Trường Đình


Sao Trương Đình có thể không biết ý của hắn, nhẹ nhàng nhếch môi nhưng không để trong lòng, nói: “Vương gia cũng biết đấy, Trương Đình chỉ là một kẻ thôn dã rừng rú thường xuyên lang bạt trong giang hồ quen với tự do tự tại, nên đương nhiên không thể so sánh với các tiểu thư khuê các.

Từ nhỏ ta đã được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng trên núi, sư phụ ta là người thô kệch như vậy, nếu không có sư thúc thường xuyên chăm sóc, e rằng không thể nuôi lớn ta, làm sao có thể nuôi dưỡng ta như các tiểu thư khuê các được, Vương gia thật sự là biết nói đùa.”
Triệu Quyền lại không ngờ nàng có xuất thân như vậy, nhưng nghe giọng điệu của nàng rộng rãi, trong lòng hắn đã giảm bớt phần ác cảm, thầm nghĩ: Nữ tử này quả thật khá tiêu sái ở điểm này, thực sự hiếm có được.
Sắc mặt hắn không khỏi mềm đi ba phần, hỏi: “Vậy Vân Trình thì sao? Từ nhỏ y đã được gửi đi, có phải là được gửi đến chỗ sư thúc của ngươi không?”
Trương Đình nhìn hắn một cái, thầm cân nhắc, nói: “Đúng vậy, khi sư huynh được gửi đến sức khỏe không tốt, đã bái vào môn hạ của sư thúc.

Sư thúc tinh thông y lý, lại xuất thân từ danh môn đại tộc, tính tình lại tỉ mỉ, để bà ấy chăm sóc sư huynh là tốt nhất.”
Triệu Quyền hiểu ra, từ nhỏ sức khỏe Vân Trình đã yếu đuối, uống bao nhiêu thuốc của đại phu đều không hiệu quả, theo tuổi tác dần tăng lên, đã đến mức không thể chống đỡ nổi, sau đó thấy bệnh chỉ còn thoi thóp nên đã được Nhiếp gia lẳng lặng đưa đi.
Hắn luôn không biết y được gửi đến đâu, thỉnh thoảng có thư cũng là chuyện khá muộn.


Có thể khiến Nhiếp gia yên tâm gửi đi, có thể chữa khỏi những bệnh mà nhiều danh y không chữa được, môn phái của người Giang cô nương này quả là không tầm thường.
Triệu Quyền nâng ly rượu lên uống một ngụm, cười nói: “Cô nương kiếm pháp xuất chúng, hẳn là sư phụ của cô nương có danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ mới đúng, không biết sư phụ của cô nương là…”
Trương Đình uống một ngụm rượu, đáp: “Về việc này, ta chưa từng nghe sư phụ nhắc đến.

Ông ấy dẫn ta lang bạt trong giang hồ, chỉ lo ăn uống và vui chơi, đâu có danh tiếng gì.

Từ nhỏ ta đã gọi ông là sư phụ, cũng chưa từng nghĩ đến việc hỏi những chuyện này.” Nói xong, nàng gắp một miếng măng non xanh mướt đưa vào miệng từ từ thưởng thức.
Triệu Quyền thấy ánh mắt nàng sáng rực như thể đã ăn được món ngon, trong lòng thầm cười nhạt, cô nương này có vẻ không chút mưu mô, hoàn toàn thẳng thắn, nhưng vừa rồi mình cố tình dò hỏi về môn phái của nàng, tuy nàng nói rất nhiều nhưng không hề tiết lộ điểm mấu chốt, lúc đến thì ăn mặc đơn giản, hôm nay lại tiêu tiền phung phí, nữ tử này thật thú vị…
Trương Đình cảm thấy ánh mắt của Triệu Quyền hướng về mình trở nên lạnh lẽo, toàn thân nàng không thoải mái, thầm nghĩ: Có người mắt luôn dõi theo bên cạnh như vậy, cho dù có ăn món ngon đến đâu cũng thấy vô vị!
Trương Đình giả vờ vô ý nhìn Triệu Quyền, hỏi: “Vương gia không nếm thử sao? Hương vị thật sự rất ngon đất! Đáng tiếc sư phụ ta không có ở đây, nếu ông ấy biết ta ở kinh thành ăn ngon uống sướng, e rằng sẽ tức giận đến nỗi vung tay giậm chân mất!” Nói xong nàng lại mỉm cười.
Triệu Quyền nhìn nàng một cái, vẫn cầm đũa lên, cuộc sống của hắn vốn xa xỉ cầu kỳ, mặc dù không để ý đến thức ăn nhưng cũng không phải không kén chọn.


Hơn nữa với địa vị như hắn, trong phủ không những luôn dùng món tinh hoa, không thiếu món nào tinh tế, mọi cách chế biến kỳ lạ đều có thể nghĩ ra.
Triệu Quyền cảm giác khẩu vị của mình rất nhạt, món ăn trên bàn trong mắt hắn chỉ là những món thông thường, phương pháp chế biến còn hơi thô sơ nên đương nhiên không thể so sánh với trong phủ của hắn, Triệu Quyền nâng đũa lên, khẽ dừng lại một chút rồi hỏi: “Vậy sao sư phụ của ngươi không cùng ngươi đến kinh thành?”
Trương Đình đang ăn ngon miệng, ăn đến mức mặt mày hớn hở đã đáp không chút nghĩ ngợi: “Ông ấy đi du ngoạn khắp nơi rồi, không biết giờ đã trở về núi chưa?”
Nói xong nhìn Triệu Quyền, thấy hắn nhíu mày không nói gì nhìn món ăn trên bàn, Trương Đình không hiểu bèn nhiệt tình giới thiệu: “Vương gia, ngài nếm thử món cá này đi, độ lửa thật tuyệt, thịt cá béo ngậy, tươi ngon, tan ngay khi vào miệng, đầu bếp ở đây thật sự là tay nghề cao! Ngài nhanh thử đi!” Nói xong, khuôn mặt nàng đong đầy mong đợi nhìn Triệu Quyền.
Triệu Quyền miễn cưỡng cầm đũa gắp một ít từ từ cho vào miệng, sắc mặt vẫn lãnh đạm.

Trương Đình nhìn hắn một lúc, thấy vẻ mặt hắn như nhai sáp, trên mặt nàng có chút xấu hổ, lập tức cũng mất hứng thú không khuyên nữa, lặng lẽ quay đầu tự mình tiếp tục ăn.
Triệu Quyền thầm cười nhạt trong lòng, tuy cô nương này có lẽ vì xuất thân từ vùng núi nên không hiểu quy tắc, đôi khi hành động phản ứng lại rất tự nhiên và chân thật.

Thấy nàng ăn uống vui vẻ như vậy, hắn thầm nghĩ: Quả đúng là một nữ tử núi rừng chưa thấy qua chuyện thế gian!

Trên mặt hắn nở một nụ cười, giọng nói mềm mỏng: “Trong phủ của bổn vương có nhiều món ngon hơn ở đây nhiều, nếu cô nương thích, bổn vương sẽ sai người nấu mỗi ngày, cô nương chỉ cần ở yên trong phủ, bổn vương sẽ không để cô nương chịu thiệt đâu.”
Trương Đình nghe lời lẽ mang vẻ coi thường của hắn bèn đặt đũa xuống, nghiêm nghị hỏi: “Vương gia, ngài có thể cho ta biết rốt cuộc sư huynh đã đi đâu không?”
Triệu Quyền thấy nàng không biết tiến lùi, từ từ lạnh mặt lại, lạnh lùng nói: “Bổn vương đã nói rồi, Vân Trình có nơi của y, y đã để ngươi ở lại trong phủ của bổn vương thì ngươi không cần hỏi nhiều, cứ ở yên đây là được! Ngươi cũng không cần điều tra thêm tình hình của y làm gì, đừng nói là tửu lâu phố chợ, trong triều cũng có rất ít người biết tung tích của y!”
Trương Đình ngẩn người một chút, không tức giận chỉ hỏi một cách nhạt nhẽo: “Sư huynh có nguy hiểm không?”
Triệu Quyền không ngờ phản ứng của nàng lại như vậy, từ từ nói: “Y chỉ đang gánh vác trách nhiệm mà y phải gánh vác, có nguy hiểm hay không, y cũng đều phải đi!” Nói một cách chắc chắn, không có chút do dự nào.
Trương Đình nhìn hắn một cách sâu xa, đoán rằng sư huynh chắc chắn đang làm việc bí mật, Triệu Quyền bí ẩn như thế về tung tích của y thì e rằng nếu mình tiếp tục hỏi sẽ gây thêm rắc rối cho sư huynh.

Kế sách hiện tại có lẽ chỉ còn cách theo hắn trở về, chờ tin tức của sư huynh.
Nhưng sư huynh chưa khỏi bệnh cũ, sao có thể không lo lắng cho được!
Triệu Quyền thấy sắc mặt Trương Đình lo lắng nhíu mày không nói, hắn từ từ đứng dậy, nói: “Cô nương có muốn theo bổn vương trở về không?”
Vóc dáng của Triệu Quyền vốn đã cao lớn, lúc hắn đứng dậy bèn cúi đầu nhìn Trương Đình.

Trương Đình ngẩng đầu lên thấy mặt mày Triệu Quyền tươi tắn nhưng ánh mắt nhìn mình lại âm trầm.


Trương Đình đứng dậy hành lễ, nói: “Nghe theo sự sắp xếp của Vương gia!”
Triệu Quyền nhếch môi cười, nhìn nàng một cái rồi từ từ đi qua bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Nếu vậy, cô nương theo bổn vương về phủ thôi.”
Trương Đình nhìn bóng lưng hắn, bất lực theo tùy tùng ra ngoài.
Trương Đình ngồi trong xe, Triệu Quyền ngồi bên cạnh với sắc mặt lạnh lùng.

Trương Đình hiểu ý đương nhiên sẽ không tự đi làm mình mất hứng nên bèn ngồi bên cạnh im lặng không nói.

Nàng vốn định cưỡi ngựa nhưng bị một ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quyền nhìn qua, lập tức bị thị vệ mời lên xe, quả nhiên ngồi cùng xe với Triệu Quyền cảm thấy như ngồi trên đống gai vậy.
Trương Đình bình tĩnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Triệu Quyền nhắm mắt dưỡng thần, Trương Đình lén lút liếc một cái mới thở dài, nhẹ nhàng vén một góc rèm xe thở một ngụm khí ra ngoài.
Triệu Quyền từ từ mở mắt nhìn Trương Đình đang nhìn ra ngoài, đang định nói chuyện thì xe bỗng nhiên dừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận