Trường Đình


Tửu lâu này sở dĩ nổi danh như vậy, chủ yếu là nhờ vào cảnh trí, kinh thành nằm ở phía Bắc, qua nhiều triều đại, quân vương đã tiêu tốn rất nhiều công sức và của cải để xây dựng và mở rộng các con kênh nhân tạo, triều đại trước cũng đã cho xây dựng kênh dẫn nước nhân tạo ở kinh thành để phục vụ cho việc vận chuyển đường thủy, tửu lâu này tọa lạc tại khúc quanh rộng nhất của kênh, thực khách có thể từ lầu trên ngắm nhìn toàn cảnh sông nước, nhờ đó mà tửu lâu trở nên nổi tiếng từ lâu.
Trường Đình được dẫn lên lầu hai, nói là nhã gian nhưng không hoàn toàn kín như các phòng riêng biệt, chỉ dùng trúc làm bình phong ngăn cách, xung quanh lầu đều được chống đỡ bởi các cây cột, không hề có tường ngăn khiến cho cả tầng hai trở nên thông thoáng, liền mạch với cảnh quan đẹp đẽ của con kênh bên ngoài.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Trường Đình ngồi ở bàn cạnh cửa sổ quay đầu nhìn ra ngoài, quả thật danh bất hư truyền!
Tiểu nhị thấy Trường Đình dường như rất hài lòng, trong lòng tự nhiên có chút đắc ý, cười nói: "Công tử có hài lòng không? Không phải tiểu điếm tự kiêu đâu, chỗ này mùa hè có thể ngắm nhìn dòng nước kênh chảy xiết, mùa đông có thể quây quần bên lò sưởi ngắm tuyết, trong cả kinh thành không có tửu lâu nào có cảnh trí đẹp hơn nơi này đâu!"
Trường Đình không nhịn được bật cười, "soạt" một tiếng mở quạt xếp ra vẫy vẫy vài cái, cười nói: "Cảnh đẹp thì cũng tạm thôi, chỗ này có món gì ngon?"
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn tiểu nhị, cảnh cáo: "Đừng có mà tùy tiện mang món gì đến lừa tiểu gia ta!"
Triệu Quyền vừa ngồi xuống trong gian phòng phía sau Trường Đình liền nghe thấy giọng điệu hách dịch của nàng, trong đầu không khỏi vẽ ra hình ảnh nàng với nét mặt hân hoan, vẻ tự đắc của một công tử kiêu ngạo, trong lòng không khỏi bật cười.
Hai người quay lưng lại với nhau, dù ở rất gần nhưng bị ngăn cách bởi một tấm bình phong bằng trúc, Triệu Quyền không kìm được mà nghiêng đầu qua nhưng chẳng thấy được gì.

Tiểu nhị gật đầu liên tục, cười nói: "Công tử nói đùa rồi, tiểu điếm vốn nổi tiếng là buôn bán không gian dối, đầu bếp của tiểu điếm đến từ khắp nơi trong cả nước, chỉ cần ngài muốn ăn, dù là thứ bay trên trời, chạy dưới đất hay bơi dưới nước, tiểu điếm đều có thể mang lên cho ngài.

Vị ngon ấy hả, không phải tiểu nhân thổi phồng lên đâu, chỉ sợ ngự trù trong cung cũng chưa chắc sánh bằng! Ngài quả thật có khẩu phúc đấy!"
Trường Đình không nhịn được bật cười, từ trong ngực móc ra một thỏi bạc đặt mạnh "bốp" một tiếng lên bàn, kiêu ngạo nói: "Đừng lắm lời, đi! Mau mang hết những món ngon nhất của quán các ngươi lên cho tiểu gia ta, còn nữa, đem lên một bình nữ nhi hồng ngon nhất, nếu rượu này có vị kém, hoặc các ngươi dám dùng hoa điêu để lừa gạt thì cẩn thận tiểu gia ta đập nát quán của các ngươi đấy!"
Tiểu nhị nghe nàng nói năng lớn tiếng, ra tay lại hào phóng, không rõ gốc tích của nàng nên đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng cầm lấy thỏi bạc trên bàn, miệng luôn miệng dạ vâng, vừa định rời đi thì Trường Đình như vô tình gọi lại: "Đợi đã!"
Tiểu nhị vội vàng cười mà đứng chờ bên cạnh, cười hỏi: "Công tử còn điều gì dặn dò nữa không?"
Trường Đình nhìn ra ngoài khẽ cau mày, dường như không kiên nhẫn nói: "Kinh thành cũng chỉ đến thế mà thôi, ngắm kênh rạch thì cũng chỉ tạm được, nhìn lâu cũng chẳng có gì thú vị..."
Tiểu nhị lo lắng trong lòng , không biết vị thiếu gia khó tính này rốt cuộc muốn gì, nhưng lại thấy Trường Đình thò tay vào trong áo móc ra một thỏi bạc nữa, cầm trong tay chơi đùa một chút rồi mới liếc mắt nhìn tiểu nhị, thấy mắt hắn ta cứ chăm chăm nhìn thỏi bạc trong tay mình.
Trường Đình tùy ý ném thỏi bạc về phía tiểu nhị, hắn ta luống cuống bắt lấy bóp chặt trong tay, vui mừng không kiềm được nói: "Công tử còn điều gì dặn dò nữa không? Ngài cứ nói!"
Trường Đình hài lòng cười khẽ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thế này đi, nghe nói kinh thành có nhiều quý công tử, hừ, không biết quý thế nào..."
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉnh lại vạt áo rồi lại phất nhẹ chiếc quạt xếp của mình, tiếp tục nói: “Ngươi hãy kể cho tiểu gia ta nghe về các công tử và tiểu thư danh giá ở kinh thành đi, thêm vào đó vài chuyện thú vị nữa.

Nếu tiểu gia ta vừa lòng thì thỏi bạc này sẽ thuộc về ngươi!”
Tiểu nhị cầm lấy thỏi bạc, ước chừng nặng khoảng bảy tám lượng, nghĩ bụng đây quả là một tên công tử bột, nghe giọng điệu của nàng có phần phóng túng liền vui vẻ cười nói: "Công tử hỏi đúng người rồi đó, tiểu điếm này thường đón tiếp những nhân vật có tiếng tăm, tiểu nhân cũng nghe được không ít giai thoại."
“Nếu nói về các công tử ở kinh thành thì phải kể kỹ lưỡng một chút.


Tuy rằng vương công quý tộc nhiều nhưng những ai có thể được xem là phong lưu tiêu sái, công tử hào hoa thì cũng chẳng phải quá nhiều.

Công tử nhìn như mới đến kinh thành không bao lâu nhỉ?”
Trường Đình khẽ hừ một tiếng coi như đáp lời, tiểu nhị tiếp tục nói: "Dù ngài không ở kinh thành nhưng chắc cũng đã nghe qua về mấy vị hoàng tử đương triều rồi chứ?"
Trong đầu Trường Đình hiện lên gương mặt lạnh lẽo và u ám của Tấn Vương Triệu Quyền, nàng bực bội nói: “Chưa nghe qua bao giờ!”
Triệu Quyền nâng chén trà lên, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười mờ nhạt, cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi khẽ nhíu mày nhìn chén trà, sau đó đặt nó xuống bàn.
Bên cạnh, tiểu nhị đứng ở một bên có vẻ như hơi lo sợ, vì vừa rồi người này chỉ yêu cầu hắn ta dẫn đến ngồi bên cạnh công tử ở phía trước và ra hiệu cho hắn ta không được phát ra tiếng.
Người đang trò chuyện với hắn ta cầm một thanh trường kiếm mặc trang phục của võ sĩ, khí chất lạnh lùng ẩn chứa sát khí, những người còn lại có vẻ như là hộ vệ, người nào người nấy đều cầm vũ khí, thần sắc lạnh lùng cảnh giác quan sát xung quanh.
Người đứng đầu mặc dù hắn ta chỉ nhìn qua vài lần, nhưng trong lòng cảm thấy hết sức ngạc nhiên vì người này thực sự quá đối tuấn lãng!

Chỉ có điều vẻ mặt của người ấy nghiêm khắc và lạnh lùng, mặc dù chưa từng lên tiếng nhưng chỉ cần nhìn những người khác đối với hắn vô cùng cung kính cũng đủ biết hắn có thân phận không tầm thường, thấy ánh mắt của hắn có vẻ không hài lòng nên hắn ta không dám hành động bừa bãi, lén lút nhìn sang người đứng đầu trong số các thị vệ, Tiêu Hành tiến lên hỏi: "Vương..."
Nhưng thấy Triệu Quyền giơ tay lên ra hiệu cho hắn ta đừng nói gì, hai gian cách nhau rất gần, lại không có sự ngăn cách thực sự, nếu để Trường Đình có chút chú ý đến thôi sẽ biết họ đang ở bên cạnh.

Triệu Quyền không biết sao lại có một cảm giác kỳ lạ, hắn lại nâng chén trà trên bàn lên cúi đầu không nói.
Tiêu Hành hiểu ý của hắn, giữ im lặng và lùi sang một bên.
Ở bên này, tiểu nhị trong tửu lâu không nhận ra sự khác lạ trên gương mặt của Trường Đình, mỉm cười nói: “Công tử chưa nghe qua sao? Các hoàng tử của hoàng thượng hiện nay đều là những bậc anh tài trong thiên hạ, mỗi người đều có phong thái tuấn tú, lại tài đức vẹn toàn, là thiếu niên lang trong giấc mộng của không biết bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành đâu đấy, chậc chậc…”
Trường Đình không để tâm lắm, lơ đãng nói: “Vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận