Trường Học Siêu Cấp

Trên một bãi biển dài. Trời cũng đã tối, tiệc tùng được tổ chức trên bờ cát. Nhạc dubstep rầm rầm đưa dòng người đông đúc càng ngày càng chìm đắm thêm trong những điệu nhảy. Cách đó không xa, nhưng cũng là nơi yên bình hơn nhiều, hai con người đang ngồi hướng nhìn ra biển.
Đôi mắt Park Mi bất lực ngắm bầu trời đầy sao và những gợn sóng nhỏ lăn tăn vào chân mình. Trong đôi mắt nâu ấy chứa những bí ẩn mà chẳng ai hiểu được. thật lạnh mà cũng thật buồn.
Có một đôi mắt xanh đang nhìn nó. Khuôn mặt người con trai ấm áp điềm tĩnh với Park Mi. Cánh tay giơ nhẹ lên hờ hững vuốt bên má đỏ lên vì lạnh. Nó theo cảm xúc, khẽ dựa vào bàn tay ấm ấy.
– Park Mi. Em có từng nghĩ, chúng ta sẽ ở bên nhau đến khi chết đi không ?
Giọng nói trầm ổn của Jun.
Mãi vài phút sau, Park Mi mới chớp mắt, bờ môi nhỏ mấp máy.. – Có thể không..
Jun nghe vậy, không nói gì. Nhưng chăm chăm nhìn nó.
.
.
.
.
– Tại sao không ? – Vài giây sau cậu nói.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Kể cả sau khi chết đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Vậy nếu một ngày tôi không còn yêu em nữa ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Em vẫn sẽ yêu anh.
Nếu.. một ngày em bỏ anh thì sao ? Nếu.. một ngày anh lạc mất em thì sao ? Em phải đi thì….sao..?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Tôi sẽ giữ em lại. Sẽ không để em lạc mất.
Park Mi nhẹ quay mặt đi, một giọt nước mắt trong veo rơi ra khỏi đôi mắt nâu đang nhắm nghiền. Nó không để Jun thấy điều này. Nó biết mọi chuyện không đơn giản như thế. Nó biết tình yêu của nó và cậu sẽ không được yên bình như cả hai nói. Và sẽ có một ngày nó phải lựa chọn..
Đoàng…
– You never gonna be alone. – Một hơi ấm sực phả vào bờ gáy Park Mi làm nó khẽ rùng mình rồi mỉm cười nhẹ. Nó định dựa vào vai cậu, nhưng khi vừa ngả đầu thì nó cảm nhận được Jun đang trượt xuống…
Cậu đang trượt xuống khỏi vai nó. Nó quay phắt lại, chỉ thấy đôi mắt cậu nhắm nghiền. Phía trên vai trái, loang ra một vũng máu đỏ sẫm……..
– ..Jun? – Nó mở to đôi mắt, ngồi dậy ôm lấy cậu. – Jun ????
Đôi mắt Jun vẫn nhắm nghiền. Park Mi sờ ra bên vai trái cậu thì thấy máu tràn ra cả bàn tay mình. Giữ bình tĩnh, nó cố gắng xốc người cậu dậy, tay kia mò trong túi xách.
” Chết tiệt. Không có điện thoại!” Nó lẩm bẩm, hai con mắt ướt nhẹp nhưng cố kiềm lại. Nó biết bây giờ không phải lúc để khóc lóc, nó phải hành động thông minh và càng nhanh càng tốt. Cả người nó dính máu từ lưng Jun, lem lên cả khuôn mặt. Nó không quan tâm, thở một hơi rồi với đôi mắt tinh anh quét một lượt bãi biển. Kẻ gây sát có thể đã trà trộn vào đám người. Nó hoàn toàn không nhìn ra được ai khả nghi. Không nghĩ nhiều nữa, Park Mi lôi trong túi ra chai nước suối còn sót lại. Nó đổ qua vết đạn bắn để đẩy đất cát và bụi bẩn đi tránh nhiễm trùng, sau đó với hai tay run rẩy nhưng thuần thục, nó xé toạc một mảnh áo dài của mình băng qua vai Jun kiểu số tám. Băng không quá lỏng để bị tuột cũng không quá chặt làm máu không thể lưu thông. Bàn tay nó dính đầy thứ chất lỏng màu đỏ. Sau khi băng, nó cố hết sức dìu cậu đi đến chiếc Laferrari đậu trên lề đường.
Nó thò tay vào túi quần Jun lấy chiếc chìa khoá xe. Sau khi đặt cậu vào chiếc ghế da bên cạnh, nó chớp mắt nhìn một lượt hệ thống xe, nước mắt vội vàng chảy ào. Nó chùi đi mạnh, hai tay để vào vô lăng rồi nhấn ga.. Nó vốn không biết lái xe, nhưng việc đó còn quan trọng gì nữa ? Cùng với một vài lần thấy cách Jun lái xe, với nhờ bộ óc xử lí và phản ứng nhanh nhẹn của nó thì chuyện này cũng không đến nỗi khó nhằn.. Chiếc xe lao vụt đi với vận tốc siêu nhanh, cướp đi sự yên bình của buổi tối.
Hay tay cầm chắc, thế mà nước mắt Park Mi không ngừng chảy, ướt đẫm xuống áo và loè đi tầm nhìn. Nó lấy một tay lau đi rồi lại lái, lau rồi lại lái.. Nó không muốn mất Jun, không bao giờ muốn. Đôi mắt nó trừng lên cố gắng nhìn đường. Dù biết vết thương ở vai không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó ghét việc người nó yêu bị đau, hay tổn thương! Tại sao không phải là nó ? Tại sao viên đạn không phải là ngắm vào nó ? Và.. tại sao Jun lại đỡ đạn cho nó ? Nó biết, trước khi Jun quay sang ôm nó, cậu đã biết có kẻ đang chuẩn bị bắn.. cậu không biết là bắn ai, nhưng bằng mọi cách cậu cũng phải che chở nó. Cậu đã ôm lấy nó kịp lúc..
“You never gonna be alone”….
“Em sẽ không bao giờ phải cô đơn”.. Vì đã có anh ở bên và bảo vệ…
Nó bật lên một tiếng nấc, lại là khóc. Nước mắt lại càng một nhiều suốt quãng đường đến bệnh viện..
Jun, phải hứa với em là anh không thấy đau nhé…
~Đôi mắt nâu khô khan mở trừng trừng.
Park Mi dường như ngồi ngoài hàng ghế này suốt cả hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích. Nước mắt đã khô, nó chẳng thèm khóc nữa. Đầu óc nó trống rỗng, ngoài việc mong Jun ổn và kẻ gây sát ở bãi biển hai tiếng trước, thì nó chẳng còn sức chứa điều gì nữa cả.
Tiệc của trường chắc đã kết thúc từ lâu. Lily chắc chắn đang lo lắng không biết nó trốn đi đâu mãi giờ này chưa về.
10PM.. chưa hẳn đã muộn. Nó lết ra điện thoại công cộng, tay nhấc máy, bấm số của Lily.
“…I miss the taste of a sweeter life..I miss the conversation..I’m searching for a song tonight..I like to think that we had it all..We draw a map to a better life..But on that road I took a fall.. Oh baby why did you runaway?..ALO ???”
{Maps-Maroon 5 }
“Lily à ? Mình đây, Park Mi.”
“Park Mi????? CẬU ĐANG Ở ĐÂU?” Giọng Lily thét lên khiến Park Mi nhức nhối tai đành để ống nghe xa hơn.
” Mình ổn. Có thể mình về hơi muộn, đừng lo. Mình sẽ về trước buổi sáng.”
“Làm sao mà mình không lo cho được hảaa?! Cậu đang làm gì ? Jun đâu ? Anh ấy không đi theo cậu sao ? Cậu ở chỗ nào rồi ??”
“Mình đã nói mình không sao. Jun đang ở cùng mình, chúng mình…. chỉ đang đi chơi muộn một chút thôi, thế nhé, chúc cậu ngủ ngon..” Park Mi toan dập máy thì bỗng tiếng Lily làm nó giật mình nghe trở lại.
“Cậu nghĩ là mình sẽ tin à?? Cái giọng điệu đó, chắc chắn cậu có chuyện giấu mình. Kể mau, nói sự thật!!!” Lily gần như là la lên.
Nó thở dài. Nó sẽ không nói chuyện này ra. Càng nhiều người lấn sâu sẽ càng rắc rối và gây liên luỵ. Chỉ người trong cuộc biết là được rồi.
“Mình ổn, mình đã bảo chúng mình rất ổn mà. Cậu yên tâm. Chúng mình chỉ đang vừa tìm được một công viên giải trí khá vui thôi. Giọng mình có gì là khác chứ ? Ngủ đi. Mình sẽ cố về sớm. Gọi cho cậu sau. À mà, đừng có mà đi la lối cho hiệu trưởng nhé. Mình đang TRỐN mà”
Park Mi nói rồi vội dập máy trước khi Lily còn nói được gì. Nó lại lơ đễnh đi về hàng ghế ngồi chờ, đôi mắt thẫn thờ liếc vào phòng bệnh. Tim nó quặn lại, nhưng tuyệt nhiên không còn giọt nước mắt nào rơi ra nữa. Nó khóc đủ rồi.
– Người nhà bệnh nhân… – Cô y tá vừa đẩy cửa bước ra, nó đã vội đứng dậy lao đến, mở to đôi mắt nâu nhìn cô. Cô y tá khựng lại vì ngoại hình của Park Mi, trong lòng chưa gì nổi lên một sự ghen tị với nhan sắc trời phú này.
– Cô là người nhà bệnh nhân ? – Cô y tá hỏi.
– Đúng. Tôi là vợ anh ấy. Anh ấy sao rồi ? – Tự nhận mình là vợ Jun, Park Mi kiên định nói gấp.
– Vợ..? A.., a.. – Cô y tá hấp tấp. Thì ra ngừoi con trai mà cô đang chết mê chết mệt trong kia lại là chồng của người con gái này. Nó trừng đôi mắt lạnh như băng, lập tức cô y tá rùng mình
– À, cậu ấy ổn. Chúng tôi đã gắp đạn ra khỏi vai trái. Vì là viên đạn dạng đôi, lại bắn vào với vận tốc lớn và loại súng khá nguy hiểm nên cậu ấy ngất đi cũng đúng. Nhưng bây giờ đã không sao, vết thương đã được băng bó. Cậu ấy sẽ tỉnh dậy nhanh. Cô đc phép vào thăm bệnh nhân..
Cô y tá chưa xong câu nói thì Park Mi đã đẩy cửa chạy vào.
Mắt nó lại cay xè khi thấy bên vai trái của Jun đỏ thẫm tuy được băng cẩn thận. Cậu đang cởi trần thân trên, lộ hoàn toàn bờ vai rộng và vòng eo chắc chắn ẩn lộ múi. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, từng đường nét hoàn hảo trên mặt thả lỏng yên bình..
– Jun.. – nó mấp máy môi, khẽ mỉm cười, hôn phớt vào khoé môi cậu. Chúng giựt giựt nhẹ. Nó ngồi xuống, chăm chú ngắm cậu không hề chán. Bàn tay nó nắm hờ bàn tay to và dài của cậu, siết nhẹ. Mang chút sức lực và thương yêu gửi vào đó..
– Tỉnh dậy mau nhé….
~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui