Trường Đình uống thuốc xong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, các nha hoàn không dám làm phiền bèn từ từ lui xuống, chỉ là trong lòng vẫn có phần nghi hoặc.
Cô nương này khi được đưa đến tình trạng bệnh rất nguy hiểm, suýt không cứu được, sau khi tỉnh lại lại rất yên tĩnh, khi bôi thuốc cũng không kêu đau, họ chỉ thấy nàng nhịn đau đớn đến mức toát mồ hôi đầy đầu mà cảm thấy không đành lòng.
Thuốc do thái y kê đơn đưa tới từng bát từng bát, nàng cũng chưa từng kêu ca, luôn tự tay uống hết từng ngụm, không có chút mềm yếu của nữ nhân, chỉ là tính tình lại hòa nhã chưa bao giờ làm khó những hạ nhân, lời nói và việc làm đều biết lễ độ, đôi khi giúp nàng lau người, tay phải còn có lớp chai mỏng không giống dáng vẻ của các tiểu thư khuê các.
Họ chỉ biết cô nương này đã cứu Triệu Quyền khi Triệu Quyền bị ám sát trong phủ, còn về xuất thân của nàng thì hoàn toàn không biết gì.
Trường Đình nghỉ ngơi một lúc, chán nản mở mắt thở dài, cảm thấy thật sự bức bối.
Nàng đã dưỡng thương nhiều ngày, may mắn là thể chất tốt, hồi phục nhanh chóng, mấy ngày gần đây đã có thể xuống giường đi lại, đôi khi ra sân ngồi một chút.
Viện của Triệu Quyền rất rộng lớn, thanh tĩnh và nghiêm trang, xung quanh trồng toàn cây cao lớn.
Trường Đình thầm nghĩ: Với sự tinh tường của Triệu Quyền, sao lại trồng những cây này trong sân và xung quanh chứ, chẳng lẽ không sợ thích khách ẩn náu trong đó ư?
Tuy nhiên Trường Đình lại rất thích mấy cây ngân hạnh, vì là mùa thu nên lá ngân hạnh chuyển vàng bay bay rơi xuống sân, có lúc phủ đầy mặt đất phản chiếu ánh sáng mùa thu, khiến người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ.
Trường Đình dậy sớm thử nội công của mình thấy đã phục hồi khoảng bảy tám phần, nàng nắm rõ y lý, biết vết thương trên người đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Từ nhỏ luyện kiếm đã quen chịu khổ, bị thương cũng là việc thường có, trong mắt Trường Đình dưỡng thương đến mức này cũng xem như đã khỏi rồi.
Chỉ có nha hoàn lại rất cẩn thận không bao giờ để nàng ra ngoài sân, hàng ngày phục vụ cũng rất cẩn thận, thật sự chăm sóc nàng như một món đồ quý giá.
Trường Đình ngồi dậy, nằm lâu như vậy nên toàn thân đều đã cứng đờ, nàng kéo chăn xuống giường, các nha hoàn vội vã đến ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp nàng mang giày.
Trường Đình thực sự không quen để người khác giúp mình mang giày bèn nhanh chóng tự mình mang xong giày, đứng dậy hỏi: “Y phục đâu? Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Các nha hoàn nhìn nhau, không dám trái ý khi thấy Trường Đình có thái độ quyết đoán, vội vã quay người lấy một chiếc váy dài màu xanh đưa đến trước mặt Trường Đình, cúi người nói: “Để nô tỳ hầu hạ cô nương thay y phục nhé.”
Trường Đình nhìn chiếc váy mà nàng ấy mang đến quả đúng là đồ mà Triệu Quyền đã gửi đến mấy ngày nay, nàng nhíu mày hỏi: “Y phục của ta đâu rồi?”
Nha hoàn mỉm cười trả lời: “Y phục của cô nương bị rách nên đã gửi đi sửa chữa, mấy ngày nữa sẽ đưa về.”
Trường Đình bất đắc dĩ, trong thời gian dưỡng thương ở đây, mỗi ngày Triệu Quyền đều cử người mang đồ đến, có lúc là những món đồ thú vị trong phố chợ, có lúc là những món ăn mới lạ, còn có cả xiêm y hoa lệ dành cho nữ nhân hoặc là những mỹ phẩm, trang sức vàng bạc.
Trường Đình luôn từ chối nhưng người đưa đồ thường nói không dám trái mệnh lệnh của Triệu Quyền, chỉ để lại rồi đi.
Trường Đình không thể làm gì khác hơn, nhưng từ lâu đã cảm thấy không thoải mái, nàng chưa bao giờ sử dụng những món đồ đó, chỉ có nha hoàn đôi khi lựa chọn vài món thú vị để làm nàng vui.
Nha hoàn thấy Trường Đình có vẻ không vui, vội vàng lấy một chiếc váy màu đỏ tươi khác đến, khen ngợi: “Cô nương da dẻ trắng như ngọc, màu này thật sự rất hợp với cô nương.”
Thấy trên mặt Trường Đình không có vẻ gì là vui vẻ, vội nói: “Nếu cô nương không thích, nô tỳ sẽ đi đổi cái khác nhé.”
Trường Đình nhìn nhìn nàng ấy, không muốn làm khó nàng ấy bèn miễn cưỡng cười nói: “Thôi cứ lấy cái này vậy.”
Nha hoàn gật đầu với nha hoàn khác, hai người cùng đến hầu hạ Trường Đình thay đồ, chiếc váy này là cung trang, mặc vào có phần phức tạp không giống như y phục thông thường.
Trường Đình chỉ đành để họ giúp, hai nha hoàn nhanh chóng giúp nàng mặc xong.
Trường Đình chưa từng mặc loại y phục như thế này, tuy rất đẹp và tinh xảo nhưng khi mặc vào cảm thấy không hợp với mình, tà váy dài vốn để làm nổi bật dáng vẻ nữ tính của người mặc, nhưng Trường Đình cảm thấy di chuyển khó khăn, nàng kéo vạt váy, không gọi nha hoàn đã nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Ánh nắng thu vừa vặn, Trường Đình đứng ở cửa hướng về phía mặt trời hít sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt sau nhiều ngày dưỡng bệnh lập tức tan biến.
Trường Đình duỗi lưng, đi đến dưới gốc cây ngân hạnh ngẩng đầu nhìn một lúc lâu, nha hoàn thấy nàng ngẩng đầu nhìn lên không nói gì, cẩn thận tiến lên ân cần nói: “Cô nương, nhìn lâu lên trên có thể bị chóng mặt đấy, chi bằng đi đến ngồi ở chỗ kia đi.”
Trường Đình nghĩ một lúc, quay lại cười nói: “Ngươi đi mang một cái ghế ra cho ta, ngẩng đầu lâu thì hơi chóng mặt thật.”
Nha hoàn thấy nàng vui vẻ như thể tâm trạng rất tốt thì không khỏi cười theo, lập tức sai người đi tìm chiếc ghế nằm ít dùng trong phòng kho.
Trường Đình không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Vương gia nhà các ngươi không dùng sao? Vào những đêm hè nằm ở trong sân ngắm sao sẽ tuyệt vời biết bao.”
Nha hoàn nghiêm túc đáp: “Vương gia vốn chăm lo công vụ nên rất ít khi dành tâm sức vào những việc này.”
Trường Đình nhớ đến dáng vẻ của Triệu Quyền, nghĩ thầm rằng tâm trí của người này quả thật vững vàng, không có gì lạ khi tuổi trẻ đã đạt được quyền cao chức trọng.
Hạ nhân đặt ghế nằm dưới gốc cây, Trường Đình không chút ngại ngùng ngồi lên, một tay gối đầu nằm ngửa, miệng thở dài một hơi thoải mái, các nha hoàn nhìn nhau đều nở nụ cười trên miệng, Trường Đình cười khẽ, từ từ nhắm mắt thì thầm nói gì đó trong miệng.