Đọc lại chap trước để nhớ lại nhaa :(((
~Đùng.
Viên đạn bay lệch lên trên trần nhà. Phát ra một thanh âm to kèm theo chút khói xám xịt. Ngay khi lúc Emy bóp cò, Park Mi đã lấy chân đạp thẳng lên chiếc súng khiến nó bị lệch hẳn lên. Emy trợn mắt, hai tay ôm súng nhào đến định đập vào đầu Park Mi nhưng nó nhanh hơn, cầm lấy chiếc gậy bóng chày và vung mạnh vào gáy Emy, cô gục xuống ho khù khụ.
Nó thở dốc. Cúi xuống cầm chiếc điện thoại của Emy,
– Số của Blue?
– Cô.. mơ.. đi! – Emy vừa thở vưa nói, cô đang quá yêu không thể đứng dậy nổi hay đụng đậy một ngón tay.
Park Mi giơ cao cây gậy bóng chày lên nhắm thẳng vào gương mặt Emy. Bây giờ nó đang nhìn Emy với đôi mắt lạnh băng và tàn nhẫn. Khuôn mặt xinh như thiên thần của nó vô cảm không biểu lộ một cảm xúc, đáng sợ- nếu đó là hai từ để lột tả. Bề ngoài của một thiên thần nhưng thâm tâm lạnh giá và vô tâm như ác quỉ.
– Trong danh bạ! Boss. – Emy nói , cô buộc phải nói nếu không muốn mặt mình be bét máu. Với tính cách Park Mi thì nó không hề doạ, nó sẽ làm.
Park Mi lướt đến danh bạ tìm chữ “Boss”. Tay kia thả cây gậy ra thay thế bằng cây súng ngắn của Emy, nó nhắm thẳng đầu súng đến Emy, cô nhúc nhích, nó bắn.
– Bây giờ thì nói cô đã xong nhiệm vụ giết chết tôi, bảo ông ta cùng vệ sĩ tới đây xem xác Park Ji May! – Nó nói, hướng điện thoại về Emy đang nằm dứoi sàn , trừng mắt. – Cô nói sai nửa chữ, cô biết thế nào rồi.
Emy run rẩy không phải vì sợ hãi mà vì quá kinh ngạc và bất lực khi thấy Park Mi như vậy. Cô hổn hển – Tôi sẽ không bao giờ phản bội! Cho dù tôi rất căm thù ông ta!
Đùng.
Viên đạn cắm phập vào bàn tay Emy, cô thét lên, run rẩy nhìn người con gái trước mắt. Tay kia ôm chặt tay bị thương, máu chảy ra lênh láng cả sàn nhà.. Park Mi chỉ nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm. Bề ngoài nó thật giống một thiên sứ không hơn không kém, nhưng tại sao thâm tâm nó lại băng giá vô hồn như vậy ?
– Sao.. ? – Nó hững hờ nói.
Emy gật đầu. Khổ sở. Mồ hôi rịn đầy trên trán kèm theo cả nỗi bất lực và kinh hãi. Tay cô không ngừng nhức nhối, cô dần mất máu.
Park Mi đưa chiếc điện thoại tới gần Emy. Trên màn hình cảm ứng hiện rõ con chữ “Boss”, ông ta vừa bắt máy…
– Ông chủ.. Tôi đã giết được.. Park Ji May.. ông hãy đến đây đi ..!
Emy vất vả nói từng chữ, giọng run run. Cô từng rất căm hận Blue, vì ông ta đã cướp đi tuổi thơ của cô, bắt cô sống trong tàn nhẫn và máu me suốt chục năm, bây giờ có chết cô cũng sẽ làm Blue phải đau đớn theo, mặc dù miệng thì nói mình sẽ không phản bội.
Park Mi hài lòng cúp máy. Sau đó cầm theo cây súng ngắn bước ra khỏi căn phòng hoang. Emy gục xuống vì mất máu nhiều và đau đớn, chỉ có thể yếu ớt nằm đó..
~Jun liếc mắt lạnh về căn biệt thự lớn. Nhìn sơ cũng biết căn nhà rất giàu có, nhưng hiện tại bị bỏ hoang khá lâu nên hơi cũ và u ám. Blue không bao giờ chọn sào huyệt chính để làm nơi bắt giữ con tin, vì thế nên không ai biết nơi chốn thật sự của Blue nằm ở đâu cả.
Đằng sau cậu, không có ai. Không phải vì cậu không mang theo người, mà vì họ đã phân tán thành nhiều nơi trong căn nhà để sẵn sàng tấn công theo lệnh rồi. Hiện tại, cậu cũng muốn vào đây một mình, và tìm Park Mi cho bằng được. Nếu Park Mi mà bị gì dù chỉ một chút, cậu sẽ thiêu sống đám người này!
Zeus là tập đoàn kinh doanh bất động sản, chứ không phải loại tập đoàn bang chủ chuyên đánh chém mafia này nọ,.. nhưng vì nó là tập đoàn hùng mạnh bậc nhất, nên chắc chắn nằm trong tầm ngắm của rất nhiều kẻ nguy hiểm. Vì vậy Jun cùng ba mẹ cậu đã chọn lọc rất kỹ lưỡng những người gọi là “văn võ song toàn” để làm việc cho Zeus. Những người này là những người có năng lực cao nhất trong nhiều lĩnh vực như bắn súng , võ thuật, đánh kiếm , đấm bốc, leo núi,..vv. Chỉ đợi lệnh của Jun, họ sẽ làm tất cả để bảo vệ cho cậu cùng tập đoàn Zeus này.
– Cũng đến đây sao ? – Một giọng nữ vang lên. Giọng nữ này rất quen ! Jun quay lại, đôi mắt bình tĩnh khẽ chớp khi thấy.. Ánh Ly.
Cậu không tỏ ra quá ngạc nhiên khi nhận ra Ánh Ly là người của Blue. Chỉ khẽ cong môi cười nhạt. Cuộc đời mấy khi tin được ai…
– Lâu rồi không gặp cậu! Tôi thôi học được vài tuần rồi! – Ánh Ly mỉm cười. Trông cô khác hẳn. Không ai nghĩ cô là cô nữ sinh đỏng đảnh ngày nào. Mái tóc nhuộm màu khác của Ánh Ly cột cao lên, cô mặc chiếc áo tanktop mỏng và chiếc quần legging rách, lúc này mới nhận ra sau lưng, bắp tai và vai cô đầy ắp hình xăm. Những hình xăm đen thể hiện các hình vẽ nghệ thuật có nhiều ẩn ý trong đó. Khuôn mặt trang điểm khá sắc sảo và trưởng thành.. Quá khác xa so với Ánh Ly ở trường học !
– Cô làm sao tôi không quan tâm. Park Mi đâu ? – Jun nhếch miệng.Bây giờ cho dù trời có sụp cậu cũng chỉ quan tâm tới duy nhât một người con gái.
– Nói cho cậu biết… Eun Nam bạn thân cậu- cũng là một trong số gián điệp của Blue đấy ! Bất ngờ chứ.
– Không tin. Park Mi đâu ? – Jun gầm nhẹ.
– Anh ngừng hỏi Park Mi được không ?!! – Ánh Ly giận dữ gần như thét lên, tay cô nắm chặt lại, thật sự mất kiểm soát – Anh có biết không, bao nhiêu người con gái theo đuổi và thầm yêu anh, làm bất cứ điều gì vì anh, mà anh chỉ quan tâm tới con nhỏ đó ? Tại sao vậy ??
– Cô..? – Jun khó hiểu nhìn Ánh Ly. Cô ta có phản ứng thật thái quá.
– Thật ngu ngốc! – Ánh Ly bỗng bật cười nhỏ, đôi mắt lặng lẽ nhìn chăm chăm xuống đất, ươn ướt như có một lớp màng nước trong veo phủ lên, nhưng hoàn toàn không có một giọt nước mắt nào rơi ra.. Như cô đang nén khóc. – Tôi là một kẻ thất bại có phải không ? Cả xuẩn ngốc nữa ? Thay vì tập trung vào nhiệm vụ chính, tôi thật sự đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên.. haha.. Tôi cứ phát điên lên vì anh, tôi muốn sống bình thường như mọi người con gái khác, được yêu, được sống trong bình yên! Anh làm tôi đánh mất chính mình đến nỗi tôi suýt nữa quên đi nhiệm vụ của mình ! – Ánh Ly nói chậm rãi, nói ra cảm xúc lâu nay của mình. Trái tim cô giống như một người bị ruồng rẫy, bị bỏ quên..
– Tôi muốn yêu anh. Tôi yêu anh. Tôi rất yêu anh. Thế nhưng khi thấy Park Mi sánh bên cạnh anh, mỗi lúc, mỗi nơi, thấy sự chở che cả ánh mắt thương yêu anh nhìn cô ấy, tôi đã hiểu. Tôi sực tỉnh nhớ tới nhiệm vụ của mình ! Lúc đấy, anh biết chứ, tôi rất đau đớn ! Yêu đơn phương là như vậy đó anh hiểu chứ. Tôi ghét cô ta. Tôi hận cả anh. Tôi còn ghét bỏ chính mình vì sao lại cho anh nhiều tình cảm như thế, mà lại không nhận về được gì ? – Ánh Ly vẫn nói lặng lẽ.
Jun im lặng. Chỉ im lặng như những gì cậu vẫn hay làm. Đôi mắt vẫn thẳng và lạnh. Tuy nhiên dành cho Ánh Ly một ánh mắt gì đó gọi là an ủi, cho một kẻ yêu đơn phương thất bại.
– … Park Mi đâu ? – Cậu hỏi lại. Vô cảm xúc. Và vẫn lời nói ấy như đâm một phát vào tim Ánh Ly. Cô cắn môi mạnh, đôi mắt ầng ậng nhìn về Jun đau khổ.
– Park Mi của anh ? Chết rồi..! – Cô nói. Cô muốn trả lại cho cậu niềm đau cứa tim gan ấy..để cậu hiểu cảm giác của cô!
Tim Jun hơi sững lại, như ngừng đập khi nghe thấy điều đó. Nhưng cậu không tin. Park Mi, sao có thể chết dễ thế được ? Cậu cười nhẹ. Nếu Park Mi chết, cậu không biết phải làm sao để sống vui vẻ tiếp. Cậu sẽ tra tấn đám người này, đặc biệt cả những kẻ đã gây tổn thương tới nó, chắc chắn! Nhưng hiện giờ thì, cậu không tin.
Blue bước vào căn phòng hoang. Miệng khẽ nhếch lên, vẫn vẻ uy quyền luôn khiến người một nể hai sợ. Đằng sau ông là năm, mười tên vệ sĩ riêng. Mặc âu phục đen quen thuộc và đô con lực lưỡng, mặt lạnh băng đến để kiểm tra cái xác Park Ji May..
Không có ai ở đó!
Căn phòng hoang âm u ngột ngạt.. Điều đập vào mắt Blue là một người con gái nằm bệt dưới sàn gỗ, máu chảy ra từ bàn tay đang bị ôm chặt.. Cô ấy quay vào trong góc, mái tóc xoã dài bết rịn mồ hôi trải vương vãi trên sàn. Ông trừng mắt. Đây đúng là người con gái, nhưng đó là Emy!
– Cái quái gì vậy ? – Ông nói, bước nhanh đến, cả đồng bọn theo vào cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ đôi chút. Một gián điệp giỏi, bây giờ nằm bệt ở đây chờ chết hay sao?
Blue giận sôi. Park Mi ở đâu cũng không thấy. Bỏ trốn là điều chắc chắn. Ông đã để sổng mất con mồi! Nghĩ đến đó ông trút giận, đá một phát thật mạnh vào bụng người con gái dưới sàn..khiến cô ta giật lên một cái và rên nhẹ
– …. – Nhưng vẫn cắn răng không nói. Emy đau đớn, không phải vì những vết thương trên cơ thể mình, là bởi vì nghĩ tới việc mình sẽ lại bị tra tấn dã man vì để sổng Park Ji May, nhiệm vụ chính sẽ không bao giờ kết thúc, và cô sẽ không bao giờ được trở về nhà, nơi có gia đình cô đã thất lạc chục năm qua . Nơi một cô bé tên Emy đã sống thật hồn nhiên và hạnh phúc, chứ không phải sống trên sinh mạng và máu như thế này!
Emy hoàn toàn không phải một người xấu xa. Cô dù sao đi nữa, vẫn là một cô gái ở tuổi thanh xuân xinh đẹp và đầy hoài bão. Cô vẫn là một cô bé đáng yêu và tốt bụng năm nào. Nhưng chỉ vì bị dính vào bãi lầy mang tên Blue, cô bé tốt bụng ấy đã bị nhuốm màu đen hoàn toàn..
Emy bật khóc. Nước mắt cô chảy dài vì quá đau đớn, từ thể xác đến tinh thần. Cô nhắm nghiền mắt chịu đựng những cú đá mạnh vào bụng và người, cô hận ông trời lắm, cô chỉ muốn là một người bình thường thôi, một cuộc sống đơn giản vui vẻ thôi, không được sao ?
Cạch.
Blue ngừng lại. Đám vệ sĩ cũng bất giác nhìn về đằng sau.. Cánh cửa đã cài then chốt. Chặt chẽ. Im lìm. Bằng một người ở ngoài..
Bây giờ, cả đám mới nhận ra, những vệt nước dài trên sàn gỗ là gì, mà sao lúc đầu đã thấy..đó là xăng!
Xăng, ở khắp nơi quanh phòng.
Emy nhếch môi cười nhẹ. Kế hoạch nhỏ của Park Mi, cô biết thừa, nhưng cô đã chẳng nói một câu. Vì cô muốn nhìn thấy Blue chết. Chết trong kêu gào thảm thiết. Cho dù cô có phải chết theo nhưng cô cũng đủ mãn nguyện.
Blue đẩy cửa nhưng chắc chắn cánh cửa chẳng hề nhúc nhích. Tuy phòng hoang đã cũ lâu năm nhưng khoá chốt vẫn còn chắc chắn. Không sao, chỉ cần đám vệ sĩ giơ một cú đá, cánh cửa sẽ gãy ngay.
Phừng..Phừng..Phừng……
Lửa bỗng bốc cháy!! Ở đâu không ai biết, nhưng chắc chắn là do Park Mi châm ngòi!
– Con ranh!! – Blue gầm nhẹ, ra lệnh cho vệ sĩ phá cửa..
Rầm. Chiếc cửa nhanh chóng bị phá vỡ. Ở bên ngoài cũng không khá khẩm gì hơn vì đầy khói. Khói xám bắt đầu tràn ngập phòng, lửa bén to hơn rất nhiều vì phòng có nhiều đồ bằng gỗ. Đám vệ sĩ mất bình tĩnh nhìn quanh. Cánh cửa được phá thì ở bên ngoài có một bóng dáng nhỏ hiện ra..Park Mi cầm cây súng ngắn, bắn nhiều phát đạn vào những tên vệ sĩ có ý định chạy ra.
Tiếng súng nổ liên tiếp! Đùng.. Máu lại nhiều hơn, khói cũng nhiều hơn, lửa càng lan rộng hơn, và xác người lại đổ xuống nhiều hơn.. Đám vệ sĩ ngu xuẩn vì khói làm mờ mắt mà không phản ứng kịp, lấy súng ra bắn lại được nữa, chỉ rền rĩ vì lửa bén vào quần áo, cháy mạnh mẽ thiêu sống chúng.!!
Blue không thấy đâu nữa.. Chắc chắn ông ta đang ở trong đám cháy to đó. Lửa thiêu rụi cả căn phòng. Không còn thấy ai..
….
Park Mi thở phào, tuy vẫn giữ nguyên cây súng đề phòng. Nghĩ đi nghĩ lại, nó dội nước mát lên khắp cơ thể, chạy vào trong kéo Emy ra. Dù sao , nó vẫn cảm thấy chút đồng cảm với cô ta : xa ba mẹ từ nhỏ, phải đóng cho mình lớp mặt nạ khác, phải sống trong lạnh lẽo và hắc ám.
Emy nằm bệt. Yếu đuối chờ chết. Park Mi xốc cô dậy, khoác tay cô lên vai mình và cố hết sức lôi ra. Cô ta nặng so với cơ thể nhỏ gầy của nó. Nó cắn răng. Cố hết sức lực yếu đuối của mình. Phổi nó thoi thóp, khó thở quá, nhất là khói nồng nặc..Khoảng hai, ba phút nữa thôi nó mà không ra được, có lẽ sẽ chết ngộp trong này mất!!
~Park Mi thở dốc như lấy lại được không khí sống. Emy nằm bên cạnh, được xối nước vào người và bàn tay để gột rửa bụi bẩn cùng máu… Cô vẫn sống, hay ít nhất là như thế.
Nó cảm thấy quá yếu, không lết nổi nữa. Không sao, ra khỏi được căn phòng cháy là may rồi. Nhưng vấn đề là..đám cháy sẽ lan ra toàn căn nhà rất nhanh, nó phải làm sao đây, nhấc người lên không nổi thì làm sao đưa cả chính nó lẫn Emy ra khỏi căn biệt thự ? Ai sẽ giúp nó đây ? Chắc..không còn ai nữa.. nó quá mệt rồi…….nó từ nỏ chăng..?
Đúng lúc Park Mi gục đầu xuống bất lực, một bàn tay ấm áp, như xua tan mọi nguy hiểm vuốt má nó.. cánh tay dài chắc chắn nhấc nó dậy nhẹ nhàng, ánh mắt thương yêu nhìn nó, và giọng nói trầm ổn phà vào trán nó.. Nó bỗng cảm thấy thật yên bình và như được sống lại lần nữa..
– Xin lỗi! Tôi đến trễ rồi..
~Mỏi tay ghê ~>_<
~