phải ta: 【 Không thể tin được! Trong lòng vợ tôi vậy mà có người khác! 】
Ngôi sao giấy: 【 A!?! Chồng ơi! Không thể nào!! 】
Tinh linh long: 【 Không có khả năng, gạt người! Chồng là của một mình em! 】
【……】
Quan Khiết phát sóng trực tiếp một năm rưỡi, ngoài ca hát, không bao giờ đáp lại bình luận của fans, càng không đề cập tới chuyện cá nhân.
Ở khu vực bình luận, có một người đã rất nhiều lần làm khó dễ Quan Khiết, cô coi như không nhìn thấy, kết thúc buổi phát trực tiếp lập tức hôi của chạy lấy người, căn bản mặc kệ chuyện kế tiếp.
Tính tình có thể nói vừa xấu lại vừa kiêu, chọc cho khu vực bình luận khen chê không đồng nhất, có người mắng cô muốn kiếm cơm còn làm mình làm mẩy, cũng có người điên cuồng thổ lộ khen cô có cá tính, nói cô là Marilyn Monroe thời hiện đại.
Trầm mặc thật lâu, Quan Khiết cúi người, ôm đàn ghi-ta ngồi xếp bằng trước máy tính, cực kỳ ảm đạm cười một tiếng: “Anh ấy không có gì tốt, chính là một tên lưu manh chân chính.
Sinh ra được trời ưu ái, cái gì cũng không thiếu.
Ngoại trừ túi da nhìn hơi đẹp, đôi mắt phượng vô lại, không còn ưu điểm gì cả.
Tính tình rất xấu, hút thuốc uống rượu đánh bài đủ cả.
Phụ nữ bên người đổi còn nhanh hơn quần áo.
Tôi cùng anh ấy trải qua mấy năm đó, chưa từng gặp lại.”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Quan Khiết cũng chậm lại: “Anh ấy chơi đến điên rồi, điên đến mức ngồi tù.”
Trong ngôn từ, nửa là tiếc hận nửa là cười nhạo.
Không ai biết, sau mấy câu nói xấu sau lưng ngắn ngủn này, là cả một quá khứ phức tạp của hai người, hồi ức cũ kĩ phủ đầy bụi.
—
Phát sóng trực tiếp kết thúc, Quan Khiết tắt camera, tùy tay ném đàn ghi-ta sang một bên, cả người thả lỏng ngửa đầu lên giường.
Sắc tối chiếu lên đệm, thân thể Quan Khiết quấn chặt trong chăn lăn đến bên mép giường, an an tĩnh tĩnh nhắm mắt lại, chìm vào khốn khổ.
Bên ngoài góc chăn lộ ra một cánh tay xăm kín, hình xăm chạy dài từ mu bàn tay đến cánh tay, nhìn từ đầu mới phát hiện ra đó là nhân vật thanh y(*) trong kinh kịch.
(*) Thuật ngữ thanh y vốn dĩ xuất phát từ tên của các loại vai dành cho nữ trong kinh kịch.
Thanh y (còn gọi là “Chính đán”) chỉ những nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc trung niên, tính cách đoan chính, nhã nhặn, nghiêm túc, đại đa số là hiền thê lương mẫu, trinh tiết liệt nữ
Thanh y mặt hồng, nhìn thoáng qua nét cười đều là diễn.
Không gian thảng thốt, phảng phất có thể nhìn thấy bản nhạc mà Ngu Cơ đứng ở bên kia sông lấy kiếm tự sát.
Cầm trên tay thiên tử kiếm, quả nhiên có tình ý miên man, để lại cho những người đời sau đầy thương tiếc.
Trái tim giống như một tờ giấy nhàu nát được miết lại, không tiếng động nhưng lại đem theo đau đớn tràn ngập cơ thể.
Tâm tình cũng giống mùa đông Thượng Hải —— lạnh lẽo, ẩm ướt.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
——
Đùng đùng đùng ——
Vài tiếng đập cửa đột ngột dồn dập đã đánh thức giấc mơ của Quan Khiết.
“Tây Tây, tôi mang đồ ăn cho cậu nè, tí nữa nhớ hâm nóng lại rồi ăn.
Đêm nay tôi ra ngoài một chuyến không về nhé.”
Ngoài cửa, bạn cùng phòng Chu Chân thông báo một câu với Quan Khiết.
Quan Khiết nghe được động tĩnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, kéo người dậy ngồi ở đầu giường định hình một lúc mới xốc chăn ra, dẫm lên dép lê, đầu tóc hỗn độn đi ra mở cửa.
Vừa ra đến cửa phòng ngủ liền thấy Chu Chân mặc áo khoác vàng, đi đôi boots kaki bó sát, một tay cầm túi LV, tức giận ngồi ở sofa phòng khách khóc lóc kể lể không ngừng với người trong điện thoại: “Dương Cạnh Văn, anh tìm tôi ngoài vấn đề tiền bạc không còn việc khác sao.”
“Tháng này tôi vừa mới nộp tiền thuê nhà và điện nước xong, dư lại mấy trăm đồng đều là sinh hoạt phí, bây giờ tôi đi đâu lấy cho anh nhiều tiền như thế.”
“Tìm ba mẹ tôi!? Dương Cạnh Văn! Lương tâm anh bị chó tha à? Vì để theo anh đến Thượng Hải tôi đã nháo đến điên với ba mẹ, anh còn mở miệng bảo tôi tìm họ! Có còn cần mặt mũi nữa không vậy?”
“Tự anh đi ăn đi, tôi không muốn ra ngoài.
Tôi mệt mỏi với anh ——”
Có lẽ nhận thấy được sự tồn tại của Quan Khiết, Chu Chân nói được một nửa, yên lặng dừng lại đi xuống dưới.
Lúc quay đầu, tròng mắt đỏ ửng, bộ dáng rưng rưng muốn khóc.
Chờ điện thoại kết thúc, Quan Khiết nhấp môi, xỏ dép, mặt không đổi sắc đi về hướng sofa trong phòng khách.
Mới vừa đến gần đã thấy bát hoành thánh màu trắng gạo được đặt cùng túi bánh bao chiên.
Bên cạnh còn đặt một camera A9 của Sony, Chu Chân dùng tiền của mình, bỏ ra một khoản lớn để đầu tư quay video.
Đại học cô ấy học chuyên ngành nhiếp ảnh, trái lại cũng không lãng phí.
“Hôm nay lại quay cảnh bên ngoài sao?”
Quan Khiết tùy tay để qua một bên, xách túi đựng bát hoành thánh trên bàn trà, một bên nhếch mắt hỏi Chu Chân còn đang khí tức đầy đầu.
Chu Chân và Quan Khiết cùng thuộc một công ty, cùng chung một người đại diện, thậm chí còn cùng một ngày ký hợp đồng.
Cô làm âm nhạc, Chu Chân làm về beauty.
Trước đó hai người cũng chẳng có gì trùng hợp, nhiều nhất là quan hệ đồng nghiệp.
Thẳng đến Giao Thừa năm 18, Chu Chân và bạn trai cãi nhau, bị vứt bỏ bên lề đường, Quan Khiết đi qua giúp đỡ mới coi như có tiếp xúc.
Ai ngờ cô gái này ở một đêm liền quấn lấy cô không bỏ, một hai phải cùng nhau thuê nhà.
Quan Khiết khi đó cực thiếu tiền, tiền thuê đắt đỏ, cũng không do dự nhiều, ngay ngày hôm đó liền lấy giấy A4, tùy tiện nghĩ vài điều khoản rồi ký hợp đồng.
Hai người cùng thuê gần một năm cũng không gặp nhau được mấy lần.
Hợp đồng cho thuê có một quy định: không đưa bạn trai về nhà, Chu Chân vẫn luôn ghi nhớ điều này, mỗi lần cùng Dương Cạnh Văn hẹn hò đều đi ra ngoài thuê khách sạn, thiếu tiền cũng chưa bao giờ phạm vào tiền thuê phòng.
Cô gái này thật tâm, đơn thuần, vì bạn trai không đáng tin mà nháo loạn với ba mẹ, bôn ba tại đất Thượng Hải.
An ổn làm một công chúa nhỏ nhà giàu không thích, một hai phải vì cái gọi là tình yêu, khốn đốn vây mình ở cái tòa Bất Dạ Thành này.
Cố tình hay vô ý thế nào người bạn trai đó lại thật tồi tệ, ba ngày hai đêm gì đấy lại tìm người yêu đòi tiền, thường xuyên bỏ mặc, khiến Chu Chân tức giận đến phát khóc.
Quan Khiết mỗi lần chỉ đóng vai người qua đường, quan sát nhưng cũng không khuyên nhủ.
Mới vừa mở túi nilon ra, hơi nước ngưng tụ thành giọt rơi trên bàn trà rồi chảy thẳng xuống đất.
Quan Khiết không để ý, chăm chăm bẻ đũa, gắp một miếng hoành thánh bỏ vào miệng.
Vị mặn vừa phải, rất thơm ngon, vừa mới nuốt xuống dạ dày liền dễ chịu, Quan Khiết kinh ngạc: “Của Vạn Thọ sao?”.
Chu Chân xoa xoa khóe mắt, tay chống cằm, khuôn mặt miễn cưỡng cười cười: “Ban nãy đi ngang qua, thuận tiện mua cho cậu một phần.”
Mới vừa nói xong, di động của Chu Chân lại lần nữa vang lên.
Chu Chân không chút suy nghĩ, trực tiếp ấn tắt.
Đầu bên kia chỉ dừng lại chốc lát, bắt đầu oanh tạc tin nhắn.
Một tin rồi lại một tin, liên tiếp gửi đến, âm thanh thông báo khiến người nghe đau đầu.
Quan Khiết đưa mắt nhìn qua, vừa hay thấy nội dung tin nhắn mới nhất ——
“Cục cưng, anh sai rồi, thật sự sai rồi.
Em tha thứ cho anh nhé.
Bây giờ anh đưa em đi ăn ở Nhân Hòa được không?”
Còn chưa xem xong, kế tiếp lại tinh tinh mấy tin nữa.
Chỉ thấy khóe miệng Chu Chân kéo lên một chút, cuối cùng lại phì cười ra tiếng.
Trên mặt vui vẻ như hoa nở rộ, cười tươi lộ ra hàm răng trắng sáng.
Quan Khiết biết, chị gái này lại bị vài lời ngon tiếng ngọt dỗ mềm người rồi.
Giây tiếp theo, Chu Chân cả người tỏa ra ánh sáng tình yêu vuốt vuốt đuôi tóc, đứng lên nhẹ nhàng thông báo: “Tây Tây, tôi ra ngoài đi ăn cùng anh ấy đây.”
Quan Khiết không ngẩng đầu, trong cổ họng phát ra tiếng ừ nhẹ tỏ vẻ đã biết.
Phanh ——
Cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại.
Chu Chân vừa đi, phòng khách nháy mắt trở nên tĩnh mịch.
Quan Khiết nhấc chiếc đũa, nhìn hộp nhựa còn thừa lại mấy cái hoành thánh, bụng bỗng nhiên no rồi.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
—
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Quan Khiết nhận được điện thoại của ông chủ quán bar, biết được quán bar sắp chuyển nhượng sang cho chủ mới, muốn sửa chữa trang trí lại, hai tháng tới cô không cần đến hát.
Khó có dịp được nhàn rỗi, Quan Khiết thay quần áo, chuẩn bị về nhà.
Phòng thuê ở bến Thượng Hải, nhà ở Mẫn Hành, chính giữa lại cách vài khu nhà.
Quan Khiết chuyển vài chuyến tàu điện ngầm mới đặt chân đến được đất Mẫn Hành, mấy năm nay Thượng Hải phát triển nhanh chóng, Mẫn Hành cũng được đầu tư, trở thành khu trọng điểm.
Dãy nhà tiếp nối đã bị phá đi rồi xây mới, giờ nó đã không còn hình dáng ban đầu.
Nhà Quan Khiết ở bên cạnh phố Thất Bảo, đằng đó vẫn còn bóng dáng của người Thượng Hải xưa.
Vừa đến đầu ngõ là đã có thể thấy hai hàng xe đạp hay xe điện chỉnh tề, mùa hè quần áo sẽ vắt ngang ở bên trái bên phải mái hiên, đồ mặc rực rỡ sắc màu, nào là quần đùi mát mẻ, áo sơ mi hoa lòe loẹt.
Nhưng mùa đông trái ngược lại vô cùng trống vắng, cái gì cũng không treo lên.
Quan Khiết ngựa quen đường cũ bước qua mấy hộ gia đình, đi thêm khoảng hai khúc ngoặt, một mạch đi tới số 89 mới dừng lại.
Chân còn chưa kịp bước vào đến nhà, bên trong đã truyền đến mấy tiếng loảng xoảng ầm ĩ.
Bang một cái, ghế mây bị người ta ném thẳng ra ngoài, nện lên bức tường đối diện, theo độ dốc lăn đến bên chân Quan Khiết.
Ghế mây bị ném như vậy, sớm đã không chắc chắn, chia năm xẻ bảy, chính thức sống thọ và chết tại nhà.
“Quan Trân Dung, kiên nhẫn của ông đây có hạn, hôm nay phải có tiền! Bà đi trộm cũng được, bán cũng được, làm cái gì cũng được, không có tiền thì đừng trách Trương Viễn này tàn nhẫn độc ác.”
Trong phòng, tiếng nói ồm ồm đầy hung ác của người đàn ông vang lên.
“Anh Trương, để tôi thư thả mấy ngày nữa được không? Các anh lục soát cũng đã lục soát rồi.
Có thể xem xét việc lần trước chúng ta ngủ cùng ——”
“Tôi thư thả bà thì ai thư thả cho tôi? Anh Thâm nói rồi, hôm nay tôi không thu được tiền, trở về sẽ mất một cái chân.
Bà nói xem, chân ông đây quan trọng hay bà quan trọng?”
“Nếu không anh đi tìm con gái tôi lấy tiền? Nó là võng hồng(*), nhất định có tiền.
Thật đó, nó nhất định có! Nó ở bến Thượng Hải, anh Viễn, anh đi tìm nó đi.
Tôi lập tức viết địa chỉ cho anh, chờ tôi một chút, tôi lập tức viết ngay đây.”
(*) Võng hồng (网红) chỉ những người có tiếng trên mạng xã hội.
Nói xong, Quan Trân Dung nhanh chóng bò dậy, như phát điên mà đi đến chỗ bàn học tìm kiếm.
Trong nhà bị đập đến hỏng bét, Quan Trân Dung lục tung đống đổ nát vài phút mới nhặt được nửa cái bút chì bị gãy.
Tìm được bút, Quan Trân Dung kích động kêu: “Từ từ, tôi lập tức viết cho anh, anh đi tìm nó, thế nào trong người nó cũng có tiền.”
Bên ngoài, Quan Khiết nghe xong câu cuối cùng, quyết định không đẩy cửa đi vào nơi ngột ngạt đó.
Chỉ là không chờ Quan Khiết xoay người rời đi, Quan Trân Dung lập tức ném bút xuống, đẩy hai người đang chặn cửa ra, chỉ vào Quan Khiết kêu to: “Đó là con gái tôi, các người tìm nó đi, khẳng định nó có tiền!”
“Còn có ——”
Phụt một tiếng, tiếng dao găm xuyên qua da thịt như vẫn còn quanh quẩn trong sân nhà.
Chớp mắt một cái, thời gian giống như bị đình trệ.
Trong đầu Quan Khiết chỉ còn màu máu của Quan Trân Dung.
Cho đến lúc Quan Trân Dung mất máu ngã xuống, Quan Khiết mới đột ngột tỉnh táo lại.
Trương Viễn cho rằng Quan Trân Dung muốn chạy, phản xạ có điều kiện kéo bà một phen, ai ngờ Quan Trân Dung không cẩn thận ngã vào dao gọt hoa quả đang chĩa ra trên cạnh bàn, con dao thuận thế cắm vào bụng bà ta, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy qua kẽ tay.
Người đàn ông ý thức được đã xảy ra chuyện, vội vội vàng vàng dẫn người rút khỏi sân, khi rời đi còn không quên cảnh cáo Quan Khiết mau trả tiền.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
—
Quan Trân Dung tỉnh táo lại đã là chạng vạng tối, Quan Khiết không nhàn nhã, trong lúc đó đi trả viện phí, lại đi Cục Cảnh Sát lấy lời khai.
Lấy lời khai xong, Quan Khiết trở lại phòng bệnh, tùy tay kéo cái ghế nhựa ngồi ở trước mặt Quan Trân Dung.
Nhìn kĩ Quan Trân Dung đang chột dạ không dám ngẩng đầu, Quan Khiết cười nhạo một tiếng, thấy nhiều thành quen, cũng không trách cứ hỏi: “Lần này bà lại thiếu người ta bao nhiêu tiền?”
Quan Trân Dung hắng giọng, ngẩng đầu trừng Quan Khiết, ra vẻ đúng lý hợp tình nói: “Còn có thể thiếu bao nhiêu, không nhiều không ít cũng khoảng mười mấy vạn.
Mày có còn tiền thì trả cho tao đi.”
Quan Khiết tựa như nghe được điều gì tức cười lắm, lập tức đẩy ghế ra đứng lên: “Mười mấy vạn, không nhiều không ít? Quan Trân Dung, bà thế này sao không đi cướp ngân hàng luôn đi?”
“Một ngày của bà ngoại trừ mạt chược, đánh bài, cùng đàn ông quấn lấy nhau thì còn có thể làm cái gì không?”
Quan Trân Dung bị Quan Khiết vạch trần liền cảm thấy hổ thẹn, hít một hơi, lập tức chửi ầm lên: “Tao là mẹ mày, mày không thay tao trả thì ai trả đây.”
“Đừng tưởng rằng hiện giờ mày có tí danh tiếng là không xem tao ra gì.
Đừng khiến tao tức giận, tao sẽ ở trước mặt đám fans của mày, cho chúng nó xem dưới lớp quần áo kia có bao nhiêu phóng đãng.
Năm nhất đã ở cùng với cái đám con ông cháu cha, mày tưởng tao không biết à? Nếu không phải thằng kia ngồi tù, giờ này mày đang lêu lổng chỗ nào tao cũng còn chẳng biết ấy chứ.”
Có lẽ là vừa mới bị Trương Viễn chửi, lúc này Quan Trân Dung tìm được chủ đề để phát tiết, nói không dừng được.
Mỗi câu trong miệng nói ra càng lúc càng dơ bẩn.
Quan Khiết không nghe được một nửa, nhấc túi lên đi ra ngoài phòng bệnh.
Đi đến vườn hoa ngoài bệnh viện, Quan Khiết bực bội mà ném túi xuống, ngồi ở bên cạnh hòn non bộ hạ hỏa.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, Quan Khiết lại nhấc túi lên, lấy ra một bao thuốc và bật lửa.
Tạch một cái, Quan Khiết giữ vỏ nhựa của bật lửa, miệng cắn điếu thuốc đưa gần lại ngọn lửa vàng.
Điếu thuốc cháy được một nửa, tức giận bực bội trong lòng Quan Khiết mới vơi đi đôi chút.
Đúng lúc người đại diện gọi điện tới, Quan Khiết đang chuẩn bị dí tàn thuốc xuống tiếp điện thoại, vừa mới cầm lên đã thấy cách đó không xa có một thân hình thâm trầm bước ra khỏi cửa kính, dáng người suy nhược.
Người nọ đi ra bằng cửa sau bệnh viện, một đường thẳng tắp lách qua chỗ hồ nhân tạo đi đến chiếc xe đậu ven đường.
Chân phải hình như có chút vấn đề, đi chậm hơn một nhịp.
Thân hình thật gầy, áo khoác trên người đem lại cảm giác trống rỗng, giống như đứa trẻ mặc quần áo của người lớn vậy.
Đi vài bước, người đàn ông sẽ dừng lại ho khan.
Lúc ho khan, sẽ cong người cúi xuống, sáp lại thật gần bụng.
Tóc cạo rất ngắn, hình như là muốn để trọc, ánh đèn dài chiếu qua để lại một tầng mỏng manh trên đó.
Từ góc độ của Quan Khiết nhìn qua chỉ có thể thấy sườn mặt ——
Đường nét cực kỳ sắc bén.
Người đàn ông này thật gầy, thật gầy, gầy đến đơn bạc, nhưng lại trong trẻo lạnh lùng.
Hàm dưới theo tốc độ ho khan cũng căng chặt, con đường khoảng 50m nhưng anh ta vừa đi vừa ho đã hết cả chục phút rồi.
Vừa mới bắt đầu Quan Khiết cũng chẳng chú ý, cho tới khi có người nào đó hô to gọi Chung tiên sinh, cô mới giật mình quay đầu.
Nên hình dung tâm tình cô khi đó thế nào nhỉ?
Đại khái thì không dám tin tưởng chiếm đa số.
Thế nào cũng chẳng dám tin, người nọ mà cô nhìn thấy lại là Chúc Chính.
Càng không tin, người đã từng khí phách khảng khái, kiêu ngạo lẫm liệt lại trở thành thế này.
Vì vậy, vào ban đêm, cô đã cắn đứt điếu thuốc, từ chối cuộc gọi vẫn đang rực sáng, lẳng lặng rời đi mà không phát ra tí dấu hiệu tồn tại nào.
So với gặp lại, cô càng nguyện ý chìm đắm mà nghĩ rằng đó là một giấc mộng hơn.
Thì ra, không phải cuộc chia ly đau thương nào gặp lại cũng hạnh phúc..