Trường Kiếm Tương Tư

Bấy giờ hắc y lão nhân nói rồi liền tránh sang một bên nhường đường.

Khấu Anh Kiệt sải chân đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy ngay giữa đại sảnh đặt một chiếc ghế thái sư cực kỳ khí phái, tường chung quanh treo toàn tranh thư pháp đại tự, xen kẽ vào đó là những đồ cổ sành sứ đủ màu nằm trong lồng kình, khiến cho đại sảnh càng trở nên hoa mỹ tráng lệ.

Ngay chính giữa treo một bức hoành lớn viết bốn chữ theo lối đại tự 'Bạch Mã sơn trang', ngay chỗ lạc khoản lại ghi 'Năm Ất Hợi, Thiết Hải Đường viết'.

Khấu Anh Kiệt mắt nhìn mà lòng cay cay, cứ nghĩ đến cơ nghiệp to lớn này của ân sư, sau khi bị sát hại thì lại rơi vào trong tay kẻ thù, nghĩ thế tự nhiên máu trong người chàng sôi lên, chỉ muốn nhanh chóng đem hết thù hận này ra thanh toán bằng hết với cừu nhân.

Khấu Anh Kiệt hai mắt như hỏa nộ là nhòe đi, chừng như chàng nhìn mà không thấy gì những thứ trước mắt nữa.

Như trước đã nói, tòa đại sảnh nằm vị trí trung tâm này có hình lục giác, trên mỗi bức tường đều có một cánh cửa thông qua một tòa thạch lâu, lối kiến trúc này theo kiểu 'lục ngoại nhất trung'.

Mấy năm trước khi Khấu Anh Kiệt đưa linh cữu ân sư về đây thì tòa đại sảnh này biến thành linh đường, linh cữu của Quách Bạch Vân quàn ngay chính giữa đại sảnh này.

Cũng chính ngay trong đại sảnh này, chàng đã kháng cự lại công lực vô địch của Thiết Hải Đường, chịu không biết bao nhiêu nỗi nhục, giờ mắt nhìn cảnh cũ không sao nén nỗi lòng hận dâng trào, chỉ muốn tìm ngay Thiết Hải Đường tính sổ.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc ngồi xuống đối diện với Khấu Anh Kiệt, hai gã ngân y thiếu niên lập tức đứng hầu hai bên ngay sau lưng lão ta, nhìn cũng biết hai tên này phải là cận vệ thân tín của lão ta.

Trong đại sảnh, ngoài bọn họ bốn người ra thì ở mỗi cánh cửa đều có hai tên hán tử thân vận kim y, lưng giắt một chiếc búa lưỡi có cần dài gọi là 'Tuyết Hoa phủ'.

Không cần nói cũng biết, Bạch Mã sơn trang hôm nay không còn là Bạch Mã sơn trang năm xưa nữa rồi. Thiết Hải Đường đã không tiếc tiền của vung ra để biến nó trở thành nguy nga tráng lệ, nhưng tâm địa của hắn thế nào thì người ta cũng rõ rồi.

Lại nói, lúc này vừa an tọa xong, hai thiếu nữ thân hình ẻo lả thướt tha, một cô bưng bình trà, một cô bưng khay chén, đặt xuống trường án, rót ra hai chén trà mời khách và Phó trang chủ rồi thoái lui ngay.

Hứa Đạc cười vả lả mấy tiếng khơi chuyện, nói :

− Thiếu hiệp mời dùng chén trà, nghỉ ngơi một chút để lão phu bảo chúng chuẩn bị phòng nghỉ ở tiếp tân đường...

Khấu Anh Kiệt cắt ngang :

− Hãy chậm.

Hứa Đạc hỏi :

− Thiếu hiệp còn gì chỉ bảo?

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :

− Sao không thấy Ô trang chủ?

Hứa Đạc nói :

− A... vừa rồi Trang chủ có chuyện nên đã ra ngoài, tuy nhiên đại danh của thiếu hiệp từng nghe Trang chủ nhắc đến mấy lần...

− Ông ta nói gì?

− Trang chủ nói...


Hứa Đạc cố tình ngừng lại, nhấp một ngụm trà mới tiếp :

− Khấu Anh Kiệt là sư đệ đồng môn với Trang chủ, lần này hồi sơn hắn đã tu học thành tựu tuyệt kỹ sư truyền cho nên căn dặn lão phu phải đón tiếp chu đáo.

Khấu Anh Kiệt nhếch mép cười nhạt nói :

− Nói thế thì chuyến trở về này của tại hạ đã nằm trong dự tính của Ô trang chủ?

− Hẳn thế.

Hứa Đạc nhấp thêm một ngụm nữa rồi đặt chén trà xuống trên bàn, nói :

− Chúng tôi đoán được tại hạ phải về sớm hơn nữa.

Nói đến đó, lão phát ra một tràng cười vẻ thỏa chí, rồi nhắm hờ hai mắt lại chỉ còn lộ hai luồng nhãn quang sắc bén nham hiểm.

Khấu Anh Kiệt giờ mới cảm nhận được con người Hứa Đạc này rất thâm trầm khó hiểu, bất giác trong ý thức đề cao cảnh giác.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc ngừng tiếng cười lại nói tiếp :

− Trang chủ nói năm xưa chỉ vì còn chưa biết được thân thế chân thực của tại hạ khi đến đây, cho nên có xảy ra hiểu nhầm, thậm chí dẫn đến huynh đệ động can qua. Sau khi nghĩ lại, Trang chủ rất ân hận, ngày mơ đêm nghĩ, chỉ hy vọng tại hạ sớm quay trở lại, cùng với Trang chủ chung sức chấn hưng bổn trang, để Bạch Mã sơn trang này có tên tuổi trong võ lâm. Được như thế thì thật là một đại vận, đại hạnh cho bổn trang.

Hứa Đạc nói một hơi nghe thật chí tình chí lý, phải nói nếu người không biết nội tình tất nghe rất hay ho và tin ngay, nhưng còn Khấu Anh Kiệt làm sao có thể bị đối phương làm dao động tư tưởng được.

Im lặng nghe xong, chàng chỉ cười nhạt, nói :

− Chuyện này thì tự ta có chủ trương, chuyện của bổn trang nói thế nào thì tại hạ cũng không thể trí thân sự ngoại, khoanh tay làm ngơ được. Tôn giá nếu như không còn gì nói nữa thì tại hạ xin về phòng khách nghỉ.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc vẻ hơi bất ngờ trước thái độ bình thản như không của chàng, nhưng cũng đứng lên cười nói :

− Vậy thì để lão phu đích thân đưa thiếu hiệp đến khách phòng nghỉ ngơi.

Khấu Anh Kiệt ôm quyền nói :

− Làm phiền.

Rồi cất bước ra đi khỏi đại sảnh.

Hứa Đạc cùng Khấu Anh Kiệt đến 'Nghênh Tân các', hai tên ngân y thiếu niên trước sau vẫn bám sát hai bên sau lưng Hứa Đạc không rời nửa bước.

Trước 'Nghênh Tân các' đào hoa nở rộ, mấy cội mai già vẫn chưa tàn hẳn, mai vàng đào đỏ đan xen vào nhau nhìn thật thích mắt.

Chỗ này vốn là nơi Khấu Anh Kiệt đã ở qua, giờ bắt gặp lại trong lòng chàng không khỏi xao xuyến bồi hồi. Mới đó mà ba năm đã trôi qua với bao nhiêu chuyện xảy ra, sầu hận vốn có, giờ nhìn lại cảnh càng khiến cho sầu hận tăng thêm, bất giác chàng nén tiếng thở dài.

Chỉ có gió xuân phất qua làm những cánh hoa mai, hoa đào rơi lác đác, từ đâu vọng lại tiếng vượn hú lạc lõng, qua một chốc thì bóng một con vượn xuất hiện, nó không hề sợ người cứ đứng trên hai chân sau giương mắt nhìn bọn Khấu Anh Kiệt một đoàn bốn người đi ngang qua.


Chớp mắt đã đi sâu vào bên trong hậu trang, Khấu Anh Kiệt vừa đi vừa nghĩ ngợi nhất thời cứ như xuất thần không hay biết gì.

Đến khi chàng giật mình trở lại với thực tại thì 'Nghênh Tân các' đã nằm trước mặt, ẩn mình trong hoa lâm như chốn bồng lai. Ngược lại đối diện ngoài xa là Thất tinh lâu nguy nga bề thế, cứ nhìn như hai thế giới khác nhau. Nhưng chung quy cả hai nơi tuy không là chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng cũng là chốn thế ngoại đào nguyên, quả thực là chốn của tao nhân mặc khách đến du thưởng.

Thế nhưng...

Ài. Khấu Anh Kiệt nghĩ thế bất giác thở dài, vì giờ đây nó đâu còn là nơi để cho người ta tự do ra vào, ai nghĩ được bên trong Bạch Mã sơn trang giờ đây tiềm ẩn cả một thế lực hắc đạo giang hồ.

Cứ nghĩ thế đủ khiến cho Khấu Anh Kiệt bần thần cả người, chừng như không còn để ý đến ngoại cảnh...

Nào ngờ, đúng lúc ấy từ hai bên tai nghe tiếng kiếm thép ngân lên, hai mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào hai hướng trước sau người Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt giật mình cả kinh, trừng mắt nhìn lại mới nhận ra trong khoảng khắc chàng thất thần suy nghĩ thì bị hai tên ngân y thiếu niên ra kiếm tấn công.

Khấu Anh Kiệt chỉ nhìn thế kiếm xuất ra của hai tên ngân y thiếu niên cũng biết ngay là kiếm pháp của chúng không phải tầm thường. Nhưng lợi hại hơn là hai tên ngân y thiếu niên nhận ra Khấu Anh Kiệt không dễ tiếp cận, cho nên nhân lúc chàng đang mải mê suy nghĩ đến thất thần mới ra tay. Cho nên khi Khấu Anh Kiệt nhận ra thì hai mũi kiếm đã xuyên qua nội tầng cảm ứng của chàng.

Cứ theo tình hình lúc này mà nói thì hai mũi kiếm của hai tên ngân y thiếu niên đã chiếm tiên cơ, một chĩa vào Cưu Vỹ huyệt trước ngực, một chĩa vào Du Phụ huyệt sau lưng, chỉ cần hai mũi kiếm tiến thêm một xích nữa thì có thể đả thương Khấu Anh Kiệt.

Nên biết, Khấu Anh Kiệt sau khi luyện thành huyền công thì bất cứ lúc nào chung quanh người cũng có một luồng cảm ứng khí, người khác khó mà tiếp cận được. Nhưng lúc này hai tên ngân y thiếu niên đã nhân cơ hội, vào kiếm quả lợi hại vô cùng, chỉ có điều gặp phải Khấu Anh Kiệt thì chưa hẳn đã có thể đắc thủ.

Khấu Anh Kiệt sau phút giật mình, ngầm hít một hơi, trầm tĩnh lại, ngưng thần tụ khí dùng phép 'trầm tâm ngưng cố', 'dĩ tĩnh quán động' để chuẩn bị đối phó.

Chàng ngưng chân trụ tấn, hai ánh mắt đầy uy lực liếc sang nhìn 'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc đừng bên ngoài.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc nét mặt trở nên hớn hở, chừng như rất tâm đắc khi nhìn thấy hai tên ngân y thiếu niên ra tay nhanh nhẹn thuận lợi như thế, bất giác vỗ tay tán thưởng.

Khấu Anh Kiệt ngầm vận chân lực phòng hộ toàn châu thân, tuy chàng đã mất tiên cơ, bị đối phương đâm kiếm xuyên qua nội tầng chân khí, nhưng chàng vẫn trầm tĩnh không để tâm loạn.

Hứa Đạc cất tiếng cười khan nói :

− Khấu thiếu hiệp, chẳng có ý gì đâu, chỉ là nghe thiếu hiệp luyện thành nhất thân tuyệt học, hai vị tiểu huynh đệ này không biết trời cao đất dày, nên mới định thỉnh giáo vài cao chiêu, xin thiếu hiệp cứ chỉ giáo. Cứ thẳng tay ra chiêu không cần khách khí làm gì.

