Edit: Smuk
—
“tôi hỏi tiên nhân có còn đường đi hay không, tiên nhân cười tôi lòng tham quá lớn…… cứu anh khỏi số phận trở thành một ác quỷ……”
Căn phòng tối mịt, tay Trần Xuyên cầm điện thoại, miệng thì đọc từng câu từng chữ trong bài hát《 Cứu anh khỏi số phận trở thành một ác quỷ 》 cho Chúc Chính – người đang nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi kia nghe.
Đọc xong cậu mới nghi ngờ hỏi: “Anh…… sao em cứ có cảm giác, rằng bài hát mới này chị Khiết viết cho anh thế nhỉ?”
“Nhưng mà nghe chẳng hiểu gì.”
Chúc Chính tựa người trên sofa chẳng nhúc nhích tí nào, ngay cả mí mắt cũng chẳng chịu mở ra.
Trần Xuyên bấy giờ mới ý thức được mình lỡ lời, lặng lẽ rời khỏi giao diện tài khoản của Quan Khiết, tìm cớ để giảm nhẹ bầu không khí: “Em đi vệ sinh một chút, trời cũng không còn sớm, anh đi ngủ đi nhé.”
Phanh…
Cửa phòng đóng chặt, căn nhà to như vậy mà chỉ có một mình Chúc Chính ở.
Thật lâu sau, Chúc Chính mở mắt ra, cánh tay dài với lấy hộp thuốc đặt trên bàn, xé bỏ bao bì bên ngoài, kệp lấy một điếu ngậm trên môi.
Sau đó móc bật lửa nằm trong túi áo khoác, tay giữ điếu thuốc, tay thì dùng lực, tách một tiếng, ngọn lửa màu cam rực rỡ hiện lên.
Chúc Chính hơi cúi đầu, dí sát điếu thuốc vào đầu ngọn lửa.
Châm thuốc xong, anh theo thói quen mà quăng bật lửa sang một góc.
Ngọn lửa dập tắt, giữa hai ngón tay Chúc Chính kẹp lấy điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, rồi sau đó ngửa đầu ngả lưng vào sofa phía sau, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng thở ra ít khói mù mịt.
Sương khói mờ ảo, anh lại mở mắt.
Một lát sau, Chúc Chính khom lưng nhặt cái điện thoại trên bàn lên, không chút mảy may ấn mật khẩu, ngón tay hoạt động vài lần, mở Douyin, click vào trang chủ của Quan Khiết, lướt xuống video mới nhất của cô rồi ấn vào nó.
Thanh âm khàn khàn đầy thâm tình lập tức bao trùm màn hình.
Từng chữ từng chữ lọt thẳng vào tai Chúc Chính, dần dần ăn mòn trái tim, đốt cháy linh hồn anh.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Trên thế giới này, thần phật có lẽ chẳng làm được gì, nhưng nếu có người tin vào vận mệnh, vậy thì nhất định có thể sẽ được cứu rỗi.
Ít nhất, anh có thể, có thể thử xem điều ấy ra sao.
—
8 giờ tối, Quan Khiết kiên trì đeo ghi-ta trên vai rồi đến quán bar hát.
Vừa mới vào cửa, khuôn mặt thần thần bí bí của Trần Xuyên đã xuất hiện.
Cậu đi sang phía bên phải cô, thành tâm chúc phúc: “Chị Khiết, bài hát mới em đã nghe rồi, rất hay, cảm giác rất xịn, chúc chị mau hot.”
Quan Khiết nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, “Cảm ơn.”
“Đây là chị khách sáo quá rồi.
À, tối qua em có đi PR cho chị.
Thấy mọi người hưởng ứng kịch liệt lắm, ngày nào đó chị mở trực tiếp, nhất định phải nhớ giữ cho em một vé vào cửa nhé.”
Quan Khiết vòng qua bàn ghế đan xen nhau, đi thẳng về phía sofa bên cạnh sân khấu.
Lấy ghi-ta ra, túi đựng thì đặt ở sofa, cô quay người nhìn thời gian, lại ngẩng đầu quét một vòng quanh quán, không quá nhiều người, Quan Khiết ngồi xuống, khom lưng kéo khóa giày, chỉnh trang lại đôi tất vừa bị tụt xuống giữa lòng bàn chân.
Trần Xuyên tìm một vị trí ngồi xuống, quan sát sắc mặt lười nhác của Quan Khiết, cậu thò đầu qua, cố ý hỏi thăm: “Chị, bài hát 《 Cứu anh khỏi số phận trở thành một ác quỷ 》có phải chị viết cho anh không? Em nghe lời bài hát mấy lần liền, ấy vậy mà vẫn cảm thấy…… Có gì đấy giống anh.”
Quán bar có máy sưởi ấm áp, vừa vào quán không lâu, trán của Quan Khiết đã lấm tấm mồ hôi.
Cô tiện tay cởi luôn áo khoác lông trên người, sau đó kéo tay áo len bên trong lên, với lấy đàn ghi-ta bên cạnh, ôm chặt trong lồng ngực rồi gảy vài cái.
Không thành bài cũng chẳng thành nhạc, ngược lại như có như không chứa đựng ý gì đó.
Đàn xong, Quan Khiết một tay giữ chắc để cố định ghi-ta, ngước mắt nhìn nhìn chàng trai đang ngồi trước mặt chờ mình trả lời, cười hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Trực giác nói cho em biết, là…như thế đó.”
Quan Khiết trả lời dửng dưng, không rõ đáp án, “Vậy chính là như thế đó.”
“Chị…..
Chị có thể nói một chút không, bài hát này viết về điều gì? Em nghe xong cũng chẳng hiểu gì cả.”
Trần Xuyên là một học sinh theo khối khoa học tự nhiên, từ nhỏ tiếp xúc với con số, vào đại học cũng học chuyên ngành máy tính, ngày ngày chào hỏi với chữ số, thật ra không ngấm được mấy quyển văn học.
Bài hát của Quan Khiết đem đến cảm nhận về một tâm trạng, một bầu không khí có gì đấy thê lương, mỗi một chữ trong bài cậu đều biết, nhưng đến khi liên kết nó lại thì chẳng hiểu được chút nào.
Quan Khiết châm điếu thuốc, hít vào hai hơi, cong eo cúi xuống cái gạt tàn thuốc, sau đó dí một cái để dập tắt.
Âm hưởng rock and roll khiến cho cô lấy lại cảm giác, Quan Khiết đứng ở giữa không gian ầm ĩ, nhấc chân đi đến bên cạnh Trần Xuyên, tay vỗ vỗ bả vai cậu, cúi người ghé sát tai, không chút để ý mở miệng nói: “Tôi phải làm một con chim tự do bay lượn, không bị ràng buộc bởi yêu và hận.”
Hơi thở ấm nóng phả xuống cổ Trần Xuyên, khiến trái tim cậu chợt run lên.
Vừa định tìm chuyện để nói, còn chưa cả kịp mở miệng, cậu liền thấy bóng dáng Chúc Chính đứng trong góc tối, cứ như ma quỷ lạnh lẽo vừa quan sát hết sự việc xảy ra.
Cả người Trần Xuyên như vừa được bay lên.
Bả vai cậu phản xạ có điều kiện run rẩy, mếu máo xin tha: “……Chị, chị đừng làm thế với em.
Anh…… anh ở đằng kia đấy.”
Quan Khiết ồ một tiếng, thu tay lại, không chút hoang mang nhìn về phía Chúc Chính đang đứng ngoài hành lang.
Anh cao lớn đứng sừng sững ở chỗ kia, cả người mặc đồ đen sì, tay thì cầm điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối không nhìn rõ.
Ánh sáng hồng tím phía sau lưng tạt vào người anh, dần dần chiếu lên gương mặt mờ nhạt không rõ, trên người hiện ánh vài cảm xúc khó hiểu.
Quan Khiết cũng không hiểu biểu cảm của anh, cô nhấp nhấp môi, thành thạo xách đàn ghi-ta lên sân khấu ca hát.
Chỉ sót lại cậu chàng Trần Xuyên một mình đối mặt với Tu La tràng.
Tinh thần Trần Xuyên đột nhiên căng chặt, sợ Chúc Chính hiểu lầm, cũng nhiều lần muốn mở miệng giải thích, lại không biết làm sao khi thấy ánh mắt anh cứ khóa chặt trên sân khấu, cậu đành phải hậm hực đứng yên một chỗ.
Không chịu nổi sự tra tấn im lặng này, Trần Xuyên chủ động thẳng thắn: “Anh, ban nãy em với chị Khiết chỉ là đang bàn luận về bài hát mới……”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Chúc Chính quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua gương mặt tràn trề hoảng hốt của Trần Xuyên, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Không đi làm?”
Trần Xuyên lập tức a một tiếng, rối bời mà sờ gáy, “…… Đây, em đi ngay đây.”
Không chờ Trần Xuyên phản ứng, Chúc Chính thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về bóng hình trên sân khấu.
Hôm nay Quan Khiết ăn mặc phóng khoáng, phía dưới đi một đôi giày da, váy da ngắn, nửa người trên mặc một chiếc áo polo len màu xanh lục, đeo phụ kiện vòng cổ, khuyên tai bằng kim loại.
Đúng là rất phù hợp với khuôn mặt siêu cấp lạnh lùng của cô, cũng đúng với phong cách chán đời pha thêm chút quyến rũ, thật khiến người ta phải tròn mắt mà ngắm nhìn.
—
Nghỉ giữa giờ, Quan Khiết buông ghi-ta đi xuống sân khấu.
Chúc Chính đang vắt chân ngồi ở sofa, như có như không nghịch nghịch phần lông trên áo khoác của cô.
Quan Khiết hát đến mức miệng đắng lưỡi khô, định đi tìm Trần Xuyên lấy một chai nước khoáng.
Cứ như gặp phải quỷ, nửa ngày rồi chưa mở được nắp chai.
Quan Khiết âm thầm mắng một câu, duỗi tay đưa chai nước cho Chúc Chính.
Anh nhấc tay cầm lấy, còn không thèm dùng sức liền mở được luôn.
Chúc Chính cầm lấy nắp chai, biểu cảm kỳ quái liếc nhìn Quan Khiết.
Ánh mắt dường như đang hỏi: Có thế này mà mãi không mở được?
Quan Khiết: “…”
Rót hết hơn nửa chai nước, Quan Khiết để bình sang một bên, lấy túi trên sofa, nhanh chóng cầm bút và giấy viết viết, hóa ra là đột nhiên linh cảm ập đến.
Cô nhận hai quảng cáo về nước hoa và son môi, mấy nay vẫn luôn suy nghĩ xem làm cách nào có thể thể hiện được hết vẻ đẹp hoàn hảo của nó trong vòng 15 giây.
Lúc hát, ánh mắt cô lướt xuống bên dưới vài vòng, cảm thấy bầu không khí và khung cảnh ở quán bar rất thích hợp quay quảng cáo.
Quan Khiết tì tay vào bàn, viết ling tinh gì đấy hơn 10 phút.
Bản nháp vừa xong, cô liền rút ngay điện thoại, ngắm nhìn góc độ thử quay vài cảnh nhỏ xem hiệu quả thế nào.
Video phải có cảnh quay của cô, còn phải dung hòa giữa bối cảnh và sản phẩm, cô cứ ngồi hí hoáy mãi, song vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Chúc Chính ngắm cô lục đục nửa ngày, đứng lên, thuận tay lấy di động, hỏi: “Muốn quay cái gì?”
Quan Khiết đầy mặt nghi hoặc: “Anh được không vậy?”
Anh cũng không giận, click mở camera, chỉnh ánh sáng phù hợp, không mặn không nhạt nói: “Thử xem xem.”
Quan Khiết hừ nhẹ một tiếng, không từ chối.
Cuối cùng chọn mấy địa điểm riêng biệt, chỗ cầu thang xoắn của quán bar, ánh sáng đỏ đậm chỗ hành lang và quầy bar mang theo phong cách hoang dã.
Quan Khiết phụ trách đi tìm chỗ, tạo dáng và thần thái, Chúc Chính phụ trách chỉnh sửa, quay chụp được trạng thái hoàn hảo nhất của cô.
Trên đường quay chụp, Quan Khiết lấy son môi ra, đi đến trước camera thong thả bôi bôi, sau đó cười đầy quyến rũ với máy quay.
Tươi cười bắt mắt, ánh mắt vừa dụ hoặc lại câu dẫn, còn có đôi môi gợi cảm, trong lúc nhất thời không biết là cô đang quảng cáo son, hay là son quảng cáo cô nữa.
Nụ cười kia chọc cho Chúc Chính run cả tay, ghi hình còn quay sang cả bức tường phủ ánh sáng màu đỏ phía sau lưng.
Chờ lấy lại tinh thần, Quan Khiết đã thu lại nụ cười, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.
Chúc Chính có cảm giác hư không, chút tiếc nuối không nói lên lời.
Chụp xong, anh đưa điện thoại cho Quan Khiết, còn mình thì dựa lưng vào tường hút thuốc.
Quan Khiết xem qua một lần, vô cùng thích thú hỏi: “Mượn máy tính một chút được không? Em cut video đã, bản này khá tốt.
Cut xong sẽ gửi qua bên kia xem họ vừa ý không.”
“Nếu họ thấy ổn sẽ dùng bản này luôn.”
Chúc Chính búng búng tàn thuốc, xoay người đi lấy máy tính cho cô.
“Mật khẩu sáu số 0.”
Lấy được laptop, Quan Khiết gấp gáp mở máy, cũng không rảnh để cười nhạo mật khẩu Chúc Chính đặt sao lại đơn giản thế.
Gửi video vào máy tính, Quan Khiết bắt đầu chỉnh sửa.
Chỉnh được một nửa, cô bỗng nhiên nhớ ra mình còn phải đi hát, lại vội vàng đóng máy tính lại, đi lên sân khấu hát, trong lòng tính toán sẽ lưu hết video lại tối về chỉnh sửa.
Trước khi đi, cô quay người lại chỉ chỉ máy, dặn dò anh: “Đừng xóa, em còn chưa chuẩn bị xong.”
Chúc Chính liếc mắt nhìn máy tính, đáp ứng: “Vội việc của em đi, anh không chạm vào.”
Quan Khiết làm động tác thủ thế với anh, hạ giọng cười nói: “Đa tạ nàng thơ.”
Chúc Chính nhìn tới nỗi dục vọng đầy người, hận không thể lập tức xử lý cô gái, đành bất lực cười cười.
—
Chúc Chính ngồi thưởng thức nhạc ở sofa ước chừng nửa tiếng đồng hồ, sau đó mới đứng dậy đi nghe năm sáu cuộc gọi nhỡ.
Là số Thượng Hải, không có tên, nhưng anh lại biết người gọi tới là ai.
Ngón tay xẹt qua màn hình, anh mở mục tin nhắn, đơn giản gõ vài chữ gửi đi.
Gửi xong, anh ra khỏi quán bar, đi xuống vài bậc cầu thang, đứng đối diện với Chu Dao.
Chúc Chính ngước nhìn ánh mặt trời ấm áp quen thuộc, bỗng nhiên chợt thấy xa lạ.
Rất kỳ quặc.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Anh nghĩ, cứ cho rằng không còn thích nữa, ít nhất vẫn còn vài phần tình cảm bạn bè bên trong, nhưng hiện tại, một tia cảm xúc nhỏ nhoi cũng chẳng có.
Thế cho nên khi Chu Dao nói muốn ôm anh một cái, Chúc Chính không hề nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng.
Chu Dao bị cự tuyệt, khuôn mặt đáng thương: “Không đến mức đó chứ, lâu ngày mới gặp lại, ôm một chút cũng không được sao?”
Anh xốc xốc mí mắt, tìm cớ: “Nhiều người nhiều miệng không thích hợp.”
Chu Dao cố chấp không hiểu, hỏi lại: “Chỗ ít người thì được à?”
Cái này anh hoàn toàn không biết nói gì.
Chu Dao tự lái xe qua đây, không có người khác đi cùng.
Hai người đứng ở ngoài, Chu Dao chủ động tìm đề tài: “Không mời em vào ngồi hả?”
Chúc Chính nhăn mày, theo bản năng hỏi: “Một mình tới đây?”
Chu Dao lắc đầu, “Trợ lý thì ngủ, bố mẹ em ở nước ngoài, người đại diện cũng đang vội.
Bạn bè trong nước đã lâu không liên lạc, cũng không tiện quấy rầy.
Em đến đây tìm anh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Câu cuối cùng hỏi xong, cuộc trò chuyện lại gián đoạn.
Chúc Chính hít vào một hơi, rạch ròi nói: “Đi vào đừng uống rượu.
Chơi nửa tiếng, tôi dặn Trần Xuyên đưa cô trở về.”
Chu Dao tiến đến trước mặt Chúc Chính, nhón mũi chân muốn nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng anh quá cao, có nhón cũng chỉ đến bả vai.
Thử vài lần, Chu Dao từ bỏ, đột nhiên thở dài, hỏi anh: “…… Chúc Chính, em là người trưởng thành rồi.
Anh sao còn giống như lúc trước thế, cứ thích quản em.”
Hai hàng lông mày của anh xẹt lên một tia bực bội, lời nói cũng đông cứng khó chịu: “Chu Dao, tôi không muốn sự việc lần trước lại phát sinh.”
Chu Dao thè lưỡi, thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, em không uống là được.
Hôm nay tới là muốn đưa thư mời cho anh, anh lại thật sự cho rằng em tới uống rượu.
Không phải em không biết với thân thể này của mình không uống được rượu.”
Hai người đẩy cửa đi vào, Quan Khiết đang hát bài hát cuối cùng.
Chu Chân bên kia đang xảy ra chút chuyện, Vạn Lam vừa gửi cho cô mười mấy tin nhắn, nói rằng không thấy cô ấy đâu, phiền cô về nhà xem có thấy không.
Nếu tìm không thấy người, 24 tiếng sau phải báo án.
Quan Khiết định hát xong bài này thì dừng, ai ngờ lại gặp được một màn này.
Cô và Chu Dao chưa gặp nhau bao giờ, cô chỉ thấy ảnh của Chu Dao trong điện thoại của Chúc Chính thôi.
Ảnh chụp vẫn là hồi học cấp ba, khi đó Chu Dao mặc đồng phục, khoác áo khoác, tóc dài thướt tha, khí chất dịu dàng, khi cười còn có hai cái má núm đồng tiền, là kiểu người ấm áp, rạng rỡ.
Không có gì giống với cô cả, thậm chí người ta còn cách xa hàng ngàn dặm.
Hai người hoàn toàn khác nhau như vậy, như thế nào lại bị người ta nói thành tương đồng?
Cho đến nay, Quan Khiết vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Rốt cuộc, so với cô, Kế Lục còn giống Chu Dao hơn, hoặc nói thế này, Kế Lục mới là người học được cách bắt chước.
Mà cô, từ đầu tới cuối chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành bóng dáng thay thế, ngay cả tên cũng không có.
Chu Dao cũng thấy Quan Khiết, hai người liếc nhìn nhau rồi nhẹ di dời tầm mắt.
Chu Dao không quen biết Quan Khiết, chỉ cho rằng cô là ca sĩ hát ở quán, không liên quan gì tới Chúc Chính.
Ai ngờ, khi cô vừa quay đầu định hỏi Chúc Chính vài vấn đề, liền bắt gặp ánh mắt ghim chặt trên sân khấu của anh, khuôn mặt lạnh nhạt ngày thường hiện giờ còn có ý vị sâu xa, chìm đắm.
Chu Dao so với bất kì cái ai cũng hiểu rõ, ánh mắt ấy có ý nghĩa gì.
Là sự động tình và thâm thúy hơn những gì cô từng thấy.
Ngực Chu Dao lộp bộp, hẫng đi vài nhịp, theo bản năng hỏi: “Anh biết cô ấy?”
Chúc Chính thu hồi tình ý lan tràn trên khuôn mặt, quay qua nhìn Chu Dao, vừa muốn nói chuyện, liền thấy Quan Khiết đã hát xong, đeo ghi-ta vội vàng đi xuống sân khấu.
Sau khi xuống, cô vọt qua đống dụng cụ dưới chân, tức khắc cầm lấy hộp đàn ghi-ta, nhặt túi đựng lên, động tác hoảng loạn, hấp tấp chạy ra ngoài.
Mắt thấy mình đã chạy đến trước mặt Chúc Chính và Chu Dao, Quan Khiết phản xạ có điều kiện dừng lại, hít một hơi bình tĩnh, khuôn mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Chu Dao lên tiếng trước, chủ động duỗi tay chào hỏi: “Âm sắc của cô rất tốt, hát hay lắm.”
Thái độ thân cận, ôn hòa, nhìn không ra có chỗ nào không tốt.
Quan Khiết kéo kéo khóe miệng, cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Nói xong cũng không thèm nhìn Chúc Chính, cầm lấy đàn ghi-ta liền chạy.
Bước chân vừa đi được nửa, cánh tay liền bị Chúc Chính giữ chặt, mặt anh không đổi sắc, hỏi: “Hoảng cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Quan Khiết lắc lắc đầu, phủ nhận: “Việc nhỏ, râu ria.”
“Anh dặn Trần Xuyên đưa em đi.”
“Không cần, em gọi xe.
Phải đi luôn.”
Bị Quan Khiết bơ và từ chối hai lần, Chúc Chính không nói gì nữa, chậm rãi buông tay, để cô đi.
Quan Khiết thất thần một lát, nhớ tới mình còn có việc, lập tức khôi phục như bình thường, vội vàng rời khỏi quán bar.
Hiện giờ, cô không còn sức đối phó với Chúc Chính, càng không có hơi mà đáp trả Chu Dao.
—
Quan Khiết đi rồi, tâm trạng Chúc Chính đi xuống rõ rệt.
Chu Dao mấy lần muốn ôn chuyện cùng anh, ấy vậy mà mỗi lần nói không đến hai câu đã bị anh từ chối.
Một hồi sau, Chúc Chính thật sự nghe không nổi nữa, vẫy tay gọi Trần Xuyên tới, để cậu đưa Chu Dao về.
Chu Dao còn muốn ở lại, nhưng thấy anh vô tâm chẳng nghe mình, nên đành từ bỏ.
Chờ mọi người rời đi, Chúc Chính mệt mỏi dựa vào sofa hút thuốc.
Điếu thuốc cháy một nửa, anh liền liếc mắt sang máy tính đặt trên bàn.
Chúc Chính khom lưng lấy laptop đặt trên đùi, click mở video mà Quan Khiết biên tập, xem từ đầu tới cuối.
Xem xong, Chúc Chính lưu video lại, rời khỏi giao diện.
Mới vừa rời khỏi thì thấy trong máy có một file, tên văn kiện là một dãy số không có quy luật.
Chúc Chính nhìn chằm chằm vài lần, tay ấn mở.
Là một nhật kí hằng ngày, tiêu đề 【 Tạm biệt Triệu Tứ 】.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Chúc Chính chú ý tới mấy chữ kia, mí mắt giật mạnh, tầm mắt cũng không tự chủ được dời xuống phía dưới.
《 Tạm biệt Triệu Tứ 》
– 21.4.2015 đêm, tôi đi Demon phỏng vấn, lần đầu tiên gặp được Chúc Chính, diện mạo hung dữ, nguy hiểm quá, cả người mặc một cây đen, đôi mắt lạnh lùng.
Từ đầu đến cuối anh ấy chỉ hỏi đúng ba câu: Có biết uống rượu không? Hát rất hay? Có thể vứt bỏ mà rời đi?
– 2.8.15, Chúc Chính say rượu, kêu tên một người phụ nữ, hình như là Chu Dao.
– 3.9.15, quán bar tổ chức party, Chúc Chính hát 《 Tao linh tình ca 》, anh ấy đứng trên bục hát tới mức khiến người ta khó có thể dời mắt.
Đại khái mấy câu “Phong hoa chính mậu“(*), “Khí phách hăng hái” chính là để hình dung anh ấy.
(*) 风华正茂 /fēng huá zhèng mào/ có ý nói về tuổi trẻ hào hoa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
– 15.9.15, trường học giục tôi nộp học phí rồi, tôi lại không xu dính túi, Chúc Chính thay tôi cầm số tiền kia.
Khi đó, tôi còn chưa hoàn toàn thích ứng được việc quan hệ giữa tôi với Chúc Chính là sự giao dịch.
Không thể không nói, anh ấy thật sự là người tốt, là một ông chủ hào phóng.
– 15.11.15, Chúc Chính đột nhiên muốn đi cưỡi mây đạp gió, hai ta cả đêm không ngủ, ngồi ở đầu đường uống rượu ngắm sao.
– 30.12.15, Chúc Chính nửa đêm nổi điên, kéo tôi đi Vạn lý Trường Thành, khiến tôi rét căm căm cả đêm, thật đúng là người điên.
– Tết Thanh Minh năm 16, mưa nhỏ, tôi với anh ấy đi mộ Tây Sơn, anh ấy đã tát một cô gái.
– 21.5.16, anh ấy ở quán bar chúc mừng sinh nhật tôi, tặng tôi một căn phòng, một bó hoa hồng trắng.
Tôi không nói anh ấy biết, sinh nhật tôi là 21.4
– 3.9.16, sáng, quán bar có người náo loạn, muốn tôi ngủ với hắn, anh ấy giải vây giúp tôi.
– 6.10.16, trời âm u, sinh nhật anh ấy, đã tặng anh ấy một cái zippo.
– Giao thừa năm 17, anh ấy đã đàn một bản nhạc xuân, chúc tôi: Vợ thối, chúc em thăng quan phát tài.
– 1.4.17, tôi gãy xương phải vào viện, anh ấy ở bên cạnh tôi cả đêm.
– 21.5.27, anh đi công tác ở Thượng Hải, tôi xin nghỉ hai ngày để đi cùng, biết được chuyện về mối tình đầu.
– 21.6.17, anh đổi một chiếc xe mới, kéo tôi đi Hương Sơn.
– 16.8.17, anh tặng tôi một cây đàn ghi-ta của Martin.
– 3.9.17, anh đưa tôi đi tham gia một lễ hội âm nhạc, quá đứng đắn, không thích.
– 25.9.17, cùng anh ấy đi Cáp Nhĩ Tân.
– 6.10.17, tôi tặng anh một cái máy ảnh, bên trong đều là ảnh của anh ấy.
– Cuối tháng 10 năm 17, Quan Trân Dung đến trường náo loạn, tôi báo cảnh sát, anh tận dụng mối quan hệ để thả người ra, rồi lại đưa về Thượng Hải.
– 26.12.17, anh đâm người, ngồi tù.
– 30.12.17, lần cuối tôi đi gặp anh, trông anh thật suy sút.
Sau khi tôi nói rõ tất cả mọi chuyện, lập tức rời khỏi Bắc Kinh
– Năm 18….
– 25.9.19, tôi sẽ không yêu lại Chúc Chính nữa..