Ngày mai là ngày trường Thánh Tây cùng trường Snow sẽ cùng nhau du lịch tại San Francisco-cách New York không xa. Và tất nhiên học sinh cả hai trường sẽ đi bằng máy bay. Trường Snow ngồi khoang hạng nhất, VIP1. Còn Thánh Tây chỉ ngồi ở khoang VIP2. Trên chiếc máy bay riêng chỉ có hai trường. Bởi vì cả hai đều đã mua trọn chiếc máy bay để phục vụ cho việc đi chơi của học sinh cưng..
Vì là đi du lịch cả một tuần nên ai nấy đều xách khệ nệ vali riêng. Park Mi đứng ở cửa sân bay. Đôi mắt lơ đễnh không cảm xúc nhìn xuống chân mình.
Một cánh tay choàng lên vai nhỏ. Lily cười tươi, hôm nay nhỏ rất nhẹ nhàng với chiếc váy xanh ngọc trong trẻo. Mái tóc quăn thả với chiếc băng đô nhỏ xinh xắn, chân mang NB xanh trắng.
Park Mi ngước lên mỉm cười lại. Đôi mắt trong vắt chớp nhẹ. Nó cũng đơn giản thôi, váy ren trắng, quần skinny đen và giày bình thường. Mái tóc thì cột nhẹ sau gáy, toát lên chiếc cổ trắng ngần và tinh tế.
Jun bước tới và cầm tay nó dắt đi. Mi không phản kháng, bước theo nhưng cảm thấy thoải mái hơn nhiều ở nơi lạc lõng này. Đằng sau Bảo Duy cũng đến hôn vào má Lily một cái..và có một tiếng thé ngượng ngùng của nhỏ vang lên khắp sân bay khiến mọi người ngoái lại nhìn không xiết.
– Jun, không đi có được không? – Park Mi dụi nhẹ vào vai cậu. Cậu lập tức quay lại vuốt nhẹ má nó, biết là nó không hề muốn đi đâu cả.
– Đi đi, tôi hứa sẽ không làm em chán dù chỉ một chút. – Jun nói thì thầm. Nó chỉ cong cong khoé miệng mỉm cười.
Đằng xa, Mị Nhi vô cùng nổi bật với chiếc váy đỏ ngắn. Cô đã sửa soạn rất lâu, chỉ mong mình thêm xinh đẹp trong mắt ai kia một chút. Chưa bao giờ cô tự ti về vẻ bề ngoài của mình. Mắt Mị Nhi đau đáu chỉ nhìn về phía mỗi Jun, chìm đắm trong sức quyến rũ của cậu. Nhưng đồng thời cô cũng rất ghét khi thấy cậu ân cần với cô gái tên là Park Mi kia như vậy, trong khi lại lạnh như tiền với mọi người, đặc biệt là cô.
Emily cũng kéo vali bước tới. Dù cô cũng đeo giày cao gót và mặc váy ôm ngắn giống như đa số nữ sinh ở đây, thế nhưng ở cô lại có một vẻ hết sức trưởng thành và thông minh. Quả nhiên là điệp viên của Blue.
– Đã đến giờ, các em hãy trật tự lên máy bay và ngồi đúng khoang của mình. Mỗi khoang sẽ có giáo viên và vệ sĩ phụ trách. Em nào mang theo quản gia hay vệ sĩ riêng có thể yên tâm, người của các em sẽ được ngồi ở khoang ngay sau các em và bảo vệ các em an toàn tuyệt đối.
Nhiều học sinh đã nhanh chân bước lên những hàng ghế tốt nhất. Park Mi cũng không rảnh rỗi mà chọn lựa, ngồi ngay vào một ghế cạnh cửa sổ. Lúc nào nó cũng thích ở cạnh cửa sổ, để khi cảm thấy chán chường không còn gì để làm, nó sẽ trưng ra bộ mặt lạnh lùng đặc trưng mà ngước ra ngoài nhìn trời nhìn đất. Đó là cảm giác rất bình yên.
Jun cũng ngồi xuống cạnh nó. Cậu mang theo laptop để làm việc cho công ty trong khi ba cậu đang đi công tác ở Nhật. Đối với cậu cũng không phải là gánh nặng, thậm chí cậu làm việc hết sức dễ dàng như một thú vui giết thời gian.
Nhưng điều Jun quan tâm đầu tiên là người con gái bên cạnh. Cậu choàng chiếc áo khoác dày sụ lên người Park Mi, rồi để nó dựa đầu vào vai mình. Park Mi cũng thoải mái đáp lại, đôi mắt nâu cũng khẽ nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút, hoàn toàn không hứng thú với trò chơi nhởi của trường này.
Hàng ghế trên cũng có Bảo Duy và Lily-đang tình tứ kể chuyện thầm thì khiến học sinh đi ngang qua chỉ biết lừ mắt ngưỡng mộ. Trên nữa là Eun Nam, chẳng hiểu số nó thế nào mà sắp cho cậu ngồi cạnh Emy. Và Emy suy cho cùng cũng đang khó chịu ra mặt. Hai người nhìn nhau với đôi mắt khinh bỉ, hết sức khinh bỉ.
– Ngồi gần tôi đừng có giở giọng làm ồn! – Eun Nam nhếch mép. Nghe vậy Emy không khỏi cảm thấy ấm ức, là một cô gái 22 tuổi thế nào lại phải im lặng chịu nhục để cho một thằng nam sinh nói chuyện với ánh mắt khinh thường như vậy.
– Không cần nhắc. Cậu không đủ tư cách để nghe tôi làm ồn đâu. – Emy nhếch môi rồi đeo earphone lên. Eun Nam cũng khinh thường không nói gì nữa nhìn ra cửa sổ.
~~Trên máy bay, lúc đầu rất náo nhiệt nhưng rồi ai nấy cũng đã im lặng bớt hơn. Đa số là ngủ. Park Mi tuy nhắm mắt nhưng không hề ngủ. Nó chỉ muốn dựa vào vai người con trai bên cạnh mãi, mãi và mãi. Cảm giác rất tuyệt, rất vững chãi, rất ấm áp.
Từ New York đến Cali đi bằng plane cũng chẳng phải là xa. Không lâu sau đó đã nghe thấy tiếng hiệu trưởng mở loa thông báo khắp khoang. Đã đến California! Jun từ nãy giờ không ngủ nghỉ, chỉ chăm chú vào laptop làm việc và để ý tới Park Mi. Cậu định gọi nó dậy thì đã thấy mắt nó mở to từ lúc nào
– Không ngủ ? Nhỉ ? – Jun thì thầm. Nó ngáp nhẹ, xong quay sang nhìn Jun thách thức – Thì sao ? Anh cấm à ?
– Không. – Jun lập tức trả lời. – Nhưng em hư lắm.
– Hư mà cũng có người yêu em.. – Nó lơ đễnh đáp, rồi vội thu xếp lại đồ đạc chuẩn bị xuống. Jun cười rất nhẹ vui vẻ, đứng dậy theo nó và cùng theo thứ tự bước xuống sân bay ( quên nói, đang bay của hãng JetBlue, đi thẳng từ NY =>San Francisco)
– Park Mi, mình ngủ còn chưa đã !! – Lily vừa xuống là ôm lấy nó than thở với cái giọng ngái ngủ đáng yêu – Tất cả cũng tại anh bảo Duy.
– Cái gì cơ ? – Bảo Duy đến ôm đầu nhỏ dí vào người mình hôn một cái vào trán nhỏ..
– Tránh ra..không muốn lây bệnh đâu. – Park Mi cong miệng nhẹ, lè lưỡi rồi đi tiếp.
– Lè lưỡi lại đi. – Jun đứng trước mặt nó, sao nhỉ, nó lè cái lưỡi đỏ đó ra trông dễ thương hết sức. Mà không phải lúc nào có được dịp này, Jun muốn thấy lại lần nữa.
– Không. Kì quặc. – Park Mi nhìn cậu khó hiểu. Lờ đi mà đi tiếp. Nhưng Jun nắm lấy tay nó đòi cho bằng được. Nó bực mình..lè lưỡi dài thật dài nhìn Jun rồi quay đi.
– Em làm gì cũng đẹp ! – Jun ung dung đuổi theo, nắm lấy tay nó cười nhẹ. Phía sau Lily và Bảo Duy cũng đang vui vẻ đi cùng nhau.
– Thằng bạn khán nộn !! Mày dám bỏ bạn mày à ??? – Đây thật sự là điều Eun Nam nghĩ, toan đuổi theo đạp vào mông Jun một cái nhưng khi nhìn thấy Jun và Park Mi đang ”vui vẻ” lại thôi không nỡ phá đám, đành đen mặt đi đằng sau nhìn. Và đừng lo cho cha này ==’ vì cậu không thiếu người theo đuổi đâu.
Bên trường Thánh Tây, Mị Nhi tỏ ra điềm tĩnh nhưng thật sự đôi mắt đang liếc ngang liếc dọc tìm một chàng trai tên là Jun. Chắc không chỉ riêng cô, toàn bộ con gái (và gay) bên này chỉ tìm mỗi Jun, hoặc Nam, hoặc Duy. Khỏi bàn cãi nữa, Mạnh Vũ gì đó giờ đây chẳng là cái gì trong mắt lũ con gái Thánh Tây, thế mà từ trước cậu ta cứ được coi là “ông vua” với lực lượng gái theo không kể xiết. Haha.. ông vua bên Thánh Tây đã mất ngôi!
