Trường Học Phép Thuật

Tôi đọc quyển sách này liên tục trong 3 ngày rồi (vâng, kể cả thời gian đi vệ sinh *~*) Nó có những câu thần chú rất kì lạ, tôi chưa nghe bao giờ. Còn cả cách luyện tập thành thạo các nguyên tố nữa chứ.
Lần mò từng trang sách, tôi cố nhớ hết những gì đọc được vì tôi biết tôi phải sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới...
***
Lăn qua.... Lăn về...ngồi dậy....nằm xuống.... tiếp tục lăn qua....
Đó chính xác là cái trạng thái của tôi tối ngày hôm qua và chỉ kết thúc khi tôi rơi cái bụp xuống dưới đất T.T .
" Ui da "- Tôi lấy tay xoa xoa cái mông, xuýt xoa.
Sách thì đọc hết rồi, ngày đội quân của con người tìm ra chỗ này cũng phải mất khoảng nửa tháng.
Mấy bữa nay, tôi đã cố gắng học và thực hành tất cả những câu thần chú chiến đấu có thể sử dụng . Sức mạnh của tôi cũng đã gần hoàn thiện.
Mọi thứ có vẻ khả thi. Nhưng trong tôi luôn sợ hãi, tôi sợ tôi không đủ mạnh, không đủ sự dũng cảm, kiên cường...

Mỗi đêm tôi đều mơ thấy hàng nghìn con người đang tiến đến gần, càng gần đến đây. Tận đáy lòng, tôi không thấy ghét con người. Họ cũng như những tiết sư chúng tôi, họ có con cái, họ có gia đình, có hạnh phúc riêng của mình.Họ làm vậy cũng chỉ để bảo vệ họ và người thân.
Giết họ thì chúng tôi sẽ hạnh phúc ư? Cuộc chiến tranh này đúng thật là vô nghĩa...
Làm sao đây? Làm sao đây?
***
"Oáp"- Tôi ngáp chảy cả nước mắt, chả hiểu tại sao bữa nay cứ mơ về cái thằng cha Tuấn chết tiệt == .
Ba cười khì :
"Tối qua lại thức khuya chứ gì? Ta thấy con chả giống trong truyền thuyết chút nào cả?"
" Vậy ư? Vạy trong sách con như thế nào?" - Tôi tỉnh hẳn, hỏi lại hào hứng.
"Oai phong lẫm liệt, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén, hàn khí bắn bốn phía "- Ba liếc mặt nhìn tôi từ dưới lên trên, nói tiếp:

"Con hình như là ngược lại, Chậc Chậc"
Tôi : "@@"
"Hai cha con này, chiến tranh gần đến rồi!"
"Con phải chuẩn bị sẵn sàng, ông đi với tôi trang bị cho đội quân, bàn chiến lược " - Mẹ tôi cắn môi , nắm chặt tay, có vẻ quyết tâm.
"Chúng ta chỉ cần nghe theo lệnh thái tử chỉ huy, bàn cái gì chứ!! - Khịt khịt mũi, ba cẩn thận dặn dò tiếp
"Với lại, bà đừng có xem nhiều phim Marvel nhiều quá !!" - Ba nhìn mẹ với ánh mắt có vẻ là khinh bỉ
Mẹ có vẻ thất vọng, mặt ỉu xiều ==
Tôi :"....." Ba mẹ không cần phải trẻ con như vậy đâu *_*
***
Mấy hòm nay không thấy Thanh đâu, cũng chả thấy Tuấn đâu.
Tôi phải thừa nhận, có cái gì đó nhói lên trong lòng khi nghĩ đến thái độ xa cách của Tuấn hôm trước và cảm giác... nhơ nhớ anh ta. Có lẽ... tôi thích Tuấn mất rồi. Ai da đau đầu quá nghen, đã không giải quyết xong cuộc chiến tranh mà còn nảy ra cái suy nghĩ kì quặc này nữa T.T. Thôi không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, phải ngủ >_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận