Trường Học Siêu Cấp

Lily vội vã khoác thêm chiếc áo choàng to sụ, loay hoay cột tóc và đeo ủng vào nhanh chóng đi theo Park Mi đến bệnh viện.
Park Mi thì khỏi cần chuẩn bị gì nữa, xỏ giày vào và gọi taxi đi luôn giữa bốn giờ sáng. Sau khi Jun gọi điện báo Eun Nam đã bị thương.
Đúng là nó và nhỏ không thật sự thân thật là thân với Nam, nhưng Nam cũng là bạn bè tốt của hai đứa, hay nói chuyện và giúp đỡ nhau. Nó dù có lạnh lùng hay vô tâm cũng không thể không lao tới bệnh viện. Nó tự hỏi tại sao mà Jun vừa bị bắn nửa đêm mà mới tờ mờ sáng Eun Nam cũng bị bắn thế này.
– Đi nhờ xe chứ ? Nhanh lên ! – Bảo Duy vội vã từ đâu ra, đứng cạnh chiếc Audi đen hấp tấp nói. Cậu vô cùng kinh ngạc và lo lắng khi nghe tin. Cậu cũng là bạn thân với Eun Nam, làm sao mà có thể nhởn nhơ đứng nhìn không được.
Khỏi cần nói, Park Mi mở cửa xe và cùng Lily nhảy vào. Chiếc Audi với vận tốc kinh hoàng lao như bay đến bệnh viện nơi Eun Nam đang nằm…
~Jun ngồi cạnh giường bạn thân. Mọi người vây xung quanh, chỉ biết nhìn Eun Nam đang thở đều đều bằng máy dưỡng, ở lưng quấn băng to.
Không ai nói với nhau câu nào, lặng lẽ nhìn chằm chằm những chiếc máy móc, những bước tường trắng, lắng nghe những tiếng thở, nhịp tim. Không gian yên đến nỗi khiến người khác cũng phải căng thẳng.
Đột nhiên điện thoại của Park Mi reo lên. Nhạc chuông “Make you feel my love” với chất giọng đặc sệt trầm ấm của Adele khiến mọi người giật mình. Park Mi cầm lấy. Một số lạ.
Nó nhíu mày, nhưng rồi cũng ra khỏi phòng bệnh để không làm ảnh hưởng tới người khác, nó trượt đồng ý, giọng nói mệt mỏi pha lẫn lạ lẫm của nó vang lên “Alo?”

Bên kia không có ai trả lời.
“Này…” Nó nhíu mày sâu hơn.
Cũng không có tiếng trả lời, mặc dù nó có thể nghe rõ tiếng thở dày dặn bên kia ống nghe.
“Hình như nhầm số rồi!” Nó khó chịu buông một câu sau đó định hạ xuống kết thúc cuộc gọi. Nhưng một giọng phụ nữ thanh thanh lôi nó về chiếc điện thoại..
“Park Ji May!”
Nó sững người. Đôi mắt nâu mở trừng trừng căng ra. Park Ji May..? Tên thật, của nó ? Ai biết chuyện này ?
“..Ai.. vậy..” Nó nói băng lãnh.
“Emy Meredith!” Hàm ý cười trong giọng nói người con gái bên kia ống nghe. Là Emy. Nó căng mắt, rồi cũng đoán được mọi chuyện, đôi môi nhếch nửa miệng lên… Nó đang cười một nụ cười đáng sợ không nên có trên gương mặt xinh đẹp này.
“À. Emy. Có, chuyện, gì, chứ ?” Nó nhấn nhá từng chữ. Nó đã sớm biết Emy không đơn thuần là một nữ sinh bình thường. Mà là một CEO của Blue.

“Có chứ. Tôi cần cô tới đây. Nói chuyện. Và cô sẽ biết sự thật, về tuổi thơ của cô, về.. ba mẹ cô, về mọi thứ. Cô.. tò mò chứ ?” Giọng bên kia mang chút khiêu khích mà như hấp dẫn con mồi.
“Không. Tôi không tò mò.” Park Mi đáp lại, giọng nói vẫn đều đều như một con robot lạnh lùng. “Và tôi không có bị thiểu năng, mà để cô dụ dỗ.” Nó nhếch mép.
“Nếu cô không tới đây..” Emy nói với điệu cười rùng rợn, “Thì chúng tôi sẽ mang cô tới!”
Park Mi không nghe lọt từ nào nữa, vì có cái gì đó đang đâm mạnh vào bắp tay nó, nhọn như một mũi kim… Nó thở dốc, trừng mắt quay sang, nó thấy hai người con trai lực lưỡng bịt mặt và mặc bộ đồ đen của Blue..
“Khốn-nạn!” Nó thốt lên trong miệng, thật sự không lường trước được điều này. Nó định phản kháng thì một tên bế xốc nó lên nhanh chóng, bịt miệng nó lại khiến nó muốn thét lên cũng không nổi.
Park Mi biết đó là thuốc gây mê. Và nó sẽ nhanh chóng lịm vào giấc ngủ lâm sàng. Nó muốn thét lên cầu cứu, muốn vùng vẫy đạp chết hai kẻ này thì thôi. Nhưng bây giờ thuốc bắt đầu ngấm vào từng mạch máu, khiến cổ họng nó không phát ra nổi âm thanh yếu ớt nào, cũng như cơ thể mệt rũ không nhấc nổi dù chỉ là một ngón tay. Chỉ có đôi mắt nó lơ mơ nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh cách nó vài chục mét.. chỉ là vài chục mét mà chưa bao giờ nó cảm thấy khoảng cách lớn đến vậy. Nó cần Jun! Nó ước sao Jun có thể chạy ra, chỉ cần chạy ra ngoài thôi, để hạ gục hai tên khốn này..
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ được gì thêm nó đã chìm vào giấc ngủ ngắn. Mọi thứ mờ dần đi và biến mất hẳn.
~Jun chống tay. Cậu cảm thấy có gì không hay ho cho lắm, vì Park Mi đã đứng ngoài suốt 10 phút rồi vẫn chưa trở vào trong. Cậu đứng phắt dậy chạy ra ngoài.. có lẽ tất cả đã muộn khi cậu trừng mắt nhìn thấy chiếc điện thoại của Park Mi nằm im ỉm dưới sàn gỗ.

Đôi mắt của Jun bây giờ như một khối đá màu xanh sapphire bừng bừng như muốn giết người. Ai mà nhìn vào đôi mắt cậu lúc này chắc chắn sẽ lập tức liếc đi chỗ khác rùng mình rợn gáy vì chúng quá đỗi lạnh giá và tức giận. Mặ dù bề ngoài bây giờ cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng lại toả ra sát khí kinh khủng. Park Mi của cậu đâu ?
Cậu nhặt chiếc điện thoại lên. May thật. Tuy màn hình nứt rạn lớn chứng tỏ bị rớt xuống mạnh, nhưng vẫn còn toả ra được thứ ánh sáng yếu ớt.. Cậu lướt nhanh và nhấn vào mục “cuộc gọi gần đây”. Đôi mắt xoáy vào màn hình khi thấy một dãy số lạ được gọi cách đây 10 phút trước. Không suy nghĩ gì nữa, cậu chạy đi cầm theo chiếc điện thoại của Park Mi, trong đầu nghĩ đến duy nhất hình ảnh của một người con gái..
~Park Mi đang ở đâu thế này ?
Xung quanh thật tối nhưng nó không sợ bóng tối. Điều nó sợ là chẳng có ai bên cạnh nó lúc này. Không có cô Shyn Hye, không có Lily, không có Jun lại càng không có ba mẹ nó. Tối như mực. Chắc nó chưa tỉnh dậy vì người nó mệt mỏi rã rời quá.
Chợt một hình ảnh hiện ra. Là ba nó. Ba nó đang nở một nụ cười rất đỗi thân thương nhìn nó.. Nó sáng bừng mắt nhìn ba. Nó sung sướng. Nó hạnh phúc. Nó định cất giọng gọi ba nhưng cái cổ họng nó đau rát không cho phép. Tại sao!!! Nó cố hết sức để gọi, nhưng không có âm thanh nào phát ra cả. Vẫn chỉ là khoảng không gian yên tĩnh đến rùng rợn. Thế nhưng chỉ cân ba nó mỉm cười là nó đã thấy xung quanh ấm âp và an toàn lắm rồi.
– Park Ji May , Con gái ba lớn quá. Càng lớn càng đẹp như mẹ ấy. Ba nhớ con quá.
Nó mỉm cười hạng phúc nhìn ba nó. Nước mắt rơi ra tự nhiên không cần nhẫn nhịn. Nó muốn đáp lại ba nhưng vẫn không cất được tiếng nào. Chỉ biết bất lực nhìn ba nó.
Rồi lại một hình ảnh hiện ra. Mẹ! Mẹ nó rất đẹp, khuôn mặt hiền lành, đường nét dịu dàng và hoàn mĩ. Mẹ nó cũng cười rất tươi. Nụ cười này nó rất nhớ, nhớ lắm! Mẹ nó dang hai tay ra ôm lấy ba nó. Sau đó bỏ ông ra quay sang nhìn nó và lại dang rộng cánh tay ấm áp.
– Lại đây May, mẹ muốn ôm con! Lát nữa cả nhà mình sẽ đi ăn kem quế nhé. Con thích ăn kem, cả sandwich gà, phải không nào ?
Nó nấc lên nhưng vẫn không nói được lời nào! Chỉ biết im như phỗng nhìn những người nó yêu thương đang đứng cách xa nó, dang tay chào đón nó mà nó đến nhấc chân cũng không nổi! Nó bỗng căm thù thứ thuốc mê quái quỉ, khiến nó lao vào tình cảnh đến cả chớp mắt cũng mệt mỏi!

– Em gái của chị ! Oa, lớn quá xinh hơn cả chị rồi! Mình đi ăn thôi, sao em không động đậy gì vậy ? Hay em ghét chị rồi ??
Chị nó hiện ra như một phép màu, đứng cạnh ba mẹ. Không! Nó không ghét chị. Nó rất yêu chị cơ mà, nó nhớ chị lắm cơ mà.
Đây là đâu thế này? Dù là ở đâu nó cũng muốn ở đây mãi. Đây là nơi hạnh phúc nhất! Là nơi ước mơ của nó. Gia đình!
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh ba mẹ và cả chị của nó tan biến.. Nó trừng mắt không hiểu nổi. Nó muốn thét lên, muốn đứng dậy tìm cho ra họ. Đâu rồi ?? Nó khó nhọc nhìn xung quanh.. Nhưng chỉ thấy máu và máu, xung quanh nhuốm màu đỏ thẫm đáng sợ, nó hét lên. Lần này nó hét được thật! Giọng nó cao vút, thé tai, đáng sợ. Máu. Nhiều máu quá. Là máu của ba nó, mẹ nó, và chị nó!
Park Mi khóc, nước mắt rơi hoài không tự chủ. Nó nhầm rồi, nơi đây không hề hạnh phúc. Nơi đây chỉ là kí ức đau thương mà thôi. Nó chớp hàng mi rậm ướt nhẹp. Và một ngừoi đàn ông hiện ra. Ngừoi đàn ông rất quen. Ông ta đã đứng tuổi, ngừoi vận bộ âu phục đen-xám thấy được sự xa xỉ ngay khi nhìn vào. Đôi mắt ông ta đỏ như máu, bàn tay ông ta cũng nhuốm đầy máu, loang lổ chỗ khô chỗ mới chảy. Chứng tỏ rằng đã bao nhiêu sinh mạng đã chết thảm dưới tay ông. Thế mà ông ta không biểu hiện một sự ăn năn hay ghê tởm nào. Ông ta đang cười. Một điệu cười uy quyền và đáng sợ. Một nụ cười chứng tỏ ông coi sinh mạng ngừoi là rơm rác.
Blue!
~Xin lỗi vì hơi ngắn :(( nhưng có thể mai or t2 mình sẽ cố viết và post chap 31 ^^ sớm cho các bạn! Ai muốn chap 31 ngày mai or t2 thì cmt đi hihi
À và câu trả lời chap trước ? Chính Lily đã bắn Eun Nam ;)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận