Tối đó, tôi không ngủ được. Tôi liên tục suy nghĩ. Chắc chắn đây không phải là một trò đùa. Tôi cảm nhận sự quan trọng của quyển sách này! Rất có thể nó sẽ giúp tôi ngăn cản cuộc chiến với con người. Để xem mảnh giấy nói gì nào? À là tuổi thơ! Tôi nghe cha mẹ nói, hồi nhỏ tôi có gặp tai nạn xe cộ gì gì đấy nhưng hỏi rõ thì chẳng ai trả lời cho tôi cả, cả ba lẫn mẹ đều né tránh nói về vấn đề này!
* Ngày hôm sau *
Tôi chạy đến trạm điện thoại, gọi ngay cho bố mẹ:
" Mẹ, con có một việc cực quan trọng cần hỏi mẹ : Cái vụ tai nạn hồi nhỏ của con rốt cuộc là sao?"- Tôi gấp gáp
" Ờ, chuyện con là hậu duệ phải giữ bí mật nhé!"- Mẹ nói một câu hết sức liên quan.
" Con biết rồi mẹ a! Còn vụ..."
"Thôi! Cái đó con không nên biết quá nhiều!"
"Mẹ, đây là ..."
Vâng, mẹ tuyệt vời của tôi không thương tình cúp máy cái rụp T.T . Dậm chân mấy cái, tôi vò tung mái tóc dài.
" Làm sao đây ?"
Đá vào cái cây bên cạnh thật mạnh, bực rồi đó! Sao chuyện hồi nhỏ tôi không nhớ gì hết vậy?
Gọi một đám mây, tôi lập tức bay về nhà.
Vừa đáp xuống đã nghe thấy tiếng mẹ khóc nức nở...