Edit: Smuk
—
Quan Khiết nhận được tin nhắn, lập tức soạn một chữ “Ừ” gửi đi.
Trả lời xong, Quan Khiết quấn chặt áo lông vũ, cất điện thoại vào túi sau đó bước thật nhanh ra ngoài.
Chạy đến cửa tiểu khu, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra Chúc Chính đang đứng dựa vào cột điện hút thuốc.
Vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu lên đỉnh đầu anh, để lại một tầng ánh kim mỏng nhẹ.
Sương khói lượn lờ xung quanh cả thân hình đen sì kia, khiến gương mặt trở nên mơ hồ không rõ.
Quan Khiết đưa tay cào cào tóc mái ở hai bên thái dương, đứng tại chỗ kêu tên anh: “Chúc Chính.”
Chúc Chính nghe được tiếng gọi, bàn tay cầm điếu thuốc cứng lại, giây tiếp theo quay đầu nhìn thẳng vào cô gái đang đứng cách đó không xa.
Nhìn chằm chằm khoảng 3 4 giây bất động, anh tiện tay ném nốt đoạn tàn thuốc còn lại xuống đất, sải bước về hướng Quan Khiết.
Quan Khiết đứng ở tại chỗ, không nói một lời nào nhìn hình dáng của anh.
Mắt thấy anh ngày càng tới gần, Quan Khiết há miệng thở dốc, định nói một câu phá vỡ trầm mặc, nào biết lời còn không kịp nói ra, đã bị Chúc Chính kéo vào lồng ngực.
Trong giây lát, xung quanh được bao trùm bởi hơi ấm của anh.
Đôi tay đặt trên người cô siết thật chặt, gấp gáp đến nỗi cô thấy có chút khó thở.
Quan Khiết thử giãy giụa một chút, mới vừa nhúc nhích đã bị bàn tay to lớn của Chúc Chính giữ lấy ót.
Sau đó, cằm cũng bị anh nâng lên rồi.
Một nụ hôn vội vàng, mạnh mẽ đột ngột ập tới, môi lưỡi dây dưa, Chúc Chính chẳng để cho Quan Khiết có cơ hội thở dốc.
Cảm giác đó giống như con thuyền lênh đênh trên biển rộng mênh mang, đột nhiên tìm được bến đỗ.
Môi trằn trọc mút mát, cướp đi khoảng trống hít thở.
Ngón tay cái đang đặt ở gò má một đường hướng lên trên, đi ngang qua vành tai mẫn cảm, cuối cùng dừng lại ở mái tóc mềm mại.
Đầu ngón tay xuyên qua từng sợi tóc, tựa như đã dán lên da đầu đem theo một chút lạnh lẽo.
Khí lạnh trên người anh cũng dần dần chuyển sang chỗ cô.
Quan Khiết chầm chậm mở mắt, tinh tế đánh giá người trước mặt.
Khoảng cách này thật sự quá gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ người đàn ông này có bao nhiêu sợi lông mi, gần đến mức cô có thể thấy được dưới đôi mắt kia đang có những gợn sóng ngầm đầy sợ hãi, gần đến mức cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập thật nhanh kia của anh.
Anh có ngoại hình rất đẹp, bất kể là đôi mắt phượng thâm thúy lại bạc tình hay sống mũi cao thẳng cùng đôi môi quyến rũ, hoặc là nốt ruồi đen kín đáo trên lông mày phải, đều vì anh mà tăng mị lực vô hạn.
Càng làm cho Quan Khiết say đắm chính là đường cong của khuôn mặt – rõ ràng, sắc bén, gãi đúng chỗ ngứa người nhìn, không thừa thãi một điểm nào cũng không thiếu đi một điểm nào.
Nếu đứng trên phương diện nghệ thuật để bình phẩm, anh nhất định là tác phẩm hoàn mỹ nhất, cũng là tác phẩm khiếm khuyết nhất trên tay một nhà điêu khắc.
Nụ hôn này dây dưa mười mấy phút.
Hôn đến lúc khuôn mặt cô gái đỏ bừng, đuôi mắt ẩm ướt nổi lên vài tầng sinh tình.
Cũng may là Chúc Chính không làm gì tiếp theo, anh tựa cằm vào bả vai Quan Khiết, tiếng hít thở nặng nề ập thẳng vào tai cô.
Quan Khiết ổn định lực trụ cơ thể, hơn phân nửa trọng lượng trên người Chúc Chính đều đặt trên cơ thể cô.
Đêm khuya ngày đông yên tĩnh, xung quanh chẳng một tiếng động, như thể mọi thứ đang ngưng lại.
Hai người ôm nhau ở giao lộ, quên đi tất cả thanh âm, trong mắt chỉ còn lại đối phương.
Cho đến khi tiếng còi xe vang lên, hai người mới dần dần buông ra.
—
Đối diện có cửa tiệm KFC 24h, Chúc Chính đi vào mua một hộp gà rán cùng với hai cốc coca lạnh.
Quan Khiết lúc này mới hiểu tin nhắn ban nãy anh nhắn có ý gì.
Cảm xúc của anh đã ổn định, nhìn không ra bất kì cảm xúc nào trên bóng hình kia.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Cô liếm liếm môi, câu hỏi rốt cuộc vì cái gì mà đêm nay anh trở nên mất bình tĩnh như vậy vẫn không thốt ra khỏi miệng.
Đã nhiều lần cô từng thấy Chúc Chính mất bình tĩnh trong nháy mắt, nhưng chỉ có mỗi đêm nay hiện lên sự thống khổ và tuyệt vọng.
Chúc Chính không ăn gà rán, hơn nửa hộp đều do Quan Khiết xử lý.
Ăn đến cuối cùng, thật sự là nuốt không nổi nữa, cô phẩy phẩy tay ý bảo dừng lại.
Lúc này anh mới đẩy hộp gà sang một góc, không đụng vào nó nữa.
Màn đêm vừa dài vừa chậm, đằng xa có bóng dáng hai người kề vai cùng nhau bước trên đoạn đường đen kịt.
Đi đến sông Hoàng Phổ, Chúc Chính mới dừng bước.
Anh đứng bên cạnh sông, lặng lặng ngước mắt nhìn về phía mặt sông.
Có đêm tối phụ họa, sông Hoàng Phổ đen nhánh như đĩa mực tàu.
Gió theo mặt sông thổi đến đây, khiến người ta chẳng mở được mắt.
Quan Khiết tự nhiên quay về hướng Chúc Chính, thấy anh đang đứng ở đầu ngọn gió, biểu cảm thẫn thờ nhạt nhẽo, không gượng nổi một chút sắc thái.
Không biết đứng bao lâu, hai chân Quan Khiết tê dại cả ra mới nghe thấy Chúc Chính mở miệng: “Anh đã về Bắc Kinh.”
Cô chậm chạp chớp mắt, chờ đợi anh nói tiếp.
“Gặp một vài người quen cũ, xử lý chút chuyện.
Trên đường tới thăm Kha Trân thì gặp được Đinh Gia Ngộ, cậu ấy thay đổi đến mức anh chẳng nhận ra.”
Nói đến đây, anh quay đầu nhìn về phía Quan Khiết hỏi: “Kha Trân, em có nhớ không?”
Quan Khiết đương nhiên nhớ rõ cô gái này.
Cô từng xem qua buổi biểu diễn trực tiếp, cùng cô ấy ăn cơm, còn cùng cô ấy mắng Chúc Chính là cái đồ Vương Bát Đản.
(*) Vương Bát Đản/王八蛋/ là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc.
Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ “Vương Bát” có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ.
Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ.
Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh (nguồn: Định Nghĩa từ chiase.org)
Quan Khiết hít sâu một hơi, gật đầu: “Nhớ rõ.”
Chúc Chính nhếch miệng, vẻ mặt buồn cười nói: “Đinh Gia Ngộ nói con bé không trách anh, nó vẫn luôn coi anh là anh trai.”
“Không trách anh, kết quả là mất luôn mạng.”
“Em nói xem, anh có cái gì xứng đáng làm một thằng anh trai?”
Quan Khiết hơi mở miệng, nửa ngày không hé răng.
Thật lâu sau, Quan Khiết đi về phía trước, nhìn con sông trước mắt, an ủi anh: “Tất cả đều là quá khứ.”
Những lời này xem như chẳng có tí lực tác động nào, nhưng nó lại là hy vọng lớn nhất của cô dành cho người đàn ông này.
—
Sau đêm đó, hơn nửa tháng Quan Khiết cũng chưa gặp lại Chúc Chính.
Cô tới quán bar hát cũng không gặp anh, nhưng lại gặp được Trần Xuyên.
Đoạn thời gian này khiến cô nhớ lại lúc còn ở Bắc Kinh, khi ấy Chúc Chính cũng thường xuyên không ở quán bar, chỉ có cô và Trần Xuyên trở thành khách thường trú, hoặc là ông chủ cũ.
Trong lúc ấy đã xảy ra chút chuyện nhỏ.
Sau khi video nổi lên, không ít cư dân mạng tìm đến quán bar, đa số dều vì Quan Khiết mà tới, cũng có một số nghe nói rằng ông chủ quán bar siêu đẹp trai, đến để mở mang tầm mắt.
Cũng có cả nữ sinh lần trước.
Đi cùng còn có mấy bạn sinh viên nữa, cả trai lẫn gái tổng cộng khoảng 8 9 người, cô nhìn một vòng không thấy hai cậu trai hạ thuốc kia.
Lúc sau mới nghe Trần Xuyên nói, trưa hôm ấy hai người đã bị cảnh sát lôi đi ngồi tù hai tháng, thì ra Chúc Chính đã cung cấp video bỏ thuốc cho cảnh sát.
Ban đầu bởi vì sợ Chúc Chính cảnh cáo nên Trịnh Vũ Vi không dám đến quán bar, sau lại thấy Quan Khiết trên hotsearch, hơn nữa bạn cùng phòng đều bàn tán muốn tới quán bar đó xem thế nào, cô ta không khống chế được bản thân liền nói cũng muốn đi cùng.
Vào trong quán không thấy bóng dáng Chúc Chính, lá gan Trịnh Vũ Vi đột nhiên lớn hơn, không quan tâm mà chơi tiếp.
Ai ngờ chơi được nửa đường, bảo an trực tiếp đi tới mời cô ta ra ngoài.
Cô ta cố gắng cãi lý, không nghĩ tới chỉ được đáp lại bằng một câu lạnh băng: “DEMON vĩnh viễn sẽ không chào đón cô.”
Dưới ánh mắt chăm chú xem kịch của người ngoài, Trịnh Vũ Vi thất thế, theo bản năng tìm cớ: “Tôi là khách hàng, ở đâu ra đạo lý đuổi khách thế.”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
“Lại nói, cô ta có thể tới, tại sao tôi không được.”
Mâu thuẫn quá mức mà đưa tay chỉ thẳng Quan Khiết.
Khi đó Quan Khiết còn chưa lên sân khấu, đang ngồi ở quầy bar nói chuyện về Chúc Chính với Trần Xuyên.
Nghe được câu nói đó, Quan Khiết nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua Trịnh Vũ Vi, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục nói chuyện phiếm.
Trực tiếp bỏ cô ta ra khỏi tầm mắt.
Trần Xuyên thấy thế, đẩy ly rượu vừa pha chế xong vào tay Quan Khiết, liếc nhìn đánh giá: “Cô gái này nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe thì là ngu xuẩn.”
“Ngu đến mức không có thuốc chữa, xuẩn đến mức không ai tiếp nhận nổi.”
Quan Khiết phụt một ngụm cười ra tiếng, trêu ghẹo Trần Xuyên thâm độc.
—
Chẳng biết ở đâu đột nhiên nổi lên một chủ đề.
Tiêu đề là 【 Vạch trần những sự việc hot blogger “Tạm biệt Triệu Tứ” năm đó đã làm】
Nội dung bài đăng dài đến mười nghìn từ, phô trương những tai tiếng “Nhận không ra người”, “Dơ bẩn”, “Khó có thể tưởng tượng” của Quan Khiết.
Người viết nội dung “tự tự châu ngọc”, lấy một tiền đề “Cực kỳ thành khẩn”, “Không muốn fans bị lừa” cứ như nhiệm vụ thượng đế ban xuống để vạch trần hành vi “xấu xa” của cô.
(*) Tự tự châu ngọc (字字珠玑) phiên âm là /zì zì zhū jī/ là một thành ngữ tiếng Hán, có ý tứ so sánh cuộc nói chuyện đầy từ ngữ văn vẻ, tuyệt đẹp.
Có khi cũng dùng để chỉ cuộc nói chuyện hay viết văn một cách súc tích và có ý nghĩa.
Xuất phát từ tiểu thuyết gia Văn Khang thời nhà Thanh trong ” Nữ nhi anh hùng truyện” 《儿女英雄传》của ông.
(nguồn baike.baidu.com)
Nội dung như sau: Một, “Tạm biệt Triệu Tứ” tên thật là Quan Khiết, từng học ở Trung học XX, tốt nghiệp ở học viện âm nhạc X đại.
Hai, trong lúc học trung học, cô Quan đã đoạt bạn trai người ta, mạnh mẽ chen chân vào tình cảm người khác, bức cô gái kia tới mức chuyển trường, sau khi cướp được nam sinh kia còn đùa giỡn tình cảm, khiến đằng trai phải đi xa tha hương, ra nước ngoài du học đến giờ vẫn chưa về.
【 đúng rồi, nghe nói nữ sinh chuyển trường kia giờ vẫn độc thân, nghe nói còn bị bệnh trầm cảm nữa.
】
Nghe nói thành tích của nam sinh kia vô cùng tốt, đứng đầu niên khóa đấy, là của trường bọn họ.
Trên diễn đàn trường học toàn lời thổ lộ với anh ấy, hình như tên là Lâm Chiêu.
【 cả nhà không tin, có thể tới Trung học XX hỏi thăm một chút 】
Không chỉ có thế, cô Quan còn từng bắt nạt bạn học, từng tát người công khai giữa phòng học, còn cảnh cáo người khác không được nói cho giáo viên, nếu không cô sẽ tìm từng người một trả thù.【ôi quả thực là người xã hội đấy nhỉ, ai dám chọc chị đại này đây ~sợ quá cơ, sợ quá cơ~】
Ba, Lúc học đại học, cô Quan này càng trầm trọng thêm, ẩu đả với bạn cùng phòng kí túc xá, đoạt bạn trai.
【 Tôi đây có lịch sử trò chuyện với bạn đại học, đến lúc ấy nhớ bấm xuống dưới nhé.
】
Bốn, cô Quan trong lúc học đại học thường xuyên không về kí túc, bắt ép bạn cùng phòng điểm danh, nghe nói cùng đủ loại đàn ông qua lại, mỗi lần những người đàn ông đấy đều đi siêu xe tới đón.
Một nữ sinh bình thường như cô ta thật đúng là có mị lực, có thể khiến mấy người có tiền đó cưng nựng đến vậy.
Hoàn toàn coi mấy kẻ có tiền là người ngu ngốc.
【 buông tay, mấy kiểu quan hệ sau lưng với đại gia thế nào cả nhà chắc cũng đoán được đi ha.】
Đã quên nói, cô Quan hồi trước còn gây gổ ở quán bar bị đánh đến nỗi nhập viện.
Việc này còn lên hẳn diễn đàn của X đại, hot cực kỳ nhé.
【ps: Vị hot blogger này danh tiếng ở trường đại học vô cùng xấu, không có lấy vài người thích cô.
Thật không biết thế nào lại làm được hot blogger.
】
Năm, mọi người có thể tưởng tượng “Đại võng hồng” này thô tục thế nào nhé, giống hệt với người đàn bà chua ngoa đanh đá, mắng đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
Không đi đến mấy vùng quê vài năm chắc cũng chẳng mắng thô tục được đến vậy.
【 đúng rồi, tôi không có ý chê bai vùng nông thôn, chỉ là cảm thấy…… Cô Quan thô tục quá bẩn thỉu, so với ao phân ở quê còn bẩn hơn.
】
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Sáu, mẹ cô ta cũng rất kỳ quái, một bà cô bốn năm chục tuổi lại chạy tới Mỗ đại cởi sạch quần áo ăn vạ.
Thật là cười chết người.
Có một câu nói rất đúng, rồng sinh rồng phượng sinh phượng chuột sinh con ra biết đào động.
Mẹ cô ta thế này, con gái lớn lên cũng chẳng khác là bao.
【……】
(*) Chú thích một chút cho cả nhà: Mấy cái X rồi XX bên trên tớ để là trong bài bóc phốt dùng đại từ 某 /mǒu/ Hán Việt là Mỗ.
Đây là đại từ chỉ một người hay một vật nào đó có tên nhưng không nói rõ tên ra.
Đại khái là không nói thẳng tên ra, hoặc để mọi người dễ hình dung hơn thì đại từ này trong phim cổ trang hay có đó ạ, họ dùng đại từ để tự xưng nhưng lại không nói tên, ví dụ: Lý mỗ, Thái mỗ….
Tất cả điều trên sớm đã tồn tại, tôi cũng không bịa đặt sinh sự, chỉ là sửa lại nội dung cho rõ ràng để mọi người biết nhân cách cô ta thế nào, tránh bị lừa.
Đợi đến lúc Quan Khiết biết đến bài đăng này đã là hai ngày sau, sự việc lên men tới mức chẳng thể cứu vãn.
Phần bình luận phía dưới tất cả đều nhục mạ Quan Khiết, có chửi Quan Khiết chết đi, cũng có chửi cô không biết xấu hổ, còn có chạy tới Douyin nhắn tin mắng chửi cô.
Trong lúc nhất thời, ác ý che trời đổ ập lên người cô.
Quan Khiết nhốt mình trong phòng, ngồi ở sàn nhà lạnh lẽo, cầm di động, một chữ một chữ xem hết bài đăng kia.
Nếu không phải cô là Quan Khiết, hẳn cũng sẽ nhất định tin tưởng những việc này là do mình làm.
Quan Khiết nhắm mắt lại, phía sau lưng là khe cửa, cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đến tột cùng, cô tự hỏi chính mình: “Sự thật là thế này sao?”
“Những việc này là cô làm sao? Tại sao cô lại không có ấn tượng thế.”
Di động tuột xuống sàn nhà, Quan Khiết ôm lấy hai tay, sắc mặt tái nhợt vô lực, biểu tình chết lặng, thê lương.
Điện thoại trên sàn nhà không ngừng kêu vang.
Ánh sáng chói mắt từ cửa sổ bò vào, dừng ở mặt sàn lạnh lẽo, dừng ở màn hình điện thoại, chỉ nhìn thấy hai chữ từ cái tên người gọi tới “Chúc Chính”.
Nếu có thể tránh đi sự yêu thích mãnh liệt, có phải sẽ không bị sự đau đớn đánh úp lại?
Cô không thể lý giải, không thể lý giải tại sao lại muốn làm tổn thương một người vô tội.
Tổn thương dù chỉ chút ít, đến cả câu nói nặng lời cô cũng chẳng dám nói với người đàn ông kia..