Hôm nay đi học *_*, chán thật!
Ngồi nghe GV giảng bài mà buồn ...
Nước mắt tôi chảy dài lúc nào không hay, mũi đỏ lên,hai má ửng hồng...
Anh Tuấn bên cạnh hốt hoảng
"Cô có chuyện gì buồn thì từ từ tính, đừng có xúc động. Cứ nói ra chứ đừng khóc, ngoan đừng khóc nữa!!!"
Tôi ko chịu được nữa, gục đầu lên bàn
"Diệp Anh ơi!"
......
"Hây!! đừng khóc mà!"- năn nỉ
.....
"Diệp A...ủa?? ngủ rồi"- hắn ta vỡ lẽ, tự cốc vào đầu mình rồi khẽ cười.
(Đừng suy nghĩ sâu xa, bay cao quá ngã đấy nhá các bạn! Chị Anh buồn ngủ thôi ạ! *~*)
"Reng reng"
"Bụp"
Tôi đưa tay tắt cái đồng hồ báo thức.
Hình như tôi mới mua phải ko? Sao nó khác khác vậy nhỉ? Nút tắt đâu rùi?
*chọt chọt chọt*
À ha, chuông tắt rồi.Hình như cái đồng hồ này có...tóc.....
"Aaaaaaaaaaaa"
"Im lặng dung cái coi!"- một giọng nói gắt gỏng vang lên.
Thì ra cái đống tôi bọp nãy h là Tuấn. Tội nghiệp cái đầu tóc bị tôi vặt *.*.
" Em Diệp Anh, ai cho e ngủ trong lớp hả? Còn gây mất trật tự nữa chứ! Lên đây thực hiện điều khiển sức mạnh chiến đấu khi bị bao vây"
Tôi nhìn lên bảng, lại hai cái ả... gì gì Firegirls nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, tôi sợ à? Liếc chúng đầy khiêu khích, tôi bước lên bảng.
" Phừng" - cô ra bên trái dùng quả cầu lửa ném vào tôi. Nhanh như cắt, tôi đẩy mạnh vào không trung. Thùng nước cạnh tôi rục rịch rồi phun nước xối xả vào 2 mụ kia. Cả hai ướt nhẹp, hợp lại, nhắm dòng dung nham về phía tôi. Tôi đưa tay đỡ. Cả ba giữ nguyên tư thế cho đến khi nguồn nước của tôi bắt đầu át dần phần dung nham và "Rầm", hai ả ta bay vào tường. Tôi bật ngón tay cái
" Nice try ;)!"
Rồi bước về chỗ. Chưa đến nơi, một cô ả dùng lửa ném về phía tôi
"Hự"- nắm lấy phần bả vai, tôi rên. Tức giận nhìn về phía kẻ đánh lén ko biết nhục. Bỗng một quả cầu lửa dần hiện lên trong....tay tôi. Tôi hoảng hốt vội dập tắt ngọn lửa.
"Cái gì đây?" - tôi thốt lên
Mọi người xung quanh há hốc, ko biết nói gì. Bỗng Tuấn đứng dậy, nói
"Cô....cô chính là người thừa kế"
"Ko ko phải tôi"
"Chắc chắn"
"Tôi đã bảo là ko phải mà"- tôi hét lên
"Choang"
Cánh cửa sổ bị gió cuốn, đập mạnh vào tường, vỡ choang
"Tôi.... tôi ....ko ..."
Đến đây, tôi bỏ chạy. Ra khỏi lớp, tôi bay lên trời.
***
"Phù"
Tôi thở dài. Điều khiển 4 nguyên tố, siêu thật đấy, thú vị thật đấy nhưng ...sợ thật đấy! Cái sức mạnh này quá lớn! Cả cái trọng trách khổng lồ nữa, làm sao tôi ngăn cuộc chiến tranh, làm sao tôi lo được hết? Làm sao và làm sao...????
Tôi lại thở dài, nằm xuống. Nằm trên mây thú vị thật đấy! Bầu trời thật trong xanh, yên tĩnh, những đám mây bồng bềnh trôi. Đẹp quá! Mắt tôi nặng trĩu....
***
"Oáp" - tôi ngáp
Ôi cha mẹ ơi!!!! Tối rồi.
Tôi phi xuống dưới đất. Vừa vào cổng đã nhìn thấy một toáng người cầm cái bảng hình một cô gái, hỏi người đi đường. Chắc là tìm trẻ lạc đây mà!!! Chậc chậc, cô gái này trẻ mà xinh thế này mà ko bởi ta đường mò về nhà mà phải bắt người ta đi tìm thế à? Chắc bị vấn đề về thần kinh . Á khoan đã, đó ko phải là tôi sao?? Ấy ấy nhầm, tôi rút lại toàn bộ những gì mà tôi đã nói nhá! Trời ơi, chắc ngủ từ sáng đến giờ nên đầu óc bị mu muội T.T.
"Á, chị Anh đây rồi nè!!" - đám người đó hét lên, bu đến kéo tôi vào trường.
Xa xa, tôi nghe tiếng khóc nức nở, giọng nói quen quen
"Huhu, tôi nhuốm Anh. Diệp Anh của tôi đâu rồi???"
"Thanh??"
"Nguyễn Diệp Anh, cậu đây rồi!"- Thanh hét lên, ôm chầm lấy tôi.
Hình như có thêm một cánh tay nữa, rồi một cánh tay nữa bao lấy tôi.
"Ơ.Ơ.... tui xin lỗi! Hic mấy người lo cho tôi như vậy mà tôi.. hu hu"
Tuấn lau nước mắt cho tôi
"Ko sao."- cả ba bọn họ cùng mỉm cười.
"Tôi.... tôi yêu mọi người lắm!!"- tôi hạnh phúc nói, nhoẻn miệng cười.
"Anh à!! Bà làm tui chết khiếp, cứ tưởng bà sốc quá, dại dột mà..."
"Trời ạ!!"- tôi cùng Nam và Tuấn cùng nói.
" À mà, về chuyện đó..."- tôi ngập ngừng
" Cô phải có trách nhiệm"- Tuấn
"Ko thể cứ mãi phủ nhận"- Nam
"Đừng lo, bọn tui sẽ giúp mà"- Thanh
"Cám ơn mọi người nhé!!" - tôi ôm lấy cả ba.
Tin tốt: Mở đầu tình bạn đẹp
Tin xấu: KHAI TRƯƠNG LỚP ĐIỀU KHIỂN TÀI NĂNG TỔNG HỢP