Edit: Dun, đã beta
8
Ăn cơm xong, Tống Hành Kha rửa chén, Sầm Lý ngồi trên sô pha nhận điện thoại của Lâm Phong.
Lâm Phong nói, bệnh tim của lão Chu có vấn đề, hôm nay nhập viện, vài ngày nữa sẽ phẫu thuật, hỏi cậu khi nào quay về.
Sầm Lý có chút lo lắng, suy nghĩ nói, ngày mai quay về.
Tống Hành Kha vừa lúc từ phòng bếp đi ra nghe được, tay ướt nhẹp nước, nhìn Sầm Lý cúp máy, liền nói: “Ngày mai về sao?”
Sầm Lý gật gật đầu, lấy giấy lau khô tay anh, nói: “Em có người thầy bị bệnh, phải về xem sao.”
“Người thầy này đối với em tốt không?” Tống Hành Kha hỏi.
Sầm Lý nghĩ một chút, nói: “Tốt, là người đối xử tốt nhất với em hồi đại học, nếu không có ông ấy, em chắc không vào được Nhị viện.”
“Vậy phải đi xem xem.” Tống Hành Kha ôm Sầm Lý trong ngực, “Anh đi với em.”
Tống Hành Kha dường như rất thích động tác này, Sầm Lý nghĩ, quả thực so với cậu còn không đủ cảm giác an toàn hơn, cậu ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, cười nói: “Anh đi làm gì? Thầy còn không biết anh.”
“Anh đi cám ơn thầy đã đối tốt với Sầm Lý nhà chúng ta, biến Sầm Lý nhà ta ưu tú như thế này.” Tống Hành Kha nhẹ giọng nói, “Mỗi một người đối tốt với em, anh đều rất cảm kích.”
Từ lúc cùng một chỗ với Tống Hành Kha, Sầm Lý cảm thấy mình yếu đuối hơn rất nhiều, hơn hai mươi tuổi bỗng chốc trở lại mười tuổi.
Cậu có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Tống Hành Kha, tựa như lửa trại cùng sao trời ngày hè, như ánh trăng và tinh hà trải dài trên núi, không ngừng khiến Sầm Lý một lần nữa triệt để rung động, được Tống Hành Kha yêu thương, Sầm Lý như con mèo nhỏ được sủng mà kiêu, lúc nào cũng muốn ở trước mặt Tống Hành Kha vươn người, lộ ra cái bụng nhỏ.
Sầm Lý nhắm mắt lại, trong lòng thở dài.
Lần đầu tiên cậu nhận ra, thì ra cậu cần yêu thương và quan tâm đến như vậy. Cậu không phải không để ý, cậu cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, đến lấp đầy nội tâm yếu ớt cùng cằn cỗi.
Sầm Lý cười Tống Hành Kha: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Tống Hành Kha không để ý, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu cậu.
Buổi tối, Tống Hành Kha ở chung phòng với Sầm Lý, ngủ chung một giường.
Sầm Lý dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết người này có ý đồ.
Phòng khách và phòng bếp đều được dọn dẹp, phòng ngủ lại chỉ có một, ánh mắt Tống Hành Kha vô tội, dã tâm lại thể hiện rõ.
“Anh ngủ ở sô pha.” Sầm Lý bình tĩnh nói.
“Đừng mà cục cưng.” Tống Hành Kha chen vào cửa, ôm cổ Sầm Lý, “Anh cái gì cũng không làm, anh muốn ngủ cùng em.”
Sầm Lý cười nhạo: “Anh nhịn được?”
Tống Hành Kha kiên cường chính trực nghiêm túc: “Cái gì nhịn được không nhịn được chứ, em không đồng ý, anh chắc chắn sẽ không chạm vào em.”
Sầm Lý lưỡng lự nhìn nhìn anh, nói: “Cũng không phải không muốn, chỉ là…”
Tống Hành Kha vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Anh biết mà, Tiểu Lý, em không cần áp lực, anh hy vọng mỗi ngày em cùng anh đều có thể vui vẻ, chúng ta còn cả một đời.”
Sầm Lý bị anh dỗ đến choáng váng, sau khi ngoan ngoãn bị gạt lên giường, mới biết được những lời đàng hoàng trước đó đều vứt đi.
Tắt đèn xong, tay Tống Hành Kha lén lút giữ chặt cậu, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh có thể hôn em một chút không?”
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo lại, Sầm Lý qua một lớp ánh trăng buồn rầu nhìn Tống Hành Kha, đôi mắt anh như bị nhuộm bạc, sáng trong như pha lê.
Khiến Sầm Lý bị mê hoặc, tiến đến nhẹ nhàng hôn anh.
Môi cậu có hơi lạnh, môi Tống Hành Kha lại rất nóng.
Sầm Lý cảm nhận nhiệt độ kia, tựa hồ như thấm qua làn môi, qua da thịt, một đường thẳng đi vào tim cậu.
Máu cậu nóng lên, đại não nóng lên, hô hấp cũng nóng lên.
Gần như làm cậu thần trí mơ hồ.
Tống Hành Kha ngẩn người, rất nhanh liền đảo khách thành chủ, lúc Sầm Lý muốn tách ra, Tống Hành Kha giữ gáy cậu kéo sát về phía mình.
Anh lật người đặt Sầm Lý xuống dưới thân, đầu lười không thành thật liếm môi Sầm Lý, động tác mang ý tứ tình dục khiến Sầm Lý không được tự nhiên muốn giãy giụa.
Tống Hành Kha mới không cho cậu cơ hội.
Tống Hành Kha như một lữ khách sắp chết khát, mà Sầm Lý là ốc đảo nhỏ giữa sa mạc mênh mông.
Lý trí Sầm Lý rất nhanh hòa tan theo môi hôn kịch liệt, Tống Hành Kha không biết lúc nào đã mò tay vào áo sờ đến ngực cậu, Sầm Lý phản ứng nhanh chóng né tránh.
Tống Hành Kha hiểu ý cậu, dán lên cổ Sầm Lý nói: “Đừng sợ, yên tâm đi.”
Sầm Lý đỏ mặt đẩy Tống Hành Kha ra, Tống Hành Kha thuận thế nằm xuống, kéo Sầm Lý vào ngực, cười cười cọ cọ tóc Sầm Lý: “Ngủ đi, anh ôm em.”
Ngày hôm sau, hai người trở về A thị.
Sầm Lý tối hôm qua ngủ rất ngon giấc, Tống Hành Kha ôm cậu vừa ấm áp vừa kiên định, cậu làm tổ ở bên trong, Tống Hành Kha như bốn bức tường thành vững chãi, đem người vững vàng bảo vệ bên trong. Sầm Lý thói quen một mình một người, cũng có thói quen đóng vai người bảo vệ, cảm giác che chở này làm cậu vừa mới lạ vừa tham luyến.
Cậu không về nhà, cùng Tống Hành Kha trực tiếp đến bệnh viện.
Lâm Phong ở bệnh viện chờ cậu, nhìn thấy Tống Hành Kha, y có chút phức tạp gật đầu. Tống Hành Kha mặt không biến sắc, cũng cười hướng y gật đầu.
Sầm Lý xấu hổ tay chân vụng về, Lâm Phong tìm cơ hội lén lút hỏi cậu: “Tiểu Lý, cậu ta thật sự là… bạn trai cậu?”
Sầm Lý có phần đau đầu. Cậu vẫn luôn nói với Lâm Phong mình độc thân, cho nên nhất thời không biết giải thích quan hệ với Tống Hành Kha là thế nào, đành bất chấp nói: “Đúng vậy.”
Lâm Phong liếc nhìn Tống Hành Kha đứng sau bọn họ, thở dài, nói: “Chỉ cần cậu vui vẻ.” Nghĩ nghĩ, y còn nói: “Anh và thầy đều muốn như vậy, cậu biết đấy, Tiểu Lý.”
Sầm Lý gật gật đầu, vỗ vỗ cánh tay y.
Lão Chu đã hơn 50 tuổi, bệnh tim tái phát, chẳng qua lần này nghiêm trọng hơn, phải làm tiểu phẫu, nhưng may mắn không phải vấn đề quá lớn.
Non nửa bệnh viện đều là học trò của mình gửi đến, lão Chu ở trong này như cá gặp nước, lúc Sầm Lý bước vào, ông đang nằm trên giường ăn táo.
Tống Hành Kha ở ngoài chờ cậu, Lâm Phong còn có công việc, anh cùng Lâm Phong ra cổng, sau đó một mình quay lại.
Lão Chu trông thấy cậu, tủm tỉm từ đầu giường cầm tới một trái táo, nói: “Về rồi?”
Sầm Lý đến nhận, hỏi ông: “Lần này cũng không có vấn đề gì chứ ạ?”
“Haiz, các cậu đều như vậy đấy, không phải đều nói không có vấn đề gì sao, còn phải tự đến hỏi thầy mới yên tâm.” Lão Chu khoát khoát tay, “Không sao, không chết được.”
Sầm Lý mê tín, cậu cau mày, nghiêm túc nói: “Cái gì mà chết hay không chết.”
Lão Chu hiểu rõ tính cách học trò mình, nhanh chóng xùy xùy xùy, nói: “Được rồi… Ai nha, thanh niên ngày nay sao mê tín thế…”
Sầm Lý khẽ đánh chăn ông một cái, ông lập tức nói sang chuyện khác: “Được rồi, không nói thầy nữa. Thầy nghe Tiểu Phong nói, con có người yêu rồi hả? Tiểu tử thúi đó nói đúng một câu, sau đó hỏi cũng không chịu nói nữa… Con bé kia thế nào? Tính tình cáu kỉnh này của con làm khổ con bé rồi…”
Sầm Lý nghe ông dong dài, suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Thầy, không phải con gái.”
Lão Chu cũng sửng sốt: “Không phải con gái?”
“Là một người đàn ông.” Sầm Lý cười cười: “Anh ấy đang ở ngoài.”
“Ồ ồ, đàn ông.” Lão Chu còn chưa phản ứng lại, một lúc sau, mới kinh ngạc nhìn Sầm Lý.
Sầm Lý gật gật đầu, cậu buông xuống trái táo đang ăn dở, hậu tri hậu giác nói: “Cũng rất tốt, không gây họa cho con gái nhà người ta.”
Trọng điểm của lão Chu luôn ngoài dự tính, Sầm Lý cũng quen rồi. Thấy nước biển gần hết, Sầm Lý nhấn chuông gọi y tá đến đổi.
Sau khi y tá vào phòng nhìn Sầm Lý, cười một cái, nói: “Bác sĩ Sầm, người cửa có người đứng chờ, hai người quen biết sao?”
Sầm Lý nhìn lão Chu, lão Chu bĩu môi.
Sau khi y tá ra ngoài, lão Chu hỏi: “Ba con biết chưa? Không mắng chứ?” Nói xong, lại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tính cách ba con như thế, chắc chắn sẽ không mắng con.”
Sầm Lý gật gật đầu nói: “Biết rồi, con đã về nói với ông ấy.”
Lão Chu thở dài nói: “Nếu như ba con nuôi lớn con, không biết còn nuông chiều thành cái dạng gì. Trong mắt ông ấy, con muốn ăn cơm thì cũng phải ăn cơm ngon nhất.”
Sầm Lý bị ông chọc cười.
Thật ra quan hệ của lão Chu và Sầm Thanh Dương tốt lắm. Mấy năm trước, bà nội cậu bệnh, lão Chu giúp đỡ rất nhiều, cũng biết chuyện trong nhà Sầm Lý, vì vậy muốn gặp ba của Sầm Lý.
Hai người lần đầu gặp đã quen thân, Sầm Lý lần đầu tiên đứng trước mặt ba mà bị gạt qua một bên.
Sau đó lão Chu còn tới A thị mấy lần, đi gặp Sầm Thanh Dương, cùng ông nói về chuyện Sầm Lý hiện tại.
Ông vì Sầm Lý làm rất nhiều chuyện, lão Chu không nói, nhưng Sầm Lý đều biết ––– trong thâm tâm ông xem Sầm Lý như con trai.
Sầm Lý nghĩ, bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu may mắn, mới có thể gặp được nhiều người như vậy, bọn họ đều nguyện ý đưa tay nắm lấy tay cậu, cậu mới có thể từ vũng bùn giãy giụa ngoi lên.
Cậu có vô số lý do oán hận thế giới này, trốn tránh hiện thực, cậu có thể lựa chọn rơi xuống, không ai có thể trách cậu.
Nhưng những người này đều lo lắng chờ đợi cậu trên bờ, hướng đến cậu kêu gào, những bàn tay vươn ra, vì thế cậu đành phải ngoi lên, thất tha thất thểu theo sát sau họ, đuổi theo họ, từng bước hướng đến tương lai.
Tương lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp.