Edit: Smuk
—
– 25.9.19, tôi sẽ không yêu lại Chúc Chính nữa.
– 25.9.19, tôi sẽ không yêu lại Chúc Chính nữa.
– 25.9.19, tôi sẽ không yêu lại Chúc Chính nữa.
……
Câu cuối cùng như một sự nguyền rủa phảng phất, nó chạy tán loạn trong lòng Chúc Chính, mãi chẳng chịu dừng lại.
Một cảm xúc lờ mờ không tên cũng theo hàng cuối cùng của file xông lên tới đỉnh đầu.
Áp lực, bực bội, kinh hoảng…… Từng từ này xuất hiện trong người anh, cứ chạy qua chạy lại.
Anh muốn tìm một từ trong hàng trăm ngày ở tựa nhật kí này, nhưng có làm cách nào đi chăng nữa, cũng phát hiện mình không làm gì được.
Bang-
Chúc Chính dùng sức đóng laptop lại, đẩy nó sang một góc, lại khom lưng nhặt áo khoác lên, giơ tay ném qua để che phủ.
Cái này, nhìn không thấy, sờ không tới.
Chúc Chính thở phào một hơi, cánh tay dài với bật lửa và hộp thuốc, cả người như trút được gánh nặng mà đốt một điếu.
Sương khói lượn lờ, Chúc Chính liên tiếp hút vài điếu, khoái cảm từ nicotin giúp anh thả lỏng được vài phút, không hề giam giữ anh trong đống cảm xúc ngổn ngang chẳng thể kìm chế.
Trong góc của quán bar ầm ĩ, Chúc Chính kẹp thuốc, cả người xiêu vẹo tựa ở đệm sofa, anh ngửa đầu, híp mắt nhìn thẳng vào trần nhà hồng hồng xanh xanh, đôi môi hé mở, từng chút từng chút thở ra một vệt khói dài.
Vòng khói uốn lượn xung quanh, rất nhanh liền bay biến hết, dung hòa với không khí.
Nhưng càng náo nhiệt, càng ồn ào, anh càng cảm thấy mình trở nên hư không.
Hút đến chạm đáy hộp, Chúc Chính rốt cuộc cũng không chịu nổi, anh ngồi dậy, xoa xoa giữa hai hàng lông mày, khom lưng nhặt chìa khóa xe, bật lửa, lại cầm áo khoác cùng laptop, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra khỏi quán bar, Chúc Chính đứng ở góc đường, nhìn về sông Hoàng Phố thâm trầm đằng xa, bỗng nhiên nhớ tới Quan Khiết đã từng nói một câu
“Bọn họ thối nát đến nỗi chẳng ra gì, anh còn mục rữa hơn họ.
Ở Thượng Hải, cái xã hội đầy rẫy lưu manh này, anh càng đê tiện càng có thể huy hoàng mà tiến lên cao.”
Anh thối nát sao?
Trước đây anh còn giữ lại tất cả, cảm thấy mình còn có thể cứu rỗi, vậy mà hiện giờ anh có thể thản nhiên thừa nhận – rằng anh chính là một thằng thối rữa.
Ít nhất đối với Quan Khiết mà nói, anh quá bần hèn rồi.
—
Quan Khiết vội vàng chạy về phòng trọ, cửa còn chưa kịp mở đã thấy Chu Chân lạnh nhạt, trên tay đang cầm con dao phay đứng ở cửa.
Quan Khiết nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao, mí mắt giật giật không ngừng.
“Chu Chân, cậu muốn làm gì vậy?” Cô quan sát từng chút một, dè dặt hỏi.
Chu Chân làm lơ để ngoài tai, mặc kệ Quan Khiết đứng đó, bộ đồ ngủ trên người còn chưa thay ra, thậm chí cũng chẳng đi dép, đôi chân trắng nõn trần trụi, dứt khoát một mạch đi ra khỏi nhà.
Quan Khiết sợ tới mức đau cả họng, vội vàng chạy theo giữ Chu Chân lại.
Cả người cô ấy phát rồ phát dại, giống hệt như một con thú hoang dã, sức lực khi tức giận cũng gấp đôi một cô gái bình thường, vùng vẫy vài cái là có thể đẩy Quan Khiết sang một bên.
Phanh một tiếng, đàn ghi-ta va chạm với mặt đất.
Trong nháy mắt, cả người Chu Chân bỗng cứng ngắc, cô xoay đầu nhìn chằm chằm Quan Khiết
Giây tiếp theo, Chu Chân đã ý thức được mình vừa làm ra chuyện gì, mau chóng ngồi xổm xuống đỡ đàn ghi-ta, vô cùng ăn năn mà xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cậu…..
Tây Tây, tôi không cố ý.”
“Tôi không…… Tôi không thấy cậu.
Thật sự… Xin lỗi cậu, tôi tôi……”
Chu Chân nói nói liền khóc lên, nước mắt không điểm tựa mà rơi xuống, từng giọt thấm trên nền đất, cứ như muốn phủ kín mặt đất khô cằn.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Quan Khiết giơ tay lau nước mắt cho cô ấy, vuốt ve khuôn mặt, cụng trán mình vào trán Chu Chân, dịu dàng an ủi: “Không sao cả, tôi không sao hết.
Chân Chân, cậu cứ bình tĩnh trước đã, được không?”
Chu Chân đau khổ không thôi, vừa khóc vừa cáo tội với Quan Khiết: “Dương Cạnh Văn…… Anh ta…..
Sao anh ta….
dám làm như thế với tôi.”
“Tôi muốn giết anh ta…… Hu hu hu hu, tôi muốn giết anh ta……”
“Anh ta phản bội tôi, bao lâu nay anh ta đã lên giường với người phụ nữ khác rồi huhuhuhu……”
Tay trái Chu Chân dùng sức siết chặt góc áo Quan Khiết, vùi mặt ở bả vai cô, nghẹn ngào nói: “Anh ta sao có thể…… Sao có thể đối xử với tôi như vậy.”
“Nếu không phải PK với Lâm Trinh Trinh, khả năng tôi sẽ không biết gì luôn.
Anh ta sao có thể đối xử với tôi như vậy.”
“Anh ta tiện tay như thế, sao không tiện chết luôn đi.”
Hai tiếng trước, Chu Chân PK với Lâm Trinh Trinh trên mục phát sóng trực tiếp, fans hai bên náo loạn như chợ vỡ, Chu Chân đủ số donate tặng hoa nên thắng cô ta, lúc phát trực tiếp chẳng tốn tí hơi sức nào.
PK kết thúc, thắng thua đã định.
Chu Chân với vai trò người thắng vô cùng thư thái, cô bưng cốc trà sữa lên hút mấy ngụm, định dừng phát sóng.
Ai ngờ, vừa ngẩng đầu thì thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện qua lại trong phòng của Lâm Trinh Trinh.
Người này mặc áo phông màu trắng, sau cổ còn xăm một hình con bướm.
Đó là một con bướm màu xanh lam, trên người nó có hai chữ cái in hoa: YZ.
Chu Chân liếc mắt một cái đã nhận ra đấy là ai, không rảnh mà quan tâm mình đang phát sóng trực tiếp, hô thật to vào mic: “Dương Cạnh Văn.”
Dương Cạnh Văn theo bản năng quay đầu lại, gương mặt quen thuộc bên kia màn hình lập tức đập vào mắt.
Cả người Chu Chân sôi trào, nhưng làm cách nào vẫn chết đứng như một khúc gỗ
Lâm Trinh Trinh thấy thế, ở phòng phát trực tiếp cười ha hả, cười như thể một người vô tội, còn hỏi cô: “Chu Chu, cô biết bạn trai tôi sao?”
“Anh ấy thi đấu e-sport, tuần sau anh ấy có trận thi đấu, nếu cậu thích, tôi sẽ bảo anh ấy để lại một vé vào cửa miễn phí.”
Chu Chân trong cơn giận dữ, hét thật to với màn hình đối diện: ” Con đ*! Cút!”
Fans hai bên không rõ chân tướng sự việc, ai nấy đều bị cô dọa sợ.
Chu Chân ở trong livestream mắng chửi Lâm Trinh Trinh đến kinh thiên động địa, hiện giờ toàn mạng không ai là không biết.
Trong lúc nhất thời, “Chu Chân ở phòng phát sóng trực tiếp mắng chửi người” “Lâm Trinh Trinh bị mắng là điếm” hai mục khóa tìm kiếm hot nhất.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, Chu Chân hoàn toàn phát điên.
Vạn Lam tìm tới tìm lui, như ngồi trên lửa nóng nhưng cũng không tìm thấy cô ấy, cuối cùng đành gọi điện cầu cứu Quan Khiết.
Lúc ngồi trên taxi, Quan Khiết cũng đã ấn vào mục khóa để xem qua vài lần.
Tài khoản marketing cắt nối biên tập quá lố, tất cả đều mắng tính tình Chu Chân quá nóng vội, thấy đáng thương thay Lâm Trinh Trinh, Quan Khiết không lướt nổi có cái bình luận nào đang thay Chu Chân cãi lại.
Thế giới ảo, từ trước đến nay hiếm có ai phân biệt trắng đen, dựa vào một hai câu đã cắt lời lấy nghĩa, trực tiếp phân định người này tốt hay xấu.
Hai hôm trước Quan Khiết vừa trải qua một trận bão mạng, đối với lần lên hotsearch này của Chu Chân cô hoàn toàn thấu hiểu.
Khóc đến hết cả hơi, Chu Chân khàn giọng nói: “Tây Tây, tôi muốn đi tìm anh ta.”
Lần này Quan Khiết không ngăn cản.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Chỉ là trước khi đi, Quan Khiết khom lưng lấy lại con dao phay trên tay Chu Chân rồi để ở tủ giày: “Đừng cầm đao, cẩn thận lại làm thương bản thân.”
Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Chờ tôi hai phút, tôi đi cùng cậu.”
Chu Chân chảy nước mắt, im lặng không nói gì, đứng ở cửa chờ cô.
Quan Khiết thấy cô vẫn còn lý trí, không nói gì kích động nữa.
Khom lưng nhặt ghi-ta trên mặt đất rồi để gọn vào trong nhà.
Làm xong, Quan Khiết dứt khoát đá cửa vào, tiến lên ôm bả vai Chu Chân bước đi.
Hai người đi thẳng ra ngoài khu chung cư, gọi xe đến chỗ Dương Cạnh Văn.
Trên đường, Chu Chân tựa đầu vào cửa kính, đôi tay bấu chặt vào với nhau, sắc mặt trắng bệch mà nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ.
Nước mắt vẫn rơi xuống không ngớt, Chu Chân thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau một cái.
Quan Khiết ngồi ở bên cạnh, ngẫu nhiên sẽ quay qua để ý cô.
Đến nơi, Quan Khiết trả tiền xong rồi đi theo Chu Chân.
Chu Chân đã tới đây vô số lần, nhắm mắt cũng có thể lần đường đi lên.
Hai người vòng qua một vườn hoa, một bãi cỏ xanh mướt, lướt qua mấy vòng liền rồi đi vào tòa nhà sâu bên trong.
Ấn thang máy đi lên, Chu Chân lau nước mắt, móc cái gương ở trong túi ra, cô ấy bắt đầu nghiêm túc trang điểm, nó giống như một nghi thức vậy, tô tô trát trát kỹ lưỡng vô cùng.
Đầu tiên là tán phấn, sau đó là eyeliner, chuốt lông mi, đeo lens, cuối cùng là son môi.
Cô chọn một màu son nổi bật nhất, vô cùng diễm lệ, màu chủ đạo chính là màu đỏ – Dior 999, sắc lẹm như nương nương chốn hậu cung.
Quan Khiết đứng ở góc độ người quan sát, một Chu Chân hoạt bát đáng yêu thường ngày lại biến thành bộ dạng như thế này đây, đột nhiên cảm thấy chua xót.
Tình yêu có thể đắp nặn một người, cũng có thể hủy diệt một người.
Thật bất hạnh, Chu Chân người bị hủy hoại.
Trang điểm xong, Chu Chân sững sờ nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, cô ấy chẳng có sức sống, tái nhợt đến bất lực nói: “Tây Tây, lát nữa cậu đừng nhìn.
Đứng ở hành lang chờ tôi, đừng đi vào, tôi không muốn cậu thấy……tôi điên khùng náo loạn.
Bằng không từ nay về sau, tôi sẽ chẳng thể nào thong thả đứng trước mặt cậu.”
Quan Khiết hít vào một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm Chu Chân đang trầm lặn, gật đầu đáp ứng: “Được, tôi không vào.”
Tích một tiếng-
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Chu Chân tuyệt vọng mà nhắm mắt, cô ấy đeo túi, nặng nề bước ra.
Quan Khiết cũng đi theo phía sau.
—
Phanh, phanh, phanh…… Loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng…… Phanh, phanh, phanh……
Tiếng động đập vỡ trong phòng phát ra không hồi kết, bình hoa, đồ thủy tinh cứ liên tục rơi xuống rồi vỡ vụn……
Quan Khiết đứng ở khúc ngoặt của hành lang, nửa người tựa vào tường, ngửa đầu, mắt nhắm mắt mở mà nghe tiếng nát vụn bên trong.
Một lát, Quan Khiết mở mắt ra, đôi tay lùng sục túi áo, cuối cùng cũng lấy được bật lửa và hộp thuốc.
Cô nhẹ gõ đáy hộp thuốc, rút ra một điếu, cúi đầu, há miệng ngậm vào đầu hút.
Đầu lưỡi cắn thuốc xoay một vòng, dùng chút lực ở ngón trỏ ấn mạnh xuống, giơ một tay qua che gió, Quan Khiết cong eo dí sát thuốc lại, từng chút từng chút châm lửa.
Điếu thuốc đã nổi đốm sáng, cô yên lặng hít một hơi, sau đó giữ điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng vắt chân quay đầu lại nhìn cánh cửa ở căn phòng gần hành lang.
Âm thanh va chạm, tiếng thét chói tai, đánh chửi không ngừng.
Quan Khiết nghe xong vài câu, yên lặng thu hồi tầm mắt, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn vào mũi giày của mình.
Chát Chát Chát Chát-
Trong phòng, Chu Chân vứt túi, hai chân dẫm lên sô pha, đối diện với khuôn mặt của Dương Cạnh Văn, trái tát một cái, phải tát một cái.
Anh ta ăn mấy bàn tay, im lặng nghe cô gái cắn răng, hốc mắt đỏ bừng chỉ vào mình mắng: “Anh khốn nạn!”
“Dương Cạnh Văn, anh đi chết đi!! Anh đi chết ngay đi! Con mẹ nó, anh đi tìm Diêm Vương ngay cho tôi!!”
“Lúc trước anh hứa với tôi thế nào, vì cái gì! Vì cái gì lại phản bội tôi! Anh… mẹ nó, anh có biết hay không vậy!!!!!! Tôi yêu anh đến mức nào!!!”
“Nhưng anh thì sao đây, anh đang làm gì!!! Tiền tôi kiếm được hầu hết đều đưa cho anh, duy trì vốn cho anh chơi game, anh không có tiền tôi cho anh.
Anh thì cái đéo gì chứ!!!! Mẹ nó, anh cõng tiền của tôi đi! Giấu tôi lên giường với con khác!”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Dương Cạnh Văn vẫn đứng ở chỗ đó, giống như một con rối gỗ, vẫn không hề nhúc nhích, bất kể Chu Chân nói như thế nào, náo loạn hay đánh anh ta như thế nào đi chăng nữa, anh ta im thin thít, miệng câm như hến, không đáp lại một câu.
Sự phẫn nộ ban đầu của Chu Chân dần dần bị phá vỡ trở thành chết lặng, cuối cùng cô hoàn toàn sụp đổ.
Cô túm chặt lấy cổ áo của Dương Cạnh Văn, dùng sức xé rách miếng áo màu trắng trước ngực.
Tiếng xé rách vang lên, cổ áo trước ngực bị xé thành một miếng to, vất vưởng treo ở trên cổ anh ta, giống như một tấm vải vụn.
Mảnh vải trước ngực bị kéo xuống, Chu Chân liếc mắt một cái liền thấy con bướm sau cổ Dương Cạnh Văn kia.
Cô lập tức mất khống chế.
Nắm lấy tóc của mình, cô ấy điên cuồng mà hét thật to: “Dương Cạnh Văn!!!! A!!!!!!! Con mẹ nó, anh đi chết đi!!! Đi chết đi!!!”
“Anh chết đi!!! Anh chết đi!!! Hu hu hu hu!!!! Con mẹ nhà nó, anh đi chết đi!!!”
“Anh đi chết đi…… Anh đi chết đi…… Anh đi chết đi……”
Móng tay hung hăng cào qua mặt, từng vệt máu đỏ tươi dần hiện lên.
Có vài vết cào khá sâu, từng giọt máu cứ thế tuôn ra.
Khúc gỗ rối Dương Cạnh Văn cuối cùng cũng có ý thức, anh ta muốn tiến đến ôm lấy Chu Chân, còn chưa kịp nhúc nhích đã bị ánh mắt của cô dọa sợ.
Khuôn mặt Dương Cạnh Văn đầy vẻ khổ sở, giọng nói run rẩy trấn an Chu Chân: “Chân Chân, em đừng như vậy được không, đừng tổn thương bản thân.”
“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh không thế nữa.
Em tha thứ cho anh lúc này đây được không, anh bảo đảm, bảo đảm sẽ không có lần thứ hai.”
Chu Chân không muốn nghe, che mặt lại, mắng to: “Anh cút!! Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa!”
“Anh đi chết đi!!! Anh đi chết đi!!!!”
“Mẹ nhà anh, Dương Cạnh Văn, cả đời này anh nợ tôi!”
Chu Chân khóc cạn cả nước mắt, trừng mắt đầy tuyệt vọng nhìn Dương Cạnh Văn, cô bước qua những dấu vết đổ vỡ trên sàn nhà, vô cùng thống khổ rời khỏi đó.
—
Hút đến điếu thứ hai, Chúc Chính gửi tin nhắn hỏi han
【 Xử lý xong chưa? 】
Quan Khiết ngẩng đầu quan sát căn phòng đang đấu tranh kịch liệt, lặng lẽ gửi một dấu hỏi chấm trả lời.
【 Máy tính ở chỗ anh, anh đem tới cho em.
】
【 Không phải của em à? 】
【 video ấy.
】
Quan Khiết còn chưa kịp nói gì, Chúc Chính lại gửi tới một tin
【 Cắt xong trả anh.
】
Quan Khiết không trả lời nữa, gửi cho anh một địa chỉ định vị.
Chu Chân đã xả giận xong, Quan Khiết mới vừa ấn gửi định vị, thấy thế, cô lại gửi cho anh một tin khác
【 Đến chung cư luôn.
Em sẽ về ngay 】
Không chờ Chúc Chính đáp lại, Quan Khiết tắt điện thoại, bóp tàn thuốc, cô tiến lên nhìn kĩ trạng thái cảm xúc của Chu Chân.
Thoáng thấy vết thương trên mặt, cô nhíu mày, truy hỏi: “Dương Cạnh Văn làm?”
Chu Chân đã dùng hết khí lực, vừa mới ra đã giống như quả bóng xì hơi, thái độ trầm trầm, trông cũng chẳng còn sức sống.
“Tây Tây, chúng ta về thôi.” Chu Chân trì trệ mà chớp chớp mắt, dựa đầu vào người Quan Khiết rồi thấp giọng nỉ non.
Quan Khiết ngẩng lên, vô cùng ảm đạm liếc mắt nhìn Dương Cạnh Văn đang luống cuống tay chân đứng ở cửa, cô thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ bả vai Chu Chân, trấn an cô ấy: “Được, chúng ta về nhà.”
Trên đường trở về, Chu Chân kiệt sức dựa ở ghế, không muốn mở lời nói chuyện.
Đi được một nửa, Chu Chân bỗng nhiên mở miệng: “Tây Tây, tôi muốn về nhà, về Tô Châu.”
Chu Chân lại bảo tài xế quay xe lại đi về hướng nhà ga, trên đường Quan Khiết đã đặt vé sớm nhất về Tô Châu cho cô ấy.
Cùng Chu Chân lấy vé tàu xong, chờ cô ấy qua cửa kiểm an, Quan Khiết mới yên tâm đi ra ngoài.
Lúc Quan Khiết về đến nơi đã là nửa đêm.
Vốn tưởng rằng Chúc Chính đã đi về luôn rồi, không nghĩ rằng vừa mới xuống đã nhìn thấy xe của anh dừng ở cửa khu nhà.
Cả người anh dựa vào cửa xe, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt, chiếu rõ đường nét đẹp đẽ.
Quan Khiết nhấp nhấp môi, nhấc chân đi qua đó.
Chúc Chính nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Quan Khiết đang đi tới.
Cô chủ động lên tiếng: “Em đưa bạn cùng phòng đến ga tàu hỏa.
Anh chờ đã lâu rồi đúng không?”
Chúc Chính cất điện thoại đi, xoay người mở ghế phụ, lấy laptop ra đưa cho cô, “Không lâu.”
Quan Khiết kẹp laptop ở cánh tay, cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Em đi lên chuyển qua máy tính của mình, anh ở đây chờ em vài phút nhé?”
“Được.” Chúc Chính đứng tại chỗ, không nói một lời nhìn bóng dáng Quan Khiết.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Quan Khiết đi vài bước, lại nghĩ ra cái gì, cô dừng chân, quay đầu hỏi: “Nếu không, hay là anh đi lên đó chờ đi, buổi tối gió rất lớn?”
Chúc Chính trầm mặc một lát, khóa xe, đi theo Quan Khiết lên nhà.
Cả đoạn đường, hai người cùng im lặng.
Đến tận khi vào trong nhà, Quan Khiết rót cho anh một ly nước ấm, bảo anh ngồi ở sofa nghỉ ngơi, còn mình thì vào trong phòng chuyển file sang.
Vào cửa mới nhớ ra, máy tính đã đem đến cửa hàng sửa chữa, còn chưa sửa xong.
Vỗ vỗ trán, Quan Khiết ôm laptop của Chúc Chính, xoay người rời khỏi phòng ngủ, vòng qua sofa, đi tới trước mặt anh, ngượng ngùng hỏi: “Anh có cần dùng máy gấp không? Máy của em cầm đi sửa rồi, còn chưa xong nữa.
Nếu cần gấp thì mai em tới quán bar cắt.”
Chúc Chính nghiêng đầu, gợn sóng bất kinh hỏi: “Bây giờ em làm, tầm bao lâu?”
“Hai tiếng.” Quan Khiết cân nhắc vài giây, cho anh một câu trả lời chuẩn xác.
“Vậy em cứ làm đi, anh chờ được.”
Quan Khiết ồ một tiếng, ôm máy tính, cởi dép lê ra, đặt mông ngồi bên cạnh Chúc Chính, ngựa quen đường cũ mở máy lên rồi cắt sửa.
Cắt vài phút, cô quay qua nhìn anh, thấy anh ngồi trên sofa rảnh rỗi.
Quan Khiết dừng một chút, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh muốn xem phim không?”
Chúc Chính trầm ngâm hai giây, hồi: “Đều được cả.”
Biết được đáp án, cô đặt laptop sang một bên, ngoài người lên mở máy chiếu, chọn một phim mà mình hay xem mở cho anh.
Rất nhiều năm rồi anh chưa xem phim, vừa mở lên đã xem vô cùng chăm chú.
Một bộ phim nước ngoài, 《Maudie》, cải biên từ một câu chuyện xưa, nói về hai người cô độc, từng bước chữa lành, trao cho nhau hơi ấm.
Nam chính là người lạnh nhạt, kỳ quặc, không thích giao du với người ngoài, nữ chính có thân phận thấp kém, bẩm sinh đã mắc bệnh viêm khớp, nhưng tính cách vô cùng lạc quan, hơn thế lại yêu hội họa.
Nữ chính đã dùng sự hồn nhiên của mình để thu hút nam chính, cuối cùng hai người nên vợ nên chồng, sống với nhau thật hạnh phúc.
Trong phim có hai câu thoại kinh điển.
Một câu là đoạn đối thoại giữa hai nhân vật chính.
Nam chính nói: “Anh không thích mọi người trên thế giới này.”
Nữ chính ấm áp đáp: “Trên đời này, có rất nhiều người cũng không thích anh, nhưng em thích anh.”
Còn lại là một câu mà Quan Khiết yêu thích
The whole life already framed, right there.【 Cả kiếp phù du đã bị đóng thành một bức tranh, chính là đây 】
Quan Khiết xem lại rất nhiều lần, mặc dù không xem cùng Chúc Chính, cô cũng biết cốt truyện phát triển ra sao, lời kịch nào sẽ nói lúc nào.
Bộ phim kết thúc, nhưng Quan Khiết còn chưa cắt xong video.
Chúc Chính ngồi ở sô pha, nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt cô gái, ngắm nhìn cô đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, anh nhìn chằm chằm bàn sách, yết hầu di chuyển, mở miệng hỏi: “Anh đọc cho em một bài thơ nhé?”
Quan Khiết đột nhiên ngẩng đầu, không kịp phòng bị mà sa vào đôi mắt thâm thúy đầy si tình của anh.
“Cái gì?”
Chúc Chính khom lưng nhặt tập thơ trên bàn trà, lật lật vài trang rồi hỏi: “Neruda 《 Hoa hồng cuối cùng 》, em thích à?”
Thật ra, điều đó anh chẳng cần hỏi.
Cô đã đánh dấu rất nhiều điều mình thích ở trang thơ, chỉ cần nhìn cũng biết cô yêu bài thơ này như thế nào.
Anh dịu dàng cầm một góc trang giấy, trầm giọng đọc từng câu từng chữ –
Tôi là người tuyệt vọng, không đem theo tiếng hát ngân nga.
Đánh mất tất cả, lại có được tất cả.
Sợi dây thừng cuối cùng kia, sự kỳ vọng cuối cùng tôi vì em mà ê a hát ca.
Trên mảnh đất cằn cỗi này của tôi, em là bông hồng cuối cùng..