Theo quyết tâm trở thành điệp viên 007, tôi phải đi bộ hơn 3km để đến trạm điện thoại chỉ vì cái trường chít tiệt kia rút sim điện thoại tôi ra, không cho gọi điện thoại cho người thân hay bạn bè hay hàng xóm hay.... nói chung là ai đó ở ngoài cái trường này ra *~*. Ôi chao ui!!! Mỏi rã rời, mỏi rung rinh(?), mỏi rộn ràng (au:??...*o*,DA: khỏi trợn mắt, nói cho có vần có điệu :) hay mà!!! ;) )
Tôi bực bội nhấc đt lên, nhấn số.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang đi chơi với thuê bao khác. Xin quý khách gọi lại sau!!!"
Tôi đành phải gọi cho bác hàng xóm.
"Cái gì??? Ba mẹ đi Pháp mà ko rủ cháu đi???A...A....a..a. What the pig(*)??? À cháu xin lỗi.. vâng..... vâng...."
Giờ lại phải lết xác về T.T
(*): what the hell -> what the heo->what the pig-> suy luận rất hay :)
***
Thật là một sự trùng hợp đến khó tin, tôi chưa kịp hành động mà đã nhìn thấy Nhật Nam tha đâu về một quyển sách cấm trong trường. Trong đó có nói về một vị thủy sư đã hy sinh bản thân mình, dùng sức mạnh tẩy đi trí nhớ loài người làm họ quên đi những tiết sư mà theo tôi là giống cái cô gái đó.Cầu mong là người đó đó ko phải là ma quỷ đi theo ám tôi là được T.T. Nhưng- chữ nhưng này quan trọng nè!!! Lão Nam lại ko cho tôi mượn!! Cái giống siêu bón này, có cho ta coi một tí ko hả?? Có kì kèo, năn nỉ thảm thiết hay rủa xả thì câu trả lời là
"Không"
">•