CHƯƠNG IX: HOÀNG TỬ LỬA VÀ CÔNG CHÚA ÁNH SÁNG (P.6)
Ba giờ sáng, bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, Nami cựa mình mở mắt, với chiếc remote kéo rèm cửa, song vào toilet vệ sinh cá nhân trong bộ váy ngủ vải voan mặc ngoài chiếc áo ba lỗ trắng tinh. Ngồi trước gương, cô từ từ mân mê lọn tóc xuôn mượt, bàn tay chau chuốt đều đều trên từng sợi tóc.
Bỗng... trong gương chợt xuất hiện một người con trai. Cậu ta đứng cạnh cô, mái tóc vàng rủ hờ che đi tròng mắt xanh lá quyến rũ, áo sơ mi caramel kết hợp với quần âu sáng màu khiến thân hình vốn nổi bật của cậu nay còn nổi bật hơn. Nghiêng đầu, cậu cất giọng trầm ấm.
- Chào buổi sáng!
Nami bị dọa cho giật mình, tới nỗi xém nữa là ngã ngửa. Cô nắm chặt tay, cúi gằm mặt rít lên từng chữ.
- Tsutoshi Riuzo...anh muốn chết phải không?
Và đó là biểu hiện của cô khi tức giận một ai đấy, đặc biệt là kẻ mới sáng chưa kịp bảnh mắt đã tự tiện xông vào phòng cô.
Ném đi sự lạnh lùng giả tạo hằng ngày, Riuzo giơ cao hai tay ra vẻ đầu hàng. Nami cắn môi buộc cao chùm tóc, song chỉ tay ra ngoài.
- Về.
Cô luôn kiệm lời với cậu và cậu ghét điều đó. Một năm không quá mười câu, đúng là dấu hiệu xác minh chỉ số xa lánh của Nami dành cho cậu. Vậy mà khi ở bên Tooya, hở tí là nói, hở tí là cười, chả bù cho lúc cô ở cạnh cậu. Chẳng nhẽ, những hành vi, cử chỉ thân mật ấy không thể đối với cậu được sao, sao cứ nhất thiết phải là Tooya.
Đơn giản ...vì anh là...bạn trai cô ở thời điểm này và cô cũng chẳng biết, trong tim mình có tồn tại anh không hay đó chỉ là lòng cảm kích nhất thời.
Gạt phăng chuyện tình cảm qua một bên, Nami lôi chiếc vali to oạch, mở khóa kéo và lấy ra một cuốn sách màu vàng lấp lánh, bao quanh bởi một sợi xích bạc đẹp mắt không kém.
Riuzo đảo mắt nhìn chung quanh phòng Nami, miệng khẽ thầm cảm thán.
"Cô ta dùng màu xanh và trắng làm màu chủ đạo. Mắt thẩm mỹ cũng không tệ" Sau đó, cái nhìn của cậu dừng lại ở quyển sách mang tên "Hoàng kim gia tộc" mà cô đang cầm. Cậu nhíu mi tâm, trở về làm tảng băng trôi nổi.
- Sách cấm. - Riuzo lên tiếng.
Nami gật đầu, xem sơ lược cuốn sách một vòng, chiếc xích bạc chính là ổ khóa phong ấn, trước khi mượn, ngài Miyamoto từng dặn.
"Chỉ những người có duyên mới mở được sách, đã rất nhiều thế hệ các phù thủy trôi qua, chưa một ai có thể hóa giải phong ấn của quyển sách ".
Lời hiệu trưởng nói khiến cô đăm chiêu suy nghĩ suốt một ngày trời, nhưng muốn hóa giải phong ấn, nhất định phải có câu thần chú nào đó. Đây chính là điều cô đang nghiền ngẫm. Một cuốn sách phát sáng bị phong ấn, bên trong chắc sẽ ẩn chứa rất nhiều thú vị, tính hiếu thắng muốn chinh phục một trò chơi nan giải nổi lên, Nami xoa cằm tập chung vào cuốn sách.
Riuzo bị quẳng qua một bên bất mãn gằn giọng.
- Cô có ngắm nó cả ngày nó cũng không mở ra đâu.
Nami không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Riuzo "haiz" một hơi dài, sau đó giật lấy cuốn sách trên tay cô, vân vê hỏi.
-Cô không biết cuốn sách này thật ư?
Nami thật thà lắc đầu.
Thở hắt, cậu kéo ra một chiếc ghế, ngồi đối diện cô giảng giải.
- Hoàng kim gia tộc là cuốn sách ghi chép tất cả lịch sử của hành tinh phù thủy từ khi hình thành đến lúc suy vong.
- S...suy vong? - Nami tròn mắt ngạc nhiên. Không phải Riuzo là đức vua tương lai của vương quốc pháp thuật sao? Sao hành tinh ấy lại suy vong được. Vậy còn công chúa ...
- Năm trăm năm trước, nữ hoàng bị chị gái ruột là pháp sư bóng tối Suria hạ độc, nhà vua trúng gian kế, chỉ trong vòng một đêm, mọi thứ đã sụp đổ. Riêng công chúa Libra may mắn, được một tì nữ thân tín bên nữ hoàng đưa đi. Mặc dù bị truy sát riết rao, nhưng nhờ sự hy sinh của bốn hộ thần Thủy, Mộc, Thổ và Ánh Sáng, công chúa an toàn trốn thoát cùng vị tì nữ. Tới giờ vẫn chưa rõ tung tích. Cha tôi nói, khi công chúa trở lại, hành tinh phù thủy sẽ phục hưng, và ánh sáng mặt trăng mang sự sống sẽ quay về với vương quốc. - Tiếp lời Nami, Riuzo trầm ngâm kể. Đó là toàn bộ những gì cậu biết. Và hơn hết, cậu đã có hôn ước với công chúa từ lúc bé. Có lẽ, cậu không nói Nami cũng đã biết.
Lấy lại cuốn sách lấp lánh, Nami nhướn mày hỏi.
- Vậy làm cách nào mới mở được nó?
Riuzo nhún vai ra vẻ bất lực.
- Chỉ những người thuộc dòng dõi hoàng gia mới hóa giải được ấn tích.
Cắn nhẹ môi, Nami trầm tư suy ngẫm. Dòng dõi hoàng gia? Không phải Riuzo chính là đức vua tương lai sao? Vậy cậu ta chắc chắn cũng mang huyết mạch hoàng tộc. Nghĩ đoạn, cô gọi Riuzo.
- Anh mở nó ra đi.
- Hả?
- Anh đã đính hôn với công chúa, vậy cũng coi như là hoàng tộc rồi. Này, mau thử đi. - Thổi bay sự ngơ ngác của Riuzo, Nami vừa nói vừa dí vào tay cậu quyển sách.
Riuzo ú ớ một hồi, song cũng thử rút đũa thần, hóa thành cây quyền trượng bạch kim óng ánh, đặt cuốn sách lên giường và bắt đầu triển khai phép thuật. Nami kinh ngạc tới nỗi miệng ngoác tận mang tai. Thường thường rất ít khi Riuzo sử dụng đũa thần, mà cho dù có sử dụng đi chăng nữa, cũng chỉ để nguyên hình dạng là chiếc đũa bình thường, không ngờ bộ dạng thật của nó lại hoành tráng như vậy, thực không hổ danh là đức vua tương lai. Coi bộ hai lần cô thắng cậu ta chỉ là ăn may, cậu vẫn chưa xài hết sức mạnh, nếu không, chắc cô còn thê thảm hơn cả tưởng tượng.
Thoát khỏi suy nghĩ về pháp bảo của Riuzo, Nami lập tức đả thông sức mạnh, tạo ra kết giới, bảo vệ căn phòng, phòng khi có người vào bất chợt.
Riuzo xoay cây quyền trượng một vòng, xung quanh cậu bỗng dưng phát sáng, gió nổi như vũ bảo, mọi vật trong phòng bị xáo trộn lên. Một tia sáng vàng rực bỗng lóe lên, cậu chĩa quyền trượng vào quyển sách, hét lớn.
- Nhân danh đức vua tương lai, ta ra lệnh, hóa giải ....phong ấn.n.n.n.n.n...
Cả phòng sáng rực, đồ vật bay tá lả tùm lum, chú dơi tím đang ngon giấc bỗng bật dậy nấp sâu vô hõm cổ, rúc đầu vào tóc Nami. Riuzo dùng hết sức bình sinh, phóng tia sáng mạnh không ngừng chiếu vô cuốn sách (ôi thôi, thế là xong cái giường), từng giọt mồ hôi của cậu lăn đều trên má, trượt dài xuống cằm và nhỏ tí tách.
Nami không thể trơ mắt đứng nhìn, liền lấy trong vali ra một chiếc hộp bằng đồng, từ từ mở nắp và một cây đũa thủy tinh lóng lánh hiện ra. Mặc dù không hiểu uy lực cây đũa này có gì gê gớm mà trưởng lão không muốn cô xài đến, nhưng nếu nó có thể gỡ bỏ ấn tích của quyển sách, thì cô cũng nên thử một lần. Đặt Bé Yêu ( tên chú dơi của Nami đó) vào tủ quần áo, Nami nhẹ vuốt ve nó, rồi quay sang Riuzo, dồn toàn bộ sức mạnh vào chiếc đũa lấp lánh, lập một vòng ánh sáng giống hệt cậu, và cũng thét lên như cậu.
- Nhân danh nữ hoàng tương lai, ta ra lệnh, hủy bỏ ...phong ấn.n.n.n...
Đột nhiên cô không biết vì sao mình lại nói ra câu đó. Từ sâu trong tiềm thức cô, đã tồn tại một thứ gì đấy, nó thôi thúc và lôi kéo cô, giục cô phải làm như vậy.
Cả hai vòng sáng kết hợp với nhau, nhất loạt chiếu thẳng xuống cuốn sách, một tiếng "két" chói tai vang lên và sợi dây bạc đứt rời. Riuzo thu hồi pháp bảo, tóc tai lù xù, hơi thở khó nhọc như người vừa chạy từ Osaka tới Tokyo. Nami thì chả khá khẩm hơn chút nào, trán cô nàng vã đầy mồ hôi, tóc bết khắp cổ và hai bên má, bờ môi hơi nhạt và đôi mắt ...đỏ quạch. Cô rụt đũa, chạy lại phía quyển sách, Riuzo vẫn đứng trân trân một chỗ, ánh mắt bắn ra tia nhìn nghi ngờ dành cho Nami. Vừa nãy, nếu không nhầm, hình như cậu đã nghe Nami hét "Nhân danh nữ hoàng tương lai " thì phải, nhưng sao cô có thể tạo ra vòng bảo vệ ánh sáng nhỉ? Chiêu thức ấy, chỉ có những phù thủy hoàng gia mới sử dụng được, chưa kể đến năng lượng khi nãy, thật sự rất mạnh, hay chính xác là nó còn mạnh hơn nguồn năng lượng của cậu rất nhiều. Cô gái này, rốt cuộc là ai mà có thể hóa giải cả phong ấn sách cấm?
- Này, sao còn đứng đó, lại đây. - Thấy Riuzo nhếch nhác bất động, Nami nghiêng đầu gọi lớn.
Cậu chợt tỉnh sau cái giọng trầm ấm xen chút tức giận của cô. Cứ thế có phải tốt hơn không, cả ngày làm mặt lạnh với cậu, khiến cậu buồn chết đi được, toàn là ghen bóng ghen gió với tên Tooya kia. Nhoẻn miệng cười tươi, Riuzo hóa lại đũa thần, nhét vào trong áo, mà cũng chẳng biết cậu giấu đũa thần kiểu gì khi không mặc áo choàng phù thủy, để không trong người sẽ rất khó chịu.
Nami loay hoay cuốn sách, bất giác lén nhìn trộm cậu một cái. Ai dè cậu lại đang nhìn cô và nở nụ cười tỏa nắng.
Thịch...
Tim lại đập nhanh nữa rồi. Cô ôm ngực lảng đi chỗ khác. Riuzo cười thầm trong lòng.
"Ha ha, đã trúng kế"
(Sorry nk, chap ms ra lò đây) ^^