Với Mạnh Vũ chẳng sao. Chỉ là cậu đang hơi bị đố kị với Jun một chút. Người duy nhất cậu quan tâm bây giờ là Park Mi. Cậu chắc chắn sẽ không buông tay cho đến khi có được nó! Nó là tất cả đối với cậu.
___
Cả hai trường được đưa về khách sạn Ritz Carlton như đã nói. Quả không hổ danh một trong những khách sạn 5 sao cao cấp và nổi tiếng nhất San Francisco, Ritz Carlton của SF quả như một toà lâu đài tráng lệ. Giá một đêm-một phòng là do hai trường bao trọn, khoảng 12tr D cho hai em học sinh ở chung.
Lily tất nhiên sẽ chung phòng với Park Mi. Eun Nam, Bảo Duy và Jun tự đặt phòng ba với nhau. Kiều Hà-Emy, Mị Nhi-với nhỏ bạn thân Ann,… sau khi xong hết phòng ốc, ai nấy về phòng mình tắm, nghỉ ngơi đến chiều 4h rồi sẽ đến nhà hàng tham gia tiệc và ăn tối.. đó là lịch trình cho chiều tối ngày hôm nay.
– Đẹp nhỉ. – Lily vui vẻ đi một lượt quanh phòng. Phòng nào cũng bài trí như hoàng gia quí tộc. Park Mi nằm trên giường, vali đặt dưới sàn, trông nó vô cùng bất cần đời.
– Sao thế ? Mệt à. Ai tắm trước đây ? – Lily thấy vậy nhảy chồm lên lay lay nó. Ừ thì mệt thật. Nó có muốn đi đâu chứ. Nó muốn ở nhà với cô Shin Hye.
– Cậu tắm trước đi. – Nó nói. Hiện tại nó chưa muốn nhảy vào phòng tắm. Nó muốn nghỉ ngơi một chút, và ngắm cảnh một chút. Vì phòng đang ở lầu cao nhất. Từ đây nhìn quang cảnh thành phố thì rất đẹp. Nói thêm, phòng ba-người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đó ở khá gần phòng chúng nó, chỉ cách 1 căn phòng.
Lily cũng đồng ý lấy đồ và bước vào phòng tắm vô cùng rộng và hiện đại – Nè, phải mặc cái gì được được chút nhé. Đi tiệc ở nhà hàng mà. Nghe nói nhà hàng đó đẹp và nổi tiếng lắm.. – Nhỏ nói vọng lại.
Ờ hớ. Có gì mà mặc ?
Khi Lily đã đi tắm. Nó uể oải ngồi dậy và đi chân trần mò ra ban công. Đúng là vậy. Cảnh thật quá đỗi đẹp. Nhất là lúc chiều tà này, mọi thứ lấp lánh với ánh đèn vàng và trắng xoá. Những toà nhà cao tầng, những công trình xa xỉ đang khoe sự phồn hoa sang trọng của mình. Trên bầu trời xanh đậm, có chút màu nắng loang lổ còn vương lại, màu đỏ, cam, tím.. hoà lại với nhau, tạo nên một vùng trời đẹp tuyệt.
Park Mi chớp mắt. Đã mười năm rồi. Kí ức về gia đình, về Jun của ngày xưa.. tất cả từng là kỉ niệm rất đẹp. Nó nhớ ba mẹ nó dắt đi chơi, rồi gặp một cậu nhóc thật đẹp trai, nó sáng mắt lên.. và hai người vô tình hay cố ý, cũng đã trở thành một đôi bạn thân thật là thân. Tình yêu của trẻ nhỏ thật hạnh phúc. Tuy trẻ con, nhưng trong trẻo và hồn nhiên vô cùng. Chẳng có toan tính, chẳng có suy nghĩ nhiều như người lớn. Nó đã từng rất vui vẻ. Đã từng rất đáng yêu. Nhưng cho đến khi một cô bé thấy cảnh ba mẹ mình chết với vũng máu loang lổ, cảnh họ hàng lần lượt bỏ mình đi, cảnh gia đình cả tập đoàn nó kế thừa sụp đổ, cảnh cậu bé tên Jun kia nó phải chia xa không gặp lại nữa,… tất cả quá đau đớn để một đứa bé gánh chịu.
Nó hẳn đã rất mạnh mẽ. Nhưng vì thế cũng trở nên trầm lặng hơn, trở nên bí ẩn và lạnh lẽo hơn. Và cũng từ đó, hai chữ trả thù cứ mãi vấn vương trong đầu một cô gái trong độ tuổi lẽ ra vẫn còn rất trẻ trung và yêu đời.
– Park Mi. Mặc thử cái váy này xem.
Bên trong tiếng thánh thót của Lily vọng ra..