Trường Hận

Khi tôi tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn lộc cộc. Nghĩ tới cảnh tượng trước khi mình ngất đi, trái tim tôi bất giác giật thót, Dịch Phong nói là y làm thế chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Trên đời này, người có thể khiến Dịch Phong lâm vào cảnh bất đắc dĩ e rằng chỉ có duy nhất một người.

Nghĩ tới đây, tôi bất giác cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Bởi lẽ tôi biết nếu rơi vào tay Tư Mã Cẩn Du, tôi sẽ không có mối lo về tính mạng. Sự cố chấp của Tư Mã Cẩn Du đối với Tạ Uyển thực sự quá ư sâu sắc, do đó hắn chắc chắn sẽ không giết tôi.

Tôi mở mắt ra, quả đúng như tôi dự liệu, người xuất hiện trước mắt tôi đầu tiên chính là Tư Mã Cẩn Du đã lâu không gặp.

Trông khí sắc hắn có vẻ khá tốt, không hề khốn cùng vất vưởng như trong tưởng tượng của tôi, dung mạo thì vẫn nguyên vẻ tuấn tú phi phàm, chiếc áo gấm màu đỏ sậm thêu hình tùng hạc trên người làm bật lên cái phong thái cao sang khó tả.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn chậm rãi nhếch khóe môi, khẽ gọi tôi một tiếng.

“Nàng tỉnh rồi sao?”

Tôi chớp chớp mắt. “Ta biết ngay là ngươi mà.”

Tư Mã Cẩn Du cười khẩy một tiếng, dùng hai ngón tay bóp cằm tôi. “Hình như nàng được hắn nuôi khá tốt đấy, sắc mặt hồng hào, còn béo lên nữa.” Y đưa tay nhéo thử má tôi. “Quả nhiên là có thêm thịt rồi, trước đây má nàng đâu có được phúng phính thế này.”

Tôi hơi cau mày lại.

“Sao? Ta đụng vào nàng, nàng không vui à?”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này tôi hiểu rất rõ. Hơn nữa với tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì việc gì cũng phải chiều theo ý hắn, không thể làm trái lại, do đó tôi không nói năng gì, cũng không cau mày nữa, cứ thế lặng lẽ nhìn hắn.

Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc đã chịu buông tay ra.

Tôi thầm thở phào một hơi tự đáy lòng.

Nhưng tiếp đó hắn lại ôm lấy tôi, nói: “Thẩm Hành bày mưu khiến ta bị mất ngôi báu, ta chẳng để bụng, bởi kiếp này ta vốn tới đây là vì nàng, chỉ cần có nàng, những thứ khác ta đều có thể vứt bỏ được.” Hơi dừng một chút, Tư Mã Cẩn Du lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “A Uyển, nàng có ngoan không? Đã để cho hắn đụng vào chưa vậy?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nếu tôi mà trả lời là đã để cho Thẩm Hành đụng vào rồi, lỡ như Tư Mã Cẩn Du trong cơn nóng giận liền cưỡng bức tôi ngay trong xe ngựa thì phải làm sao?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố tình né tránh vấn đề này. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Trước đây nàng thường nói là muốn xây một ngôi nhà nhỏ trên núi, lại trồng một gốc đào trước cửa, bây giờ ta đã tìm được một ngọn núi rất tốt, trong núi có một sơn trang đã được ta mua lại với giá cao, trong sơn trang còn có một rừng đào, nhất định là nàng sẽ thích. Sau này chúng ta hãy vui vẻ sống bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa. Có điều trước đó nàng phải thành thực nói cho ta biết, rốt cuộc nàng có ngoan không vậy?”

Tôi biết là không thể né tránh được vấn đề này, bèn nói: “Có thì sao? Không thì sao?”

Trong mắt Tư Mã Cẩn Du thoáng qua một tia dữ dằn, nhưng có lẽ vì thấy tôi hơi rùng mình nên hắn liền khẽ nở nụ cười. “Nếu có, ta sẽ khiến Thẩm Hành phải hối hận đến cuối cuộc đời này. Còn nếu như không, ta cũng sẽ khiến Thẩm Hành đau khổ không muốn sống. Riêng về nàng, bây giờ ta đã tìm được một cách hay rồi, sau này nàng nhất định sẽ hết lòng hết dạ đi theo ta.”

Hết lòng hết dạ đi theo hắn?

Ngay đến Thẩm Hành còn không làm được như vậy, Tư Mã Cẩn Du lẽ nào có thể ư?

Tôi tiện miệng hỏi: “Cách gì vậy?”

Tư Mã Cẩn Du cười nhạt nói: “Không bao lâu nữa nàng sẽ biết thôi.”

Đột nhiên, lồng ngực tôi lại bắt đầu dau. Tôi đưa tay ấn nhẹ rồi bèn cất lời chất vấn: “Ngực ta bị đau có phải là do ngươi bày trò không?”

“Phải.” Hắn thản nhiên thừa nhận. “Ta đã nghĩ kĩ rồi, thà cứ để nàng có trái tim mà đi theo ta còn hơn là không có trái tim mà đi theo Thẩm Hành.”

Tôi cả kinh. “Ngươi biết cách rồi ư?”

Tư Mã Cẩn Du cười khẩy một tiếng.

“Ta vẫn luôn biết rõ, chỉ có điều lúc trước còn chưa đến mức phải dùng đến mà thôi.”

Tôi khá tò mò về cách của Tư Mã Cẩn Du, có điều hắn rất kín miệng, dù tôi đã nhiều lần dò hỏi nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì. Xe ngựa đi liền một mạch mấy ngày, đến ngày thứ năm thì tới được sơn trang mà Tư Mã Cẩn Du từng nhắc đến.

Tư Mã Cẩn Du bế tôi xuống xe ngựa.

Tôi ngước mắt nhìn, thấy sơn trang này còn chưa có tên. Tư Mã Cẩn Du nói: “Sơn trang này còn đang chờ nàng đặt tên đấy, đương nhiên, nàng có thể đợi đến khi con của chúng ta ra đời rồi hãy đặt tên cũng không muộn.”

Tôi nhủ thầm, Tư Mã Cẩn Du suy nghĩ đúng là xa xôi quá chừng.

Tôi đưa mắt liếc qua phía hắn, thấy hắn lúc này dường như vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng của bản thân.

Hắn chợt nói: “Nếu đó là một bé gái, hãy gọi nó là Uyển Nhi được không? Đó không phải chữ ‘uyển’ của nàng, mà là chữ ‘uyển’ của ‘dịu dàng’.” Hơi dừng một chút, hắn lại lẩm bẩm: “Cái tên này hay lắm, cứ quyết định như vậy đi.”

Tôi lại nhìn thần sắc hắn lần nữa, thấy hắn có vẻ tự tin vô cùng, cứ như thể sau này tôi nhất định sẽ thực sự sinh cho hắn một bé gái tên là Uyển Nhi vậy. Tôi không kìm được thầm cảm thấy sợ hãi, Tư Mã Cẩn Du biết rất nhiều trò bàng môn tà đạo, trong kiếp trước hắn đã dùng đủ trò để đuổi theo tôi tới kiếp này, bây giờ chẳng biết là lại định dùng đến thủ đoạn gì nữa.

Một lòng một dạ đi theo hắn?

Tôi bỗng nhớ lại những lời mà Tư Mã Cẩn Du từng nói với mình ngày trước: Nếu nàng còn không chịu nghe lời, ta sẽ biến nàng thành một con rối để nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.

Con rối!

Trái tim tôi bất giác run lên lẩy bẩy.

Ở trong sơn trang được mấy ngày, tôi có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tôi vốn cứ ngỡ Tư Mã Cẩn Du sẽ giam tôi vào một chỗ, hoặc ít nhất thì cũng phải sai người ngày đêm trông chừng tôi. Nhưng tôi lại có thể đi lại tự do trong sơn trang, đi theo sau lưng chỉ có duy nhất một tiểu a hoàn. Đêm đến khi đi ngủ, Tư Mã Cẩn Du cũng không nằng nặc đòi ôm tôi ngủ như trước, hơn nữa còn an bài cho tôi một tiểu viện riêng, chỉ đến giờ dùng bữa mới xuất hiện.

Tôi tìm cách moi lời từ cô ả tiểu a hoàn, đáng tiếc hỏi gì thị cũng đều trả lời là không biết, hơn nữa còn thường xuyên cúi gằm mặt xuống, nói năng thì run run rẩy rẩy, cứ như thể tôi là một con yêu quái chuyên ăn thịt người vậy.

Tôi cũng từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng đã chạy mấy lần rồi mà đều không thành công. Mỗi lần chạy tới cửa sơn trang là ngực tôi lại bắt đầu rấm rứt đau, thế là tôi đành bỏ cuộc. Đến giờ dùng bữa tối, Tư Mã Cẩn Du lại một lần nữa xuất hiện trong tiểu viện của tôi.

Hắn gắp cho tôi một đũa thức ăn, cười híp mắt hỏi: “Sao đã đi tới cửa sơn trang rồi mà lại không ra ngoài luôn thế?”

Gã khốn này rõ ràng là biết rõ mà còn cố hỏi!

Tôi buông bát đũa xuống. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?” Nếu hắn giết quách tôi đi thì tôi còn được chết một cách thống khoái. Nhưng hắn lại làm cho tôi rơi vào cảnh dở sống dở chết thế này, thực khó chịu vô cùng.

Tư Mã Cẩn Du nở một nụ cười cao thâm khó lường. “Còn chưa tới lúc. Có điều cũng sắp rồi, nàng hãy cố chờ thêm nửa tháng nữa đi.”

Tôi nói vẻ hết cách: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

“A Uyển có biết tại sao mãi đến bây giờ mà Thẩm Hành vẫn chưa chịu tới cứu nàng không?”

Tính ra thì tôi bị Tư Mã Cẩn Du bắt về đây cũng đã được một thời gian rồi, theo lý mà nói thì Thẩm Hành đã đoán ra được là tôi đang ở chỗ Tư Mã Cẩn Du, sẽ tìm mọi cách để cứu tôi về. Thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà tôi ở đây vẫn chẳng nhận được chút tin tức nào.

Tư Mã Cẩn Du cất tiếng cười khinh miệt. “Nàng đừng hy vọng hắn sẽ tới cứu nàng. Bây giờ hắn còn đang mải trái ôm phải ấp, chẳng có lòng dạ nào mà nhớ đến nàng đâu.”

Tôi vô thức buông lời phản bác: “Ngươi nói dối.”

Phẩm hạnh của Thẩm Hành thế nào tôi biết rất rõ, y không phải loại người như vậy.

“Thẩm Hành là một kẻ tiểu nhân, là một tên ngụy quân tử lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo.”

“Không phải thế! Sư phụ là một chính nhân quân tử thanh tao nho nhã quang minh lỗi lạc!” Trong suy nghĩ của tôi, Thẩm Hành dù tệ đến mấy thì cũng không tới lượt Tư Mã Cẩn Du đứng đây nói năng bừa bãi.

“Câm miệng!”

Tư Mã Cẩn Du đột nhiên đập mạnh bàn một cái, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

“Kiếp trước là như vậy, kiếp này là như vậy. Nàng lúc nào cũng bảo vệ hắn, hắn rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?”

Nhìn ánh mắt Tư Mã Cẩn Du cứ như là muốn ăn thịt người vậy, đáng sợ vô cùng.

Tôi cũng không biết Thẩm Hành tốt ở chỗ nào, chỉ biết rằng y đối xử với tôi rất tốt, cho nên vừa nghe thấy Tư Mã Cẩn Du nói xấu y, tôi liền cảm thấy hết sức không vui.

Đột nhiên, Tư Mã Cẩn Du thu mọi cảm xúc về, chỉ nói: “Vừa rồi ta không nên hung dữ với nàng như vậy.”

Tôi sững người ra.

Hắn lại nói: “Nếu nàng cảm thấy buồn chán thì có thể đi tìm Minh Viễn. Y cũng đang ở trong sơn trang.”

Tôi vừa rời khỏi sơn trang là liền cảm thấy đau ngực, chuyện này ắt là không tránh khỏi mối liên quan tới Dịch Phong. Do đó, nếu tôi muốn trốn khỏi đây thì nhất định phải kéo được Dịch Phong đi cùng.

Nghĩ tới câu nói “ta làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi” kia của Dịch Phong, tôi thực sự không biết nên cư xử với y bằng tâm trạng thế nào.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, trong kiếp trước kiếp này, người vô tội nhất chính là Dịch Phong. Tuy có lúc y tỏ ra rất khó chịu với tôi, nhưng chẳng rõ có phải là vì bản thân có một phách nằm trên người y hay không, cứ mỗi lần nhìn thấy y là tôi liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cho nên đêm đó nghe Tư Mã Cẩn Du nói vậy, ngay sáng sớm hôm sau tôi liền đi tìm Dịch Phong.

Dịch Phong trú trong một tiểu viện hết sức đơn giản, tôi cứ thế xông thẳng vào mà chẳng sai người thông báo. Cách lần gặp gỡ trước đã được mấy ngày, lần này gặp y tôi thấy y chỉ mặc một chiếc áo đơn nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, còn chưa bước chân qua bậu cửa tôi đã nghe thấy những tiếng ho sặc sụa vang ra không ngớt.

Định thần nhìn kĩ, tôi thấy khuôn mặt Dịch Phong lúc này tái nhợt, không khác gì một tờ giấy.

Tôi bất giác ngây người ra đó.

Tiểu a hoàn kia rốt cuộc cũng đuổi kịp tôi, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Cô nương, đi chậm một chút thôi.”

Dịch Phong chậm rãi mở mắt ra, khi ánh mắt dừng lại trên người tôi, y khẽ nở một nụ cười buồn bã. “Cô tới rồi.”

Tôi bước tới đứng bên cạnh giường, thấp thỏm hỏi: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?”

Dịch Phong hơi cựa mình, tôi nhìn ra là y muốn ngồi dậy, bèn đưa tay tới định đỡ.

“Để tự ta được rồi.”

Đó rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng Dịch Phong lại phải thực hiện một cách hết sức khó khăn. Song y vẫn rất cố chấp, kiên quyết không để cho ai giúp đỡ, cứ thế cắn răng chống khuỷu tay xuống giường, khi ngồi dậy được thì trên trán đã tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu a hoàn bưng một chiếc đôn tới cho tôi.

Sau khi ngồi xuống, tôi liền hỏi lại Dịch Phong câu hỏi vừa rồi: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?” Tôi nhớ là lúc gặp mặt lần cuối ở Thiên Long triều y vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.

Dịch Phong khẽ cười nhạt, không hề trả lời, còn hỏi ngược lại tôi: “Cô có oán trách ta không? Nếu không vì ta, cô đã chẳng rơi vào cảnh ngộ như bây giờ.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Tôi thực sự chưa từng oán trách Dịch Phong. Huống chi, cho dù có thực sự oán trách y thì nhìn thấy bộ dạng của y bây giờ tôi cũng khó lòng oán trách được. Lúc này, y giống như một ngọn đèn treo lững lờ trước gió, e rằng chẳng còn lại được bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Y nhìn tôi chăm chú, chợt nói: “Cô không oán ta, nhưng ta ban đầu thì lại oán cô. Ta ngưỡng mộ cô được sinh ra trong một gia đình quyền quý, cũng oán cô vì kiếp trước của cô đã làm liên lụy tới kiếp này của ta, còn oán vì tất cả mọi người đều coi cô như bảo bối, nhưng lại chỉ coi ta như một quân cờ chẳng mấy quan trọng. Có điều về sau ta suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên không còn oán cô nữa. Vận mệnh vốn là do trời định, ta nên oán trách ông trời chứ không nên oán trách cô, mà thực ra, ta lại càng nên tự oán mình vì suốt ngày chỉ biết trách trời trách đất. Năm xưa nếu ta không tới thành Kiến Trung, không gặp tam Hoàng tử, chỉ sống tại nơi mà mình được sinh ra, có lẽ cuộc đời ta đã khác rồi.”

Y đột nhiên ho sặc sụa, tiếng ho nghe như xé ruột xé gan.

Tôi vô ý liếc mắt nhìn, thấy nơi lồng ngực Dịch Phong rỉ ra đầy vết máu.

“Ngươi…” Lời vừa mới ra khỏi miệng, tôi bỗng dưng lại cảm thấy lồng ngực rấm rứt đau.

Lúc này tôi lại càng có thể khẳng định cơn đau nơi ngực mình có liên quan tới Dịch Phong.

Tôi nhìn chằm chằm vào Dịch Phong, rồi liền đưa tay tới vạch vạt áo mỏng manh của y ra, lọt vào mắt là vô số vết dao đâm rùng rợn! Tôi chấn động tột cùng. “Đây… đây là…”

Dịch Phong tránh khỏi tay tôi, kéo vạt áo trở lại như cũ.

Y tỏ ra rất bình thản, cứ như thể sớm đã quen với việc này rồi. “Quãng thời gian này có phải cô rất hay đau ngực không?”

Tôi gật đầu.

“Đó là vì Tư Mã Cẩn Du đã dùng dao đâm vào trái tim ta. Cô có một phách nằm trong trái tim ta, cho nên ta đau thì cô cũng đau.” Y mặt không đổi sắc, lại nói tiếp: “Tư Mã Cẩn Du đã vì cô mà trở nên điên cuồng rồi, trong mắt hắn chỉ có mình cô là người thôi.”

Lúc này tôi thực không biết nên nói gì mới phải.

Dịch Phong lại nói tiếp: “Có phải cô muốn biết Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc muốn làm gì không?”

“Ngươi biết ư?”

Dịch Phong gật đầu. “Ta có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý với ta một việc.”

Tôi hỏi: “Việc gì?”

Y nói: “Thi thể của tam Hoàng tử được ta mai tang dưới núi Sùng Hoa, đó cũng chính là nơi mà năm xưa y cứu ta. Ta vừa sinh ra đã là cô nhi, trên thế gian này chỉ có mình y là từng thật lòng đối tốt với ta mà thôi. Chắc hẳn cô cũng nhìn ra rồi, tính mạng ta chẳng còn giữ được bao lâu nữa, sau khi ta chết, mong cô mỗi dịp Thanh Minh hãy sai người đi quét dọn mộ y một lần, lại mang theo một bình rượu Hoa Điêu tới nữa. Lúc sinh tiền y từng cứu ta một mạng, vậy sau khi y chết ta phải trả cho y một ngôi mộ sạch sẽ.”

Chuyện này không có gì là khó, tôi bèn nói: “Được.”

Y nở một nụ cười vui vẻ. “Tiêu Uyển, thực ra cô cũng là một người tốt.” Rồi y lại ho lên mấy tiếng nữa, lần này không ngờ lại ho ra máu. Y đưa tay lên lau khóe miệng, bình thản nói tiếp: “Cô lại gần đây, để ta nói cho cô biết.”

Tôi hơi nhích người về phía trước một chút.

Y nói: “Trong ngày Hai mươi bốn tháng Tư, Tư Mã Cẩn Du sẽ sai người thi triển phép thuật với cô, kể từ đó cô sẽ cho rằng người mà cô yêu chính là hắn, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ thay lòng.”

Ngày Hai mươi bốn tháng Tư, vậy là chỉ còn nửa tháng nữa thôi.

Tôi nói: “Nhưng ta là…”

“Nhưng cô là người không có trái tim chứ gì?” Dịch Phong khẽ nhếch khóe môi. “Sau khi ta chết, cô sẽ không còn là người không có trái tim nữa.”

Tôi cả kinh.

Hóa ra cách để tôi có trái tim lại là lấy đi tính mạng của Dịch Phong! Chẳng trách lúc xưa khi tôi hỏi Dịch Phong điều này y lại không chịu nói. Tôi nói: “Ý của ngươi là trong ngày Hai mươi bốn tháng Tư đó, Tư Mã Cẩn Du sẽ giết ngươi?”

“Đúng vậy, ta cần phải chết vào đúng ngày đó thì mới có thể phối hợp được với việc thi triển phép thuật.” Dịch Phong lại ho lên mấy tiếng nữa, rồi chợt nhìn lên búi tóc của tôi. “Cây trâm này của cô đẹp quá, có thể đưa cho ta xem một chút không?”

Tôi rút cây trâm đó xuống, đưa cho Dịch Phong.

Dịch Phong khẽ vuốt ve cây trâm bằng những ngón tay đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, rồi chợt nở một nụ cười quái dị. “Phần lớn nỗi khổ ta phải chịu trong cuộc đời này đều là từ Tư Mã Cẩn Du mà ra, hắn đã hại ta như vậy, ta dù có chết cũng quyết không bao giờ để hắn được như ý nguyện.”

Lời còn chưa dứt, Dịch Phong đã đột ngột dùng hết sức bình sinh đâm thẳng cây trâm đó vào chỗ trái tim của mình.

Tôi bất giác cả kinh, định ngăn y lại.

Nhưng tiểu a hoàn sau lưng không ngờ lại đưa tay tới giữ chặt lấy tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy tiểu a hoàn vẫn luôn tỏ ra co ro sợ hãi kia không ngờ lại nở một nụ cười vẻ hài lòng, rồi thị liền cất giọng lạnh lùng nói: “Dịch Phong, ngươi nhầm rồi, Tư Mã Cẩn Du vẫn luôn lừa ngươi đấy, cái gọi là ngày Hai mươi bốn tháng Tư gì đó kia chỉ là những lời nhăng nhít mà thôi, điều y thực sự muốn chẳng qua là ngươi cam tâm tình nguyện tự mình động thủ.”

Tôi ngây người ra đó.

Tiểu a hoàn kia lại nhìn qua phía tôi. “Xin chào, ta chính là cao nhân mà Tư Mã Cẩn Du mời tới. Ta tên Mãn Kỳ.”

Tôi đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, nhưng mơ thấy gì thì tôi cũng không nhớ lắm, chỉ biết rằng mình hình như đã cưỡi ngựa xem hoa đi khắp nơi, cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ, song đến cuối cùng thì lại chẳng thực sự nhớ được thứ gì.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất hai chữ: Cẩn Du.

Tôi mở mắt ra, cứ thế ngẩn ngơ nhìn vào cặp sen liền gốc được thêu trên chiếc màn xanh biếc. Cứ nhìn, nhìn mãi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, vừa định đưa tay lên day thì bỗng có một bàn tay thò ra từ trong chiếc chăn gấm nắm lấy bàn tay tôi.

Tôi dời mắt qua nhìn, thấy đó là một nam tử có tướng mạo cực kỳ diễm lệ, trong cặp mắt phượng hẹp dài thấp thoáng nét cười.

Tôi vô thức cất tiếng gọi: “Cẩn Du phu quân.”

Nụ cười trong mắt lại càng trở nên nồng đậm, y nắm chặt lấy bàn tay tôi. “A Uyển đang đau đầu ư? Để phu quân day giúp nàng nhé?”

Tôi lại sững người lần nữa.

“Ta… tên là A Uyển ư?”

Cẩn Du phu quân cười nói: “A Uyển ngốc nghếch, sao mới ngủ một giấc mà đã quên luôn tên của mình vậy? Nàng họ Tạ, tên chỉ có một chữ Uyển thôi. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ, nàng đến tuổi cập kê thì gả cho ta, rồi hai chúng ta đã sống với nhau trong sơn trang này từ đó đến giờ. Nàng nhìn lại nàng xem, đêm qua chỉ uống hơi nhiều rượu một chút, thế mà hôm nay ngay cả việc mình tên là gì cũng quên mất. Xem ra sau này ta phải không cho nàng uống rượu nữa mới được.”

Cẩn Du phu quân đưa tay tới dịu dàng giúp tôi day đầu, trong mắt ngợp đầy tình ý.

Tôi đưa tay sờ lên ngực, thấy trái tim bên trong đang đập thình thịch, rõ ràng là cũng chứa đầy tình yêu với Cẩn Du phu quân.

Tôi gượng cười một tiếng.

“Vậy sau này thiếp sẽ không uống rượu nữa.”

“Không sau, A Uyển thích uống thì cứ uống, nhỡ có quên cũng không việc gì. Ta có thể nói lại với nàng hết lần này tới lần khác, đến khi nào nàng nhớ kĩ rồi mới thôi.”

Tôi thẹn đến nỗi đỏ bừng cả mặt. “Cẩn Du phu quân thật tốt quá.”

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi ăn quá no nên Cẩn Du phu quân liền đưa tôi đi tản bộ trong sơn trang. Chẳng rõ vì sao, tuy phu quân nói là chúng tôi đã sống ở đây mấy năm rồi, nhưng tôi lại cảm thấy nơi này rất xa lạ.

Tôi nói nỗi nghi hoặc này của mình với phu quân.

Y chỉ nói: “Mấy hôm trước nàng không cẩn thận đập đầu vào vật cứng, thế là quên đi rất nhiều chuyện. Có điều cũng không sao hết, một thời gian nữa mọi chuyện chắc sẽ ổn thỏa cả thôi.”

Hóa ra tôi còn từng bị đập đầu vào vật cứng.

Y lại nói thêm: “Có lẽ một phần cũng là tại đêm qua nàng uống nhiều rượu quá, thế nên mới quên mất một số chuyện vốn đã nhớ ra rồi.”

Sơn trang này khá trống trải, có điều ở mé đông nam lại có một rừng đào, hiện giờ hoa đào tuy đã rụng hết nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy hương hoa đào thoang thoảng lưu lại.

Cẩn Du phu quân nói với tôi: “Nàng vốn thích hoa đào nhất đấy.”

Tôi hỏi: “Vậy ư?”

Y đáp: “Trước đây nàng thường xuyên nói là nàng thích nhất câu ‘Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa’[1] trong Kinh Thi, từ nhỏ đã mong có thể trở thành một vị nương tử tốt đảm đang việc nhà, hòa thuận với phu quân giống như nữ tử trong bài thơ đó.”

[1] Trích Đào yêu, Kinh Thi. Dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi, hoa nở nhiều và rậm.

Tôi nghe thế thì bèn cười hỏi tiếp: “Vậy bây giờ thiếp đã được như ý nguyện chưa?”

Cẩn Du phu quân ôm lấy eo tôi, mỉm cười đáp: “A Uyển đương nhiên là một vị nương tử tốt đảm đang việc nhà, hòa thuận với phu quân rồi.” Nét mừng vui rạng rỡ cùng với chiếc áo màu đỏ rực kia khiến cho khuôn mặt của Cẩn Du trở nên hồng hào như hoa đào, trong khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy nhan sắc của y còn trội hơn muôn vàn cánh hoa đào nữa.

Tôi không kìm được buột miệng nói: “Phu quân, chàng đẹp quá.”

“A Uyển có thích không?”

“Ừm, thích lắm.” Trái tim bỗng như thắt lại, trong đầu tôi thoáng qua một bóng người áo trắng tóc đen, tay cầm cánh hoa mỉm cười dưới gốc đào, dáng vẻ tuấn tú vô song. Tôi hơi ngây người ra một chút. “Cẩn Du phu quân, sao thiếp chưa từng thấy chàng mặc áo trắng bao giờ nhỉ?”

Vòng eo bỗng nhiên bị siết chặt, trông bộ dạng của y thì tựa hồ không được tự nhiên cho lắm. “Tại sao nàng lại đột nhiên hỏi vậy?”

Tôi khẽ cười nói: “Phu quân phong lưu anh tuấn, mặc áo trắng nhất định cũng sẽ rất đẹp.”

Nghe thấy thế sắc mặc y mới thoáng buông lỏng ra một chút, vừa định mở miệng nói gì đó thì y đột nhiên lại dời ánh mắt ra phía sau lưng tôi. Tôi tò mò xoay người lại, thấy tại nơi mà mình vừa mới đi qua không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vị cô nương thân hình nhỏ nhắn, tướng mạo bình bình như đôi mắt màu bạc kia của cô ta lại khiến người ta vừa nhìn đã không kìm được sinh lòng sợ hãi.

Cô ta hờ hững đưa mắt liếc tôi.

Cẩn Du phu quân nói với cô ta: “Đa tạ cô, Mãn Kỳ.”

Cô ta nói: “Ta đã nhận tiền của các hạ rồi thì đương nhiên phải làm việc cho các hạ. Yêu cầu của các hạ ta đã làm xong, giờ cũng là lúc ta phải đi rồi.”

“Số tiền đã hứa với cô khi trước ta sẽ giao cho cô đủ số.”

Cô ta gật đầu, nói: “Phải rồi, trước khi đi ta còn phải nói với các hạ một việc, đó là pháp thuật này không phải là không có sơ hở. Mấu chốt để phá giải nó là ở chỗ…”

Cẩn Du phu quân chợt nói: “A Uyển, ta hơi khát rồi, nàng đi lấy cho ta chén trà lại đây.”

Tôi nói: “Không đâu. Hai người đang nói tới bí mật gì vậy? Thiếp cũng muốn nghe.”

Cẩn Du lộ vẻ hết cách. “Đó không phải bí mật gì cả, chỉ là việc công thôi.”

Mãn Kỳ lại nói tiếp: “Bây giờ cô ta đã một lòng một dạ hướng về phía các hạ rồi, cho nên bất kể nghe thấy cái gì cô ta cũng sẽ không nói lại với người ngoài đâu.”

Tôi vội vàng gật đầu. “Đúng thế, chàng là phu quân của thiếp, thiếp không hướng về phía chàng thì còn hướng về phía ai.” Rồi tôi lại tò mò nói: “Hai người mau nói tiếp đi.”

Tới lúc này Cẩn Du phu quân mới khẽ gật đầu với Mãn Kỳ, Mãn Kỳ liền nói: “Ta phải mượn dùng thân thể của hắn để hoàn thành phép thuật này.”

“Ý của cô là nếu hắn biến mất thì…”

“Đúng thế.”

“Ta hiểu rồi.”

Cẩn Du phu quân đã hiểu rồi, nhưng tôi thì chưa.

Tôi vội vàng hỏi: “Hai người đang nói cái gì vậy? Thiếp không hiểu lắm.”

Cẩn Du phu quân khẽ cười nói: “Đã nói là việc công rồi mà, nàng tất nhiên không thể nào hiểu được. Hồi sáng chẳng phải nàng có nói là đau đầu ư? Để ta bảo a hoàn đỡ nàng về ngủ thêm một lát nhé! Ta bây giờ còn vướng bận việc công, đến tối mới về bên nàng được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui