Trưởng Đích

Phó Kỳ Huyền cầm chén đập vào mặt nha hoàn, nhưng Bạch thị lại lo nước nóng, yêu chiều cầm bàn tay của thế tử bị bỏng, cho mời đại phu đến.

Sáng sớm xảy ra chuyện náo loạn thế này, Bạch thị làm mặt lạnh cho mọi người rời đi. Bà yêu thương nhi tử, tuy nói Phó Kỳ Huyền là đồ vô dụng, nhưng bà sinh ba con trai một con gái, con lớn chết sớm, con gái gả ra ngoài, con thứ ba bị phái đến vùng khác, chỉ còn đứa con trai không ra hồn này ở bên người, lúc nãy nhi tử lấy chén trà nóng đập vỡ, làm bản thân mình cũng nóng đến phát khóc, Bạch thị đau lòng đến sắc mặt cũng thay đổi.

Phó Minh Hoa theo Tạ thị ra khỏi viện của Bạch thị, khuôn mặt Tạ thị mang vẻ khinh thường, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn nữ nhi nói: "Đi về trước đi." Bà cúi đầu ho khan vài tiếng, Phó Minh Hoa mấp máy môi, thấy đám người An ma ma mang gương mặt lo lắng thúc dục Tạ thị trở về, nàng liền cười cười, gật đầu nhìn Tạ thị được mọi người đỡ rời đi.

Ấm lô trong tay đã lạnh đi nhiều, tuy rằng nha hoàn vẫn cầm dù che cho nàng, nhưng hoa tuyết vẫn như cũ mà bay lên chân mày, làm gương mặt nàng lạnh đến đỏ ửng. Nàng nhìn thoáng qua viện của Bạch thị, vừa vặn thấy Phó Minh Hà từ bên trong đỏ mắt chạy ra, phía sau là nha hoàn đuổi theo, trong tay còn cầm áo khoác.

Phó Minh Hà nhìn thấy Phó Minh Hoa còn chưa đi, lập tức thay đổi sắc mặt, nha hoàn vừa đuổi theo bị Phó Minh Hoa thấy, thất lễ trước mặt đường tỷ này thật sự làm nàng khó chịu.

"Sao ngươi còn chưa đi?" Nàng mím môi mỏng, gương mặt lạnh lẽo, tuổi còn nhỏ, những vẫn cứ nghiêm túc như ông cụ nọn, quan hệ giữa nàng và Phó Minh Hoa luôn không tốt, nàng ghen ghét Phó Minh Hoa chỉ lớn hơn nàng vài tháng mà đã chiếm lấy danh phận trưởng nữ Phó gia, bởi vậy khi thấy Phó Minh Hoa thì ít khi có sắc mặt tốt.

"Ngươi cũng chưa đi?" Rõ ràng Phó Minh Hà là từ trong nhà chạy ra, phỏng chừng lúc ở bên trong phòng Bạch thị bị ấm ức, từ nhỏ nàng ta đã mất cha, tính cách Thẩm thị thì mạnh mẽ, bởi vậy dạy dỗ Phó Minh Hà quá mức. Nàng ta luôn cho rằng mình ở trong phủ có địa vị đáng thương nên càng cố chấp, cũng không hiểu chuyện, dù cho biết mình sai cũng sẽ không thừa nhận.

Lúc nãy nàng ta mở miệng, Phó Minh Hoa hỏi ngược lại một câu, nàng ta tức khắc sa sầm mặt hắng giọng: "Ta đi hay không đi liên quan gì ngươi?"

Lúc nãy bàn tay Phó Kỳ Huyền bị thương, Bạch thị cấp bách gọi đại phu nhập phủ, nàng vốn muốn ở lại thay Thẩm thị nói với tổ mẫu vài lời van xin, nàng biết từ sau khi phụ thân qua đời, địa vị của Thẩm thị không ổn, Bạch thị lại không thích Thẩm thị, thường xuyên ra lệnh ép bà ở trong phủ tụng kinh niệm Phật, trong lòng Thẩm thị rất khó chịu.

Ít khi cô mẫu về ở lại, hôm nay Bạch thị lại giao việc cho Tạ thị vô dụng kia, Tạ thị đẩy lên người Thẩm thị, Phó Minh Hà vì muốn nói giúp cho mẫu thân, làm cho tổ mẫu đồng ý cho mẫu thân nhúng tay vào một vài chuyện trong phủ.

Nhưng không nghĩ tới tâm tình Bạch thị không tốt, nàng vừa muốn mở miệng, Bạch thị liền xụ mặt xuống, bỗng nhiên nàng cảm thấy giận dữ, nhìn thấy ai cũng xem mình như đang đóng hài, nàng nghĩ nếu không phải phụ thân mình qua đời, mình mới là thế tử đích nữ, đời nào mà nàng phải thay Thẩm thị cầu Bạch thị chuyện nhảm nhí này? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ngay cả áo khoác cũng không mặc mà đi ra ngoài.

Đang lúc khó chịu, không nghĩ tới Phó Minh Hoa còn chưa đi, lại đứng trước cửa, lập tức Phó Minh Hà cảm thấy nàng ta đứng đây là để che cười mình.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng càng cảm thấy không cam lòng: "Ngươi muốn ở đây cười nhạo ta?"

"Ngươi nói gì thế?"

Phó Minh Hoa cười đến mắt cong lên, nhìn Bích Hồng đang cầm áo khoác không biết phải làm sao, nàng ta là thiếp thân đại nha đầu bên người Phó Minh Hà, lúc này đột nhiên Phó Minh Hà nổi điên, Phó Minh Hoa khiến cho Bích Hồng không biết phải làm sao, nàng ta có chút gấp gáp nhìn chòng chọc Phó Minh Hà, lại nhút nhát nhìn thoáng qua Phó Minh Hoa, môi mấp máy, Phó Minh Hoa đi tới, cầm áo khóc trong tay nàng ta lên, ôn nhu nói: "Muội muội làm sao vậy? Ăn mặc đơn bạc như vậy, cẩn thận đừng để bị lạnh."

Nàng mỉm cười, nụ cười kia làm Phó Minh Hà nghiến răng nghiến lợi. Phó Minh Hoa cầm lấy áo khoác trong tay Bích Hồng, một tay giũ ra, làm bộ muốn mặc vài cho Phó Minh Hà: "Trời đông giá rét, đừng giống con nít nữa."

Một câu kia "Muội muội" chạm vào nỗi đau trong lòng Phó Minh Hà, nếu như không phải nàng ra đời sau mấy tháng, thì trưởng nữ Hầu phủ chắc chắn là của nàng.

Phó Minh Hà càng nghĩ càng tức giận, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của Phó Minh Hoa, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, đám người Bích Hồng phía sau cảm thấy không ổn, nhưng muốn ngăn cản thì đã chậm.

Phó Minh Hà giơ tay lên, "Bộp" một cái đã đánh lên tay Phó Minh Hoa, nàng vừa đánh, áo khoác trong tay cũng rơi xuống mặt đất, trong miệng còn thét lên: "Ai mượn ngươi tới làm người tốt? Ta thế nào cũng không liên quan tới ngươi!" Trong khoảnh khắc nàng giơ tay, thiếp thân của Bạch thị là Thường ma ma vừa đi ra, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Phó Minh Hà làm ra một màn này.

Đánh xong, Phó Minh Hà liền xoay người chạy, vừa khóc vừa nghiêng ngả trên mặt đất chạy xa.

Đám người Bích Hồng sợ đến sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.

Phó Minh Hoa nhìn thân ảnh đơn bạc của Phó Minh Hà chạy xa, lại nhìn áo khoác trên mặt đất, khóe miệng cong lên, lúc này mới mang ý cười nhìn đám người Bích Hồng nói: "Đứng lên đi, nhị nương tử đã chạy xa, trời đông giá trét, coi chừng trời đông lạnh phá hủy sức khỏe."

Lời nói nhỏ nhẹ này so với lúc nãy Phó Minh Hà vừa khóc vừa la, thật là đánh mất mặt mũi của cô nương Hầu phủ.

Mấy nha hoàn run rẩy gật đầu, rụt rè nói cảm ơn sau đó nhặt áo khoác trên đất, liên tục đuổi theo Phó Minh Hà.

Trước đó Bạch thị ở trong phòng an ủi Phó Minh Hà Thường ma ma thấy mấy nha đầu đi rồi, mới đi đến chỗ Phó Minh Hoa thi lễ: "Phu nhân để lão nô tiễn đại nương tử một đoạn."

Thường ma ma không hề nhắc đến chuyện lúc nãy, chỉ làm như không thấy, Phó Minh Hoa cũng liền gật đầu, trong lòng hiểu rõ, Bạch thị để cho bà ta tiễn mình ra, e rằng lúc nãy bà ta đã tức giận mình cùng Tạ thị, thấy tác phong của Phó Minh Hà, đoán chừng là trong phòng ấm ức gì đó, Bạch thị từ trước đến nay yêu thương nàng ta, chắc là phái Thường ma ma đi trấn an nàng.

"Thật phiền tổ mẫu quan tâm." Phó Minh Hoa mỉm cười cúi đầu khẽ nói, nàng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, trên mặt Thường ma ma cũng lộ ra vài phần vui vẻ: "Trời lạnh, đại nương tử mau trở về đi thôi."

Đợi Phó Minh Hoa đi không thấy bóng dáng, Thường ma ma mới trở về nói nhỏ vài câu bên tai Bạch thị, sắc mặt Bạch thị tái nhợt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui