Trường học Vampire - Chương 04 - 05
Chương 04
Đi mòn cả dép cuối cùng dãy nhà phía Tây có tấm bảng in dòng chữ to đùng: "Khối lớp C" cũng hiện ra trước mắt tôi,… hừ cái thằng cha tóc trắng chết tiệt ấy dám lừa tôi nói là khu nhà phía đông, chỉ lối ngược lại khiến tôi phải đi lòng vòng mất cả km.
Người đâu mà đểu thế không biết, mở cái mồm ra là lừa mới lọc, chỉ được mỗi cái khuôn mặt đẹp trai là ăn tiền, cũng may có Tooya sa-ma chỉ đường chứ không thì h tôi đã lưu lạc ở phương nào rồi, tôi vừa bước lên tầng hai vừa hằn học nghĩ. Theo lời chỉ dẫn của anh Tooya tôi đi đến lớp cuối cùng rồi dừng chân lại cẩn thận nhìn chăm chăm vào tấm biển trên cửa lớp, phải đến khi chắc chắn 100% đây chính là lớp 10C1 tôi mới dám bước vào trước cửa lớp, hít một hơi thật sâu nói to:
- Thưa thầy cho em vào lớp ạ!
Ngay lập tức, tất cả các vampire trong lớp đều quay ra nhìn tôi chăm chú, những cái nhìn lạ lẫm, ông thầy giáo trẻ hơi nhíu mày rồi à lên một tiếng hồ hởi nói:
- Em chính là Yume Hana học sinh mới chuyển đến?
- Vâng ạ_ tôi lễ phép gật đầu nói, trong bụng khấp khởi mừng thầm, lần này thì chắc chắn đúng rồi.
- Em vào lớp đi_ ông thầy mỉm cười tươi ngoắc tay ra hiệu cho tôi bước vào, rồi quay xuống dưới nhìn cả lớp nói to:
- Các học viên, tôi muốn thông báo cho các em biết, hôm nay lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới, do một số lý do cá nhân nên bây giờ em ấy mới có thể nhập học…em tự giới thiệu về mình đi _ thầy giáo quay sang tôi mỉm cười nói.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhoẻn miệng cười vui vẻ nói:
- Xin chào các bạn, mình là Yume Hana, mong các bạn giúp đỡ.
Những cái nhìn xoi mói, tò mò hướng về tôi, những tiếng xì xầm to nhỏ nổi lên:
- Đẹp đấy…
- Ừ, mắt đẹp quá...không giống Vam cấp C chút nào.
- Lạ nhỉ lúc đầu nhìn còn tưởng vam quý tộc cơ.
- Ôi dào, đẹp gì chỉ là đôi mắt hơi nổi bật thôi, cái khác thì bình thường.
…
Bốp…bốp_ Thấy lớp có vẻ ồn ào thầy chủ nhiệm bèn vỗ hai tay vào nhau cười nói_ thôi nào, các em hãy giúp đỡ cho Yume để em ấy bắt kịp chương trình học nhé, bây giờ thì…Ừm, để xem nào, em sẽ ngồi đâu nhỉ?_ Thầy giáo xoa cằm suy nghĩ, liếc mắt xuống phía cuối lớp khuôn mặt chợt đăm chiêu do dự nói:
- Ừm…Yume, em ngồi tạm cái bàn phía cuối lớp nhé, chỉ còn chỗ trống đó thôi.
- Vâng ạ_ tôi ngoan ngoãn gật đầu rồi xách cặp xuống cuối lớp xung quanh lại nổi lên những tiếng xì xầm.
- Cái gì vậy trời? sao con nhỏ đó được ngồi chỗ Kai?
- Ông thầy hâm rồi, Kai sẽ không để yên đâu.
- Sắp có bão lớn rồi đây.
- Đúng là điếc không sợ súng.
…
Tôi ngơ ngác đặt cặp xuống bàn và ngồi vào chỗ chẳng hiểu mô tê gì cả, Kai là ai vậy nhỉ? một con quỷ dữ chăng? Mà thôi chẳng liên quan đến mình, tôi chép miệng nghĩ rồi mở sách vở ra chăm chú nhìn lên bảng…
- Nè..._ đang lơ tơ mơ, chợt tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, vội ngước mắt lên nhìn, cô bạn bàn trên đang quay xuống nhìn tôi cười tươi tắn, đó là một cô gái khá xinh xắn với mái tóc nâu được cắt ngắn ngang vai, miệng cắn cắn cái bút trông rất dễ thương.
- Có hiểu gì không?
- Ờ…cũng chút chút_ tôi trả lời nhát gừng.
- Hihi cứ từ từ rồi sẽ quen thui, à..quên chưa giới thiệu, tui là Toru, rất vui được gặp cậu…_ nói xong cô bạn nhoài người cúi xuống hôn chụt một cái vào cổ tôi và mỉm cười tươi nhìn khuôn mặt đờ đẫn của tôi nói_ một kiểu chào hỏi rất Vampire hihi.
- Hơ hơ…_ tôi cười đáp lại như một con ngố, OMG cái kiểu chào hỏi gì mà kinh dị thế, khiến tôi lạnh cả gáy, da gà nổi lên từng mảng.
- Sao cậu không chào lại tôi?_ Toru nhìn tôi cười nói, rướn cái cổ lên thật cao. Tôi như người bị đơ, mồm miệng cứ há hốc ra, nếu không làm vậy thì chẳng phải là thất lễ hay sao, nhưng mà chào hỏi kiểu này thì kinh dị quá, tôi chẳng dám làm đâu. Tôi cắn môi phân vân nhìn khuôn mặt chờ đợi của Toru, hít một hơi thật sâu chuẩn bị thực hiện màn kiss cổ, thì đúng lúc ấy:
- Toru quay lên, không được nói chuyện trong giờ học_ tiếng thầy chủ nhiệm sang sảng vang lên khiến hai chúng tôi giật mình vội ngc mặt lên.
- Chốc nói chuyện sau nhé, cẩn thận không ông ấy phạt quét sân trường đấy…._ Toru nói nhanh với tôi rồi vội vã quay lên, nụ cười còn phảng phất trên môi.
Nhìn theo cái lưng của cô bạn, tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra những điều tôi chưa biết về Vampire còn rất nhiều…
Cuối cùng tiếng chuông báo hết h cũng vang lên, nhưng chưa được sự đồng ý của thầy giáo tất cả các học viên trong lớp đều ùa ra như đàn ong vỡ tổ, vội vội vàng vàng giống như cái lớp học sắp sập đến nơi không bằng. Tôi ngơ ngác nhìn đám người lao ra khỏi cửa lòng không khỏi thắc mắc.
- Làm gì mà mặt đần ra thế?_ tiếng Toru đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình vội quay ra thắc mắc:
- Họ đi đâu vậy?
- Họ á? À đi ngắm thần tượng chứ còn gì nữa_ Toru cười cười nói.
- Thần tượng nào?_ tôi ngơ ngác hỏi lại.
- OMG cậu có phải là vampire không đấy, trong cái học viện này ngoài những học sinh khối A ra thì còn ai xứng làm thần tượng nữa_ Toru ngạc nhiên hỏi.
- Học sinh khối A? họ là ai vậy?_ tôi đần mặt ra hỏi.
- Haizzz… cậu đã từng sống ở đâu vậy hả Yume?_ Toru nhìn tôi thở dài ngán ngẩm nói.
- Hơ..hơ..tui không biết thật mà_ tôi cười xòa nói.
- Chẹp….chán quá, thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ bỏ ra một buổi không đi ngắm các sempai của mình để cung cấp thông tin cho cậu vậy_ Toru chép miệng nói.
- Cảm ơn cậu, hihi…
- Đi theo tôi ra ngoài_ Toru nói rồi kéo tay tôi ra ngoài chỉ tay về phía dãy nhà khu Đông_ cậu có nhìn thấy dãy nhà đó không? Đấy là nơi học và ở của các Vampire cấp A, học viện Lanci gồm có 3 khối lớp: Khối lớp A gồm những vampire thuần huyết, cấp độ vàng, họ là những con người cực kì tuyệt vời hoàn hảo từ ngoại hình cho đến tài năng, khối A mỗi khối chỉ có một lớp duy nhất khoảng hơn chục người.
Toru chỉ tay về dãy nhà nằm ở chính giữa nói tiếp:
- Dãy giữa dành cho các vampire cấp B, họ là những vampire quý tộc cấp độ bạc, mỗi khối có khoảng 5 lớp là của học viên vam quý tộc…Và cuối cùng dãy nhà khu Tây, chỗ chúng ta đang đứng đây, chính là nơi dành cho các vampire cấp C, bao gồm những vampire thường và vampire lai, cấp độ đồng, cũng chính là cấp độ thấp nhất trong học viện tuy nhiên số lượng của vam cấp C chúng ta lại nhiều gấp mấy lần so với các vam cấp A và B.
- Thì ra là vậy…rắc rối quá_ tôi nhăn mặt nói, đầu óc cứ loạn hết cả lên, cái gì mà cấp A, cấp B, cấp C, lại còn vàng bạc đồng nữa chứ, Ôi sao mà rắc rối, linh tinh thế, sao không chia giống như trường cũ của tôi có phải dễ hơn không?
- Không chỉ có vậy thôi đâu, ngoài ra còn có cấp độ bạch kim nữa_ Toru nói tiếp.
- Cấp độ Bạch kim?
- Ừ…cấp độ này dành cho những người trong VOLT
- Volt là cái gì?
- Volt là nhóm người được hâm mộ nhất trong trường, bao gồm những người thuộc các cấp độ khác nhau, trong đó có 3 vam thần huyết, một vam quý tộc và một vam cấp C.
- Cả vam C cũng có cấp độ bạch kim ư?_ tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ừ…tôi nói điều này cậu đừng sốc nhé_ Toru cười nhăn nhó nói.
- Cậu cứ nói đi_ tôi hòi hộp nói.
- Thực ra…người có cấp độ bạch kim duy nhất đó chính là Kai-kun người ngồi ngay bên cạnh cậu.
- CÁI GÌ?_ tôi kêu lên giật mình suýt sặc nước bọt_ nhưng tôi có thấy ai ngồi cạnh mình đâu?
- Kai thường xuyên bỏ tiết, việc cậu ấy không xuất hiện trong lớp xảy ra như cơm bữa, nhưng…
- Nhưng sao?
- Kai rất lạnh lùng, cậu ấy không chấp nhận bất kì một ai ngồi cạnh mình, đặc biệt là con gái, vì thế cậu phải cẩn thận đấy_ Toru nói.
- Vậy sao_ Tôi cắn môi, trong lòng không khỏi lo lắng, sao tôi lại đen đủi thế chứ, vừa mới vào trường đã đụng phải thứ dữ rồi.
- Tuy lạnh lùng và đáng sợ như vậy nhưng fan hâm mộ của Kai có thể sánh ngang với Tooya sa-ma đấy….
- Anh Tooya??_ tôi bật thốt lên.
- Ừ..cậu cũng biết anh Tooya à? Xem ra cậu cũng không phải là thiếu hiểu biết lắm, anh ấy được xem là Kingdom mới của học viện này, một vampire thuộc tộc Hondo một gia tộc thuần huyết lâu đời và cực kì quyền lực. Tooya sa-ma là người cực kì đẹp trai, nếu cậu được gặp một lần thì chắc ngất luôn, vừa đẹp trai vừa tài năng hoàn hảo đến từng chi tiết, lại vô cùng lịch sự và dịu dàng vì thế mà anh ấy được cả học viện này thần tượng.
Nghe Toru nhắc đến anh Tooya không hiểu sao trái tim tôi cứ đập thình thịch, vội chuyển sang chủ đề khác:
- Toru này, tại sao một vampire cấp C như Kai lại được hâm mộ như vậy nhỉ, còn được xếp vào cấp độ bạch kim nữa chứ?
- À…thực ra…Kai là vam thuần chủng đấy.
- Cái gì? nhưng sao…
- Hồi trước, cậu ấy đã từng học trong lớp A nhưng vì một lí do mà bị chuyển xuống lớp C.
- Lí do gì vậy?_ tôi tò mò hỏi.
Toru ngó quanh quất xem có ai không rồi ghé vào tai tôi nói nhỏ:
- Thực ra…
Chương 05
Leng keng…leng keng…..
Đúng lúc ấy thì tiếng chuông báo hiệu h vào lớp đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chúng tôi, Toru lấy tay che miệng ngáp dài uể oải nói:
- Oáp…. Chán quá, đã vào lớp rùi, thui để khi khác nhé
- Ừm…cũng được_ tôi gật đầu miễn cưỡng nói, trong bụng thì tức anh ách, cái chuông chết tiệt lựa lúc nào không kêu lại kêu đúng lúc này, mất hết cả hứng.
Dù không muốn nhưng tôi và Toru vẫn phải dắt díu nhau vào lớp, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
- Tiết này là tiết gì ấy nhỉ?_ tôi đột nhiên hỏi.
- À…tiết sinh, haizz… lại phải gặp cái con mụ cám hấp ấy rồi, người gì đâu mà suốt ngày mặc đồ đỏ chót thấy mà ghê…_ Toru nhăn mặt dài dọng nói.
- Hehe chứ không phải nhìn thấy màu đỏ thì thèm máu quá à?_ tôi cười.
- Chẹp..ừ thì cũng có chút chút, màu đỏ nhạy cảm quá mà…hè hè.
Nhưng ngay khi vừa bước chân vào cửa lớp, tôi chợt giật mình khi nhận ra hàng loạt những ánh mắt đều đổ dồn về phía mik, có chuyện gì vậy nhỉ?? tôi nhíu mày ngơ ngác nhìn lại rồi cười như một con ngố hỏi:
- Có chuyện gì à? Sao lại nhìn mình?
Ngay lập tức những đôi mắt đang nhìn tôi vội vàng cụp xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, nhìn bọn họ khắp lượt rùi quay sang hỏi Toru:
- Họ sao vậy?
- Ai biếtt, chắc uống nhầm huyết đơn máu muỗi rồi, thui kệ bọn nó đi, cô sắp vào lớp rồi kìa_ Toru nhún vai lắc đầu nói.
- Ừ…_ tôi gật đầu rồi nhanh chân bước về chỗ mình.
Nhưng ngay lập tức khung cảnh trước mặt đập vào mắt khiến tôi sững sờ, toàn thân như bị đóng băng, trên sàn nhà, ba lô, sách vở, bút thước… của tôi bị vứt ngổn ngang, còn các giấy tờ linh tinh thì bay loạn xạ, tôi trợn mắt lên nhìn lắp bắp hỏi:
- Chu..yện gì xảy ra vậy?
Một cậu bạn trai trong lớp nghe thấy tiếng tôi hỏi liền dè dặt nói:
- Mình nghĩ cậu nên tìm một chỗ khác đi, chỗ của cậu Kai đã ngồi trước rồi.
Là tên Kai đó làm ư?? Tôi bàng hoàng nghĩ rồi ngay lập tức liếc mắt về phía chiếc bàn cuối cùng, ở đó có một chàng trai tóc bạc đang dựa lưng vào tường ngủ, hai chân gác lên trên, khuôn mặt đẹp tựa như hoa nhưng lại lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ.
Tôi nhìn mà mồm cứ há hốc ra, kinh ngạc đến độ không thốt lên lời, hắn chẳng phải là tên tóc bạc mà lúc nãy tôi đã gặp ở khuôn viên sau trường hay sao? Thật không ngờ trái đất lại tròn như vậy, được lắm đã thế thì thù cũ cộng thù mới tôi sẽ trả một thể luôn, tôi hằn học nghĩ rồi xăm xăm bước đến chỗ hắn, tức giận vỗ một cái thật mạnh xuống bàn rồi hét lên:
- RẦM_ Dậy mau….Ai cho cậu làm thế hả?
Sau tiếng hét của tôi, không khí lớp chợt trở lên im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ, liền sau đó là những tiếng rì rầm nổi lên:
- OMG, con nhỏ này điên chắc, dám phá giấc ngủ của Kai-kun.
- Thật đáng ghét, dám làm phiền Kai.
- Chẹp…sắp có án mạng rùi đây, ôi không… lớp mình sắp mất một mĩ nhân rồi.
- Haizzz không còn cái dại nào hơn cái dại này.
.
.
Kai từ từ mở mắt ra, nhìn tôi lạnh lùng nói:
- Cút đi trước khi tôi xé cô ra làm trăm mảnh….
Nhìn thấy đôi mắt màu tím lạnh lùng pha chút đau thương của hắn, tôi chợt cảm thấy khó thở, vội nắm chặt lấy tay cố giữ hơi thở bình thường, gằn giọng gay gắt nói:
- Đây là chỗ ngồi thầy giáo sắp xếp cho tôi, vì thế tôi sẽ không đi đâu cả, cậu hãy mau xin lỗi tôi về việc làm quá đáng của mình đi.
- Hừ…xin lỗi ư? Cô tưởng mình là ai?
- Là ai không quan trọng, cái chính là cậu đã xử sự không đúng.
- Cô không có quyền phán xét tôi, cút đi trước khi tôi cho cô biến mất hoàn toàn_ hắn lạnh lùng nói.
- Cậu…
- Yume…đừng, nhịn đi được không, Kai nói là sẽ làm đấy? Cậu lên bàn tui ngồi tạm nè_ thấy tình hình căng thẳng Toru vội chạy đến níu tay tôi nhăn mặt nói.
- Không, sao tui phải chuyển đi? Tui đâu có làm gì sai_ tôi dứt khoát rồi dựt mạnh tay ra.
- Đúng hay sai không quan trọng, cái chính là bây giờ cậu phải thu dọn cái đống đồ dưới đất đã, cô giáo sắp vào đến nơi rồi_ Toru vội nói.
Tôi quay lại nhìn đống đồ sau lưng thở dài rồi hằn học nhìn hắn cuối cùng quay đầu đi đến chỗ sách vở bị vất tùm lum thu dọn lại.
Khi nhấc đến chiếc ba lô tôi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng va đập leng keng, "thôi chết, tấm ảnh của ba.." tôi bàng hoàng nghĩ rồi vội vàng mở ba lô, lôi tấm ảnh duy nhất của ba mà tôi đã luôn đem theo từng ấy năm trời và coi nó như bảo vật vô giá ra.
Những mảnh vỡ cùng vết mực dài đập vào mắt như ngàn mũi dao đâm vào trái tim tôi, bức ảnh duy nhất còn lại của ba tôi đã bị vỡ tan tành, khung ảnh rời ra trông thật thảm thương, tấm ảnh bên trong bị lọ mực vỡ ra dây vào hoen ố một mảng.
Tôi run run cầm tấm ảnh trên tay, nhìn khuôn mặt cười méo mó của ba, lặng lẽ khóc đau đớn, những giọt nc mắt rơi xuống mặn chát. Tôi cắn thật chặt môi, cố ngăn tiếng nấc, vất chiếc ba lô ra một bên, cầm tấm ảnh trong tay đi đến chỗ Kai ngồi gằn giọng hét lên:
- Đồ tồi…
Ngay lập tức hắn mở mắt ra trừng trừng nhìn tôi gằn giọng quát:
- Cô nói cái gì?
- Tôi nói cậu là đồ tồi_ tôi hét lên.
- Cô muốn chết à?_ hắn nheo mắt nhìn tôi giận dữ nói rồi nắm thật chặt tay đập mạnh xuống bàn.
_ XOẸT…
tôi bỗng cảm thấy đau nhói, bên má phải xuất hiện một vết cắt, máu chảy cả xuống, khung cửa kính bên cạnh vỡ làm trăm mảnh.
Nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, giơ tấm ảnh của ba lên hét thật to:
- Cậu là cái thá gì mà được quyền chà đạp lên người khác, là cái thá gì mà dám làm vỡ tấm ảnh duy nhất của ba tôi, là cái gì mà dám làm mất đi nụ cười hiền hậu của ông ấy_ tôi nói mà nc mắt đã rơi lã chã, trái tim đau như bị ai bóp nghẹt…
Hắn hơi nhíu mày nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt màu tím khẽ ánh lên một nỗi buồn man mác, nhưng ngay lập tức hắn lại trở về với vẻ lạnh lùng thường trực thản nhiên nói:
- Bức ảnh có vỡ hay không, không liên quan đến tôi, là do cô tự chuốc lấy, tốt nhất là cô hãy biến đi trước khi tôi giết cô….
- Hahahaha……_ tôi cười khan rồi cay đắng nói_ chết ư? Cậu nghĩ tôi sẽ sợ à? Tấm ảnh này là sinh mạng của tôi, ảnh đã bị vỡ, bị nhòe mực vậy thì mạng sống của tôi, tôi còn cố giữ làm gì?
- Hừ…Ảnh thì lúc nào chụp chẳng được, chỉ có người điên mới vì một bức ảnh mà đánh đổi cả mạng sống của mình_ hắn nhếch môi mỉa mai nói.
- Lúc nào cũng chụp được ư?_ tôi cay đắng hỏi lại, cắn răng cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào_ Cậu có thể chụp lại cho tôi được không khi người ấy mãi mãi không thể cười với tôi được nữa, mãi mãi không thể đứng cạnh tôi, nói chuyện với tôi, cùng tôi làm mọi việc như lúc xưa nữa? Tại sao cậu lại cướp đi nụ cười của ông ấy trong tôi, cướp đi hình ảnh duy nhất mà ông ấy để lại….?
Kai im lặng nhìn tôi không nói gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm, không khí trong lớp ngột ngạt đến khó chịu
- Trên đời này, tôi ghét nhất là những kẻ kiêu căng hơm hĩnh luôn tự cho mình là đúng như cậu…._ tôi nói rồi ôm bức ảnh chạy vụt ra khỏi lớp bỏ mặc tiếng gọi í ới của Toru ở đằng sau…