Mị Nhi hất mái tóc óng ả của mình nhìn Kiều Hà. Kiều Hà chỉ khinh thường liếc lại….
– Nhìn chung thì cô chẳng ra cái gì! Người đẹp nhất trường học siêu cấp cũng chỉ có thế này thôi sao? – Mị Nhi mỉm cười lên tiếng. Sau câu nói ấy, lập tức tất cả mọi người ngạc nhiên.
Kiều Hà hơi bực mình nhưng tự dặn mình phải tỏ ra khinh bỉ..cô nhếch miệng, tiếng giày cao gót chạm đất sắc sảo bước đến gần Mị Nhi. Chát.
Mị Nhi bất ngờ bật ngã ra sau. Lãnh trọn cái tát của Kiều Hà. Mọi người bên trường Thánh Tây trợn mắt nhìn.
– Cái thói huênh hoang của cô nên cất lại vào túi đi! Miệng còn hôi mùi sữa mẹ, đừng sủa bậy! – Kiều Hà cười. Đẩy Mị Nhi thêm một cái nữa, cô ta vừa đứng lên lại ngã rầm xuống đất.
– Ô, có phim hay! – vài người xôn xao nhìn. Xem hai cô gái được cho là “queenbee” này đang đấu đá nhau sao?
Mạnh Vũ bên trường Thánh Tây chỉ liếc nhìn một cái không hơn. Cậu đã ngó nghiêng hết một lượt học sinh trường Snow, toàn những gương mặt khả ái nhưng thực sự chưa có ai gây một ấn tượng mạnh mẽ lắm với cậu. (MV là “trai đẹp” bên Thánh Tây ạ)
Sân trường đang vô cùng náo nhiệt, bầu không khí căng thẳng, đến nỗi thầy cô giáo đứng bên ngoài nhìn mà không biết can ngăn làm sao. Một phần cũng vì họ phân vân không muốn bị đá khỏi cái nghề lương tuyệt vời này, bởi chính đám học sinh của mình.
Cùng lúc. Một người con trai dáng cao rất cao, bờ vai rộng săn chắc cùng tấm lưng dài. Khuôn mặt khuất một nửa của cậu nhìn sang bên cạnh một người con gái. Cô gái nhỏ bé nhưng lại có chút gì đó quật cường, chỉ cần nhìn cũng có thể cảm thấy được. Mái tóc cô ấy mềm mại trải dài trên vai, che lấp khuôn mặt. Hai người đang bước cùng nhau nhưng chưa một ai nhìn rõ khuôn mặt họ. Nhưng chỉ cần nhìn thấy vóc dáng quyến rũ của người con trai và bờ vai trắng ngần của cô gái lạ mặt cũng khiến đám học sinh bên trường Thánh Tây vô cùng hứng thú rồi.
– Cao quá..!
– Chắc là đẹp trai lắm..
– Cô gái kia cũng đẹp thật.
– Có đẹp bằng được Mị Nhi hay Mạnh Vũ không cơ chứ.
Jun luồn cánh tay vào vòng eo nhỏ của Park Mi đi chậm rãi. Như chẳng để tâm, hay thậm chí nghe thấy lời bàn tán của đám người ồn ào. Môi cậu cong cong. Đôi mắt sapphire tuyệt nhiên chỉ để ý duy nhất mọi cử chỉ trên khuôn mặt của người con gái bên cạnh.
– Em đói không? – Cậu thì thầm. Hơi ấm sực phà vào má Park Mi. Nó gật nhẹ, đầu tựa vào bờ vai rộng, cảm giác thật thoải mái và an toàn.
Cách đó không xa, Mị Nhi đã để ý tới người con trai lạ đó. Vốn là nàng công chúa muốn gì được nấy, cô lờ tịt Kiều Hà rất nhanh, vội chạy đến
– Anh gì ơi!! – Mị Nhi lên tiếng, trưng sẵn ra một nụ cười. Nhưng trái với tưởng tượng của cô, Jun hoàn toàn không quay đầu lại, hay thậm chí là nghe thấy lời cô gọi.
– Anh ơi!! – Lần này Nhi cất tiếng lớn hơn nhiều. Tất cả mọi người chăm chú nhìn.
Jun miễn cưỡng quay sang, đôi mắt sapphire liếc Nhi một cái không hơn rồi lại nhìn thẳng. Hàng lông mày tuyệt đẹp khẽ nhíu lại. Nhi sững người, lần đầu tiên cô thấy một người quyến rũ cô đến vậy. Khuôn mặt nhìn ngang siêu hấp dẫn, đôi mắt lạnh, sống mũi cao, bờ môi mỏng… tất cả đường nét chi tiết nhất cũng vô cùng cuốn hút Mị Nhi, và tất cả đám nữ sinh bên trường Thánh Tây.
Park Mi hờ hững liếc nhẹ qua Mị Nhi, rồi nhận ra cô đang há mồm chảy dãi
nhìn Jun của nó. Nó định không quan tâm, nhưng cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Jun của nó như vậy, thành ra trong lòng có chút khó chịu. Park Mi ôm tay Jun chặt hơn một chút. Cậu cười nhẹ.
– Anh ấy là của tôi đó. – Park Mi thì thầm hướng mắt về phía Mị Nhi. Nhưng tất nhiên là cô ta không nghe thấy gì. Jun đứng cạnh lại cười, nhìn sang cô gái của cậu, đang..ghen sao? Jun ôm eo nó chặt hơn, và cùng nó đi tiếp.
– Anh ơi..anh! – Mị Nhi thấy thế lập tức chạy theo. Vài đám con gái can đảm cũng hùa nhau kéo đến “chiêm ngưỡng” Jun càng gần càng tốt.
– Anh có người yêu chưa? – Mị Nhi hớt hải nói. Má đỏ ửng lên khi ánh mắt sắc lạnh nhưng hấp dẫn chết người của cậu đang liếc mình
– Rồi..! – Jun không thích dây dưa thêm với mấy người như thế này, trả lời cụt lủn.
– Bạn gái anh có được như em không? Anh, anh tên gì, em thích anh! – Đúng là Mị Nhi, thể hiện cảm xúc rất chân thật và tự tin.
Kiều Hà cách đó không xa khẽ nhếch miệng đứng xem trò. Cô nàng Mị Nhi này..có vẻ lại bước lên vết xe đổ của cô rồi. Và nghe câu “bạn gái anh có được như em không?” của Mị Nhi, Kiều Hà suýt nữa thì cười phá lên. Tuy rằng cô rất ghét Park Mi, nhưng cô phải nói rằng cái cô Mị Nhi này đảm bảo chưa đủ tư cách để bằng một sợi tóc của Park Mi nữa. Chắc chắn bởi vì Mị Nhi chưa nhìn thấy khuôn mặt Park Mi đó thôi.
– Anh ấy là của tôi. – Một giọng nữ trong trẻo bí ẩn cất lên. Tất cả mọi người hướng mắt vê chủ nhân giọng nói đó. Và như biết trước, tất cả, nhất là đám nam sinh, bất ngờ khi thấy Park Mi quay mặt lại.
Mạnh Vũ đứng gần đó cũng sững người. Cô ấy đẹp quá. Đẹp như một thiên thần vậy. Đặc biệt là đôi mắt nâu vô cùng lạnh mà cũng rất bí ẩn. Vẻ đẹp của Park Mi quá băng lãnh, khiến người khác e dè nhưng lại say mê.
– Đây là người yêu anh? – Mị Nhi mở to mắt nhìn. Thường thì cô rất tự tin với bề ngoài của mình, nhưng khi đứng trước mặt Park Mi, dù không muốn cô cũng phải công nhận nó quá đẹp và cô chẳng là gì cả.
Jun đã thấy mọi thứ trở nên dài dòng rồi, cậu quay mặt và cùng Park Mi bước tiếp, không để ý tới Mị Nhi hay bất cứ ai nữa. Cậu chỉ quan tâm cô gái bên cạnh mình đang đói và muốn chơi Sudoku.
….
– Ngon không? – Jun ngồi cạnh Park Mi, im lặng nhìn nó đang chăm chú vào quyển sách Sudoku level khó nhất. Trên tay trái nó cầm một chiếc sandwich. Nó gật đầu nhẹ, đôi mắt vẫn tập trung nhìn vào vô vàn ô số. Nhìn vào chắc hoa cả mắt. Nhưng nó làm không có vẻ gì là đang gặp khó khăn.
– Xong rồi. – Park Mi cười thoả mãn, tay gập quyển sách lại. Mới nửa tiếng nó đã hoàn thành toàn bộ quyển sách. – Còn gì khó hơn không?
Jun không có vẻ gì ngạc nhiên. Cậu cầm lấy quyển Sudoku lướt nhanh mắt qua cũng biết nó làm đúng hết không sai một chữ. Với cậu, trò này cũng bình thường.
– Em muốn uống nước. – Park Mi quay sang nói. Jun đứng dậy.
– Vậy em ngồi đây, tôi lấy nước cho em. – Jun nói nhẹ nhàng rồi bước ra khỏi thư viện. Nó ngoan ngoãn chống cằm nhìn theo bóng lưng dài của cậu mà ngồi yên một chỗ.
– Em. – Bỗng có một giọng nam cất lên. Nó nhìn về phía cửa thì thấy một cậu con trai cũng khá cao và khuôn mặt điển trai đang bước vào. Không quan tâm lắm, Park Mi lại cúi đầu nhìn xuống bàn.
– Em tên gì? Anh là Mạnh Vũ. – cậu con trai thản nhiên ngồi xuống trước mặt nó. Nó ngước lên, đôi mắt đặc biệt nhìn thẳng vào Mạnh Vũ khiến cậu ta không khỏi ngây người một lần nữa.
– Em rất là đẹp đó em biết không? – Mạnh Vũ bật nói. Chống cằm ngắm từng đường nét trên khuôn mặt Park Mi. Nó không khó chịu khi cậu ta nhìn chằm chặp nó như vậy, điều nó khó chịu là cậu ta đang ngồi chỗ của Jun.
– Đi ra. – Park Mi nói nhưng không ngước lên nhìn Mạnh Vũ dù chỉ một lần. Mạnh Vũ ngạc nhiên nhìn nó
– Em nói gì? – cậu hỏi
– Điếc à? Đi ra. Không phải chỗ của anh. – Nó hơi khó chịu, nó rất ghét những kẻ dây dưa dài dòng như thế này.
– Anh đứng dậy ngay! – Mạnh Vũ nghe lời răm rắp bật dậy nhưng không rời đi. Park Mi thấy thế cũng không cằn nhằn thêm, nó yêu cầu anh ta tránh khỏi chỗ của Jun thôi. Ngoài ra anh ta thích đứng đâu nó không quan tâm.
– Em, làm người yêu anh đi. – Mạnh Vũ nói, cười khoe hàm răng đều mà lũ con gái thường chết ngây ngất. Nhưng khuôn mặt Park Mi cũng không một biểu cảm gì. Chỉ hơi quay mặt sang nói
– Không.
Mạnh Vũ trông không có vẻ gì là ngượng, cậu tiến lại gần hơn, ngắm khuôn mặt của nó thật lâu. Mạnh Vũ hoàn toàn si mê nó thật rồi.
Bỗng một bàn tay nắm lấy cổ áo Mạnh Vũ kéo ra. Bằng lực đơn giản nhưng lại khiến Mạnh Vũ hấp tấp ngã ra xa tận cửa. Jun không thoải mái khi có người khác nhìn người con gái của cậu như vậy, nói gì là tiến sát đến gần mà ngắm. Khuôn mặt cậu lạnh như băng nhìn Mạnh Vũ khiến cậu ta run người đi thẳng ra cửa, không ngoái lại được 1s
– Nước của em – Jun nhanh chóng ngồi xuống sát bên Park Mi, bờ môi cậu mò đến trán và má nó, hôn nhẹ. Tay cậu đưa nó ly nước cốt chanh. Nó mỉm cười nhẹ, cầm lấy ly nước uống.
– Cậu ta.. đã làm gì em chưa?
Jun nói. Có thể cảm nhận được hơi nguy hiểm ngầm trong lời nói của cậu. Nếu Park Mi chỉ cần than phiền Mạnh Vũ một tiếng, chắc chắn Mạnh Vũ sẽ không toàn thây với Jun.
Nhưng Park Mi lắc nhẹ đầu, dựa vào vai Jun thoải mái. Cậu cũng luồn tay vào tóc nó xoa nhẹ. Cảm giác vô cùng dễ chịu, nó nhắm nghiền mắt lại, để yên cho Jun vuốt ve.
Ở ngoài cửa, có một đôi mắt xanh nữ tính chớp chớp lén nhìn cả hai. Mị Nhi càng cảm thấy vô cùng thích người con trai đó rồi. Tại sao trên đời có người đẹp thế cơ chứ? Nhưng cái cách mà cậu quan tâm con nhỏ kia, thật làm Mị Nhi đây thấy chướng hết cả mắt và uất ức kinh khủng. Không được, người con trai ấy sẽ thuộc về cô! Trên đời này, chưa có gì Nhi chưa làm đc cả. Chắc chắn cô sẽ cướp Jun đi, nhanh thôi..
Lại thêm một con cá ngu xuẩn sa vào lưới tình.
_______