Edit: Smuk
Beta: greakk
—
Quan Khiết trở lại phòng trọ đã rạng sáng, mở cửa, trong phòng trống rỗng.
Cửa sổ phòng khách còn quên đóng, gió lạnh chui vào thổi mấy tấm rèm màu xanh sẫm bay bay.
Trận tuyết buổi chiều còn chưa tới nửa tiếng đã tạnh, giống như con chuồn chuồn nước nhẹ lướt qua Thượng Hải, không mang theo nửa phần cảm tình nào.
Nếu không phải tuyết rơi lúc vừa hoàn thành buổi ghi hình trực tiếp, Quan Khiết còn nghi ngờ có phải hôm nay Thượng Hải sẽ không có tuyết hay không.
Hoặc là, người cô nhìn thấy ở bệnh viện có phải Chúc Chính không?
Tới tận lúc vào cửa, thay giày, thậm chí đã nằm ở trên giường Quan Khiết vẫn đang suy nghĩ liệu bản thân có nhầm lẫn gì đó.
Cuộc sống mấy năm nay mơ hồ, lang thang không có mục tiêu, nếu không phải Chu Chân mỗi ngày ở bên tai lải nhải, cô còn chẳng rõ ngày tháng năm.
Vốn tưởng rằng mình và Chúc Chính sẽ không liên quan đến nhau, cho dù một ngày nào đó có gặp lại, hai người bọn họ nhất định lấy bối rối kết thúc cuộc trò chuyện, không nghĩ tới lại là bộ dáng hiện giờ.
Theo lý mà nói, hình như còn chưa tới ngày ra tù? Anh đã ra hôm nào vậy? Lại vì cái gì mà tới Thượng Hải này?
Có quá nhiều nghi vấn trong lòng Quan Khiết, nhưng nghĩ muốn nổ đầu vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Ngủ đến rạng sáng, Quan Khiết nhận được cuộc gọi của Chu Chân.
Còn chưa kịp lên tiếng, đầu bên kia Chu Chân đã khóc lóc tỉ tê rồi.
Tiếng khóc hỗn loạn cùng tiếng gió gào thét trộn lẫn vào nhau, cơn buồn ngủ của Quan Khiết bay đi một nửa.
“Tây Tây, cậu có thể tới đây…… Có thể tới đây đón tôi không? Tôi bị Dương Cạnh Văn ném ở bên lề đường.
Tôi…… Tôi không tìm được đường, cũng không gọi được xe, di động cũng sắp hết pin rồi.
Tây Tây, tôi đúng là ngu ngốc một lần lại một lần chấp nhận tin tưởng anh ta đúng không?”
“Tôi không bao giờ muốn cùng Dương Cạnh Văn ở bên nhau nữa.”
Trong điện thoại, Chu Chân nói liên hồi, nói xong lời cuối cùng tiếng khóc từ nhỏ biến thành lớn, gào thật to.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Có lẽ quá chú tâm vào chuyện khóc lóc, câu hỏi “Cậu hiện giờ ở đâu?” của Quan Khiết cô ấy cũng không nghe thấy.
Kết thúc cuộc gọi, liếc nhìn đồng hồ —— Rạng sáng 1 giờ 26 phút.
Thay quần áo xong, cô liền cầm chìa khóa và di động vội vàng ra cửa.
Thang máy dừng ở tầng 6, Quan Khiết ấn xuống tầng, lập tức đi vào bên trong.
Mấy con số màu đỏ không ngừng thay đổi, cuối cùng an ổn ngừng ở tầng 1.
Tích một tiếng, cửa thang máy mở ra, Quan Khiết bước nhanh qua đại sảnh, đi thẳng ra khỏi cánh cửa thủy tinh nửa đóng nửa mở kia, đứng ở bên cạnh cây ngô đồng chỗ phòng bảo vệ gọi taxi.
Đêm chưa quá muộn, ngoài đường vẫn còn đủ thể loại xe, tiếp nối nhau mỗi xe một màu.
Hai bên đường, cột đèn san sát theo từng khoảng nhất định, chiếu xuống lòng đường càng tô thêm cái sâu hun hút của bầu trời đêm.
Cây ngô đồng trụi lủi cũng được đèn đường biến thành màu cam cam ảm đạm.
Dù sao cũng là mùa đông, vài cơn gió hời hợt thổi qua cũng đủ khiến cho người ta run rẩy bần bật.
Lúc Quan Khiết ra cửa, trên người chỉ khoác một cái áo lông vũ màu tím, bên trong là áo ngủ lót lông mỏng manh, phía dưới là quần bò rộng, đầu gối còn rách một mảng lớn, lộ ra làn da trắng nõn tinh tế.
Tóc ngắn đến tai, gió thổi, lá bay khiến cho đôi môi đổi màu.
Trên người cô quạnh, sự xa cách đứng trong màn đêm càng nổi bật, giống như chiếc lá vàng cuối thu ở Bắc Kinh chậm rãi rơi xuống, còn giống cơn mưa phùn giữa mùa hè ở Trường Giang.
Quan Khiết đứng đợi chưa tới 5 phút đã có một chiếc taxi, tài xế taxi không phải người ở đây —— trung niên, gầy gầy, một thân xám xịt, nhìn khá thành thật.
Phanh ——
Quan Khiết chui vào hàng ghế phía sau, đóng cửa xe, ngẩng đầu báo địa chỉ cho tài xế.
Tài xế nghe được địa chỉ thẹn thùng sờ gáy, ngượng ngùng nói: “Cô gái, tôi mới đi làm được một tháng, tình hình giao thông còn chưa quen.
Chỗ cô nói tôi còn chưa đi qua.”
Quan Khiết nghe được giọng địa phương đặc sệt, đầu óc ong lên một chút, hỏi: “Bác có dùng chỉ đường không?”
Người đàn ông lấy ra cái điện thoại cũ nát, ốp đã phai màu nứt toác qua nhiều lần sửa chữa, chìa tay đưa cho Quan Khiết xem.
Cô ngây người phút chốc, chủ động nói: “Để cháu chỉ đường cho.”
Trên đường, Quan Khiết sợ Chu Chân xảy ra chuyện gì, một bên nói cho tài xế, một bên lại nhắn tin ổn định cảm xúc cho cô nàng.
2 giờ sáng, tại một công viên rậm rạp toàn cây ở vùng ngoại ô.
Lúc tìm được Chu Chân, cô ấy đang ngồi bên lề đường, dáng vẻ đầy chật vật.
Lớp trang điểm hồi trưa đã lem nhem loang lổ trên da, hai hàng dài màu xanh đen bên má, hình như là phấn mắt.
Góc váy lấm tấm mấy vết bùn, tất nhiên cục cưng dấu yêu LV của cô ấy cũng không tránh khỏi, bị ném xuống vũng nước mưa bên cạnh.
Quan Khiết nhìn sơ qua sau đó khom lưng nhặt túi, ví tiền, son môi, miếng lót gì đấy cũng lấy hết ra, mở rộng miệng túi, ngón tay bấu lấy hai bên túi lật ngược, đổ hết nước bẩn tràn vào.
Xử lý xong lại nhét đồ vào trong túi.
Từ lúc Quan Khiết tới Chu Chân đã sớm ngẩng đầu lên, ngồi ở vỉa hè, ánh mắt dại ra mà nhìn động tác của cô bạn cùng phòng.
Tài xế taxi còn chờ ở một bên, Quan Khiết rũ mắt nhìn Chu Chân, thấy vẻ mặt đáng thương của cô ấy, nhịn không được thở dài, giơ tay vỗ gáy Chu Chân, dùng giọng nói dỗ dành trẻ nhỏ an ủi: “Ngoan, đừng khóc, về nhà.”
Nào ai mà ngờ, lời này lập tức chọc đúng nội tâm mềm mại, vừa mới ổn định cảm xúc một chút lại như băng non vỡ ra, nhào vào lòng Quan Khiết khóc thật to.
Trong miệng còn đứt quãng thề thốt: “Tôi không bao giờ yêu thằng chó đấy nữa”
“Yêu một người thật khổ sở, tôi không muốn.”
“Vì cái gì lại coi tôi như trò chơi vậy.”
“Tôi hối hận rồi, hối hận năm đó chạy đi xem thi đấu bóng rổ, hối hận quen biết anh ta, hối hận tốt nghiệp đại học xong còn rời xa quê hương theo anh ta tới Thượng Hải.”
“Thật sự, tôi không bao giờ muốn cùng Dương Cạnh Văn ở bên nhau.”
Mấy cô nàng lúc thất tình buông lời đắng cay chửi rủa, rồi lại vì chính sự nhu nhược của mình mà giẫm lên vết xe đổ.
Quan Khiết đợi Chu Chân khóc xong mới đỡ cô ấy lên xe đi về.
Về đến khu chung cư, trả tiền cho tài xế, cảm ơn bác ấy đã chờ đợi hai người họ.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Trấn an Chu Chân cho tốt, lại lần nữa nằm trên giường đã hơn 3 giờ sáng, lúc này Quan Khiết chẳng thể nào ngủ được.
Sương mù ngoài cửa sổ, Ngoại Than xa hoa trụy lạc cũng được bao bọc bởi sương, chỉ còn lại ánh đèn mơ hồ.
Quan Khiết mở to mắt chịu đựng được đến bình minh, quan sát màn đêm đen nhánh dần được xé ra bởi ánh sáng, càng lúc càng sáng rõ, cho đến khi màn đêm bị nuốt chửng bởi mặt trời.
Một ngày mới bắt đầu.
Buổi sáng 8 giờ, Quan Khiết xốc lên chăn rời giường đi làm bữa sáng, đơn giản hai cái sandwich, một cái cho Chu Chân, một cái cho mình, sandwich đặt lên bàn, quay lại bếp lấy thêm 2 bình sữa nữa.
Cửa phòng Chu Chân đóng chặt, không có chút động tĩnh nào, Quan Khiết đứng trước cửa 2 phút, quyết định không làm phiền cô ấy nữa.
Ăn xong bữa sáng, Quan Khiết nhận được điện thoại của ông chủ quán bar.
Hiện giờ thiếu người đến hát, cũng chưa tìm được ai, muốn mời Quan Khiết buổi tối tới cứu vãn tình thế.
Ông chủ chỗ này có ơn với Quan Khiết, cô không từ chối, lập tức đồng ý.
Giữa trưa Quan Khiết không có việc gì làm, ngồi trong phòng viết nhạc, viết được một nửa, lại nhấc ghi-ta lên thử âm.
Viết thế nào cũng không hài lòng, nhạt nhẽo buông bút xuống, một lúc sau thì phát sóng trực tiếp.
Thường ngày toàn là 7-8 giờ tối mới phát trực tiếp, giữa trưa thế này không có mấy fans ngờ tới, lúc này phòng phát sóng trực tiếp khá ít người, cô cũng không thèm để ý, chăm chăm cầm ghi-ta lên chơi nhạc, tự mình diễn một vở kịch.
Video không lộ mặt, hình ảnh nhiều nhất chỉ đến cằm.
Lộ ra quần áo và cánh tay xăm hình, rất có phong cách.
Cô là người có giọng hát cuốn hút, hát nhạc tình ca đem đến cảm giác thương tâm.
Đại đa số nhạc cô hát đều tự mình viết ra hoặc mấy ca khúc kém nổi, mọi người hầu như chưa từng nghe qua.
Khi vừa mới bắt đầu cũng không quá nổi, lượt xem chỉ khoảng vài nghìn, thẳng đến một lần viết thêm một đoạn trong bài hát.
Viết thêm qua bài hát của Vương Lực Hoành, chỉ là đánh ghi-ta rồi hát theo nhạc《 好心分手 》(Hảo tâm chia tay).
Lượt xem video vượt 800 vạn, được các minh tinh truyền bá, fans cứ thế tăng lên, một ít đã tăng lên 10 vạn, Quan Khiết cũng vì video đó mà kí hợp đồng với công ty đại diện bây giờ.
Cô cũng đã từng viết rất nhiều đoạn nhạc kiểu thế, nhưng không hot, có thể nói là chó ngáp phải ruồi.
Đến bây giờ, tài khoản của cô cũng mới có khoảng 80 vạn.
Có nhãn hàng tìm đến làm quảng cáo, tự mình tạo ra một đoạn video hoặc là chụp theo hơi hướng điện ảnh, dường có khuynh hướng cảm xúc vô cùng cao.
Video hoàn thành, doanh số sản phẩm tăng cao, khách hàng vô cùng hài lòng, cố tình giới thiệu tài nguyên cho cô.
Nhưng một cái quảng cáo cũng đã hao phí mấy tháng, một năm cô chỉ làm khoảng 4-5 cái, không nhận được quá nhiều tiền.
Quan Khiết chẳng thèm để ý, chỉ cần có việc làm là được.
Ham muốn hưởng thụ vật chất của cô không cao, ngoài tiền nhà, điện nước, chi phí sinh hoạt tất yếu, cũng chẳng còn gì cần chi tiêu.
Phần lớn thời gian ban ngày đã đóng mình ở nhà viết nhạc, quay chụp cắt nối biên tập, buổi tối thì đi quán bar ca hát.
Nếu gặp được người quen trước đây, nhất định họ sẽ ngạc nhiên mà thốt lên rằng: Quan Khiết, cậu thay đổi thật nhiều.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
—
Sau khi phát sóng trực tiếp 2 tiếng, vì muốn bảo vệ giọng nên cô không tập hát thêm nữa.
Buông đàn ghi-ta, trườn dài lên bàn viết viết.
Camera vẫn chưa tắt, fans có thể nhìn thấy Quan Khiết mặc một bộ đồ lông màu xám, tóc ngắn đến tai vén ra phía sau, đeo một cái kính đen, trong tay cầm một cái bút nước vẽ vẽ viết viết vào tờ giấy A4.
Fans cũng không bình luận thêm, chỉ yên lặng quan sát Quan Khiết viết gì trên giấy.
Bọn họ thấy cô viết lung tung mấy câu thật lộn xộn.
– Tôi cằn cỗi, nghèo túng, vô tri, tục tằng
– Tôi không đúng tí nào, tôi ngã xuống bụi bặm
– Tôi khát vọng có một người đi ngang qua thế giới của mình, dẫm đạp hết thảy những tâm nguyện không thể biểu đạt thành lời
– Rất nhiều năm trước, tôi đã có được người, chiếm hữu được người
– Ở tiết mục âm nhạc rock and roll Tây An, ở đầu đường Cáp Nhĩ Tân, ở dưới chân trường thành Bắc Kinh
– Có một ngày, mặt trời thật rực rỡ huy hoàng, tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người..