Mấy câu này nghe thì chỉ như ấn chứng võ công, nhưng kỳ thực hàm ý ra tay hạ sát chiêu, chỉ muốn đưa Khấu Anh Kiệt vào chỗ chết.

Khấu Anh Kiệt làm sao lại không nhận ra được dã tâm của đối phương? Bấy giờ chỉ cười nhạt nói :

− Cung kính bất như tòng lệnh, Khấu mỗ xin thỉnh giáo.

Vừa nói dứt, không đợi cho chàng kịp rút kiếm, hai tên ngân y thiếu niên đột nhiên phóng kiếm đâm nhanh tới.

Hai lưỡi kiếm một trước một sau thế tiền hô hậu ủng rất chặt chẽ, đã thế hai tên ngân y thiếu niên vận công quán chú vào kiếm từ nãy, cho nên một kiếm xuất ra thế uy mãnh không tưởng.

Kiếm lướt người theo, người kiếm như hợp làm một, song kiếm hợp bích càng tăng thêm thế mạnh của nó, thoạt nhìn Khấu Anh Kiệt khó qua nổi một chiêu độc thủ này.


Khấu Anh Kiệt thật không ngờ hai tên ngân y thiếu niên lại có thân thủ cao cường như thế, lại ra tay càng hiểm độc, trong lòng hơn chấn động, nhưng chính điều ấy lại càng khiến chàng quyết tâm cho chúng nếm mùi lợi hại.

Chính trong sát na hai mũi kiếm lướt tới, Khấu Anh Kiệt thi triển thuật 'Dịch cốt biến hình' hiếm thấy, chỉ nghe mấy tiếng răng rắc của xương chuyển, nửa người trên của Khấu Anh Kiệt đột nhiên dịch hẳn sang phải nửa xích.

'Không... ong' một tiếng, chính hai thanh kiếm của đối phương chạm thẳng vào nhau.

Hai tên ngân y thiếu niên kiếm thuật không tầm thường chút nào, kiếm ra thấy không thành lập tức thâu ngay.

Ra kiếm thâu kiếm bất quá chỉ là cái chớp mắt, đến khi bọn chúng dừng chân lại thì đã thay đổi phương vị, đừng cách Khấu Anh Kiệt ngoài tầm một trượng, ưu thế ban đầu không còn nữa, hai tên ngân y thiếu niên sắc mặt hơi biến. Quả thực chúng không thể một chiêu vừa rồi ra tay lại không thành công.

Khấu Anh Kiệt tay phải đặt lên đốc kiếm, nhưng chàng vẫn chưa ra kiếm, nét mặt sầm lại, hiển nhiên hai tên ngân y thiếu niên đã làm cho chàng phát cơn phẫn nộ trong lòng, song chàng vẫn còn thủ 'dĩ tĩnh chế động' chờ đối phương ra chiêu thứ hai.

Hai tên ngân y thiếu niên mặt hiện vẻ kinh hoảng đứng yên bất động, chăm mày chú mục như đang suy nghĩ gì, mà cũng như đang nghe ngóng gì.

Lúc này trên một góc hoa lâu, sau khung cửa sổ che rèm lất phất kia lộ ra một nửa trên của một cung trang mỹ phụ. Mỹ phụ nhân từ trên lầu nhìn xuống qua tấm rèm the che cửa, chỉ thấy đôi mắt bà ta mấp máy nhẹ cơ hồ đang nói gì nhưng không phát ra thành âm thanh. Hiển nhiên, bà ta đang dùng nội lực thặng thừa để 'truyền âm nhập mật' nói với hai tên ngân y thiếu niên.

Thực ra thì tất cả mọi chuyện từ việc đưa Khấu Anh Kiệt đến đây, hai tên ngân y thiếu niên bất thần ra tay, cho đến việc cung trang mỹ phụ kia xuất hiện sau ô cửa hoa lâu ám thị, nhất nhất đều đã có sắp đặt sẵn.

Chỉ có điều lần này tính toán của chúng không thành, cho nên mỹ phụ nhân kia phải ra mặt chỉ thị lần nữa.

Sau một lúc lắng tai nghe mỹ phụ nhân dùng 'truyền âm nhập mật' truyền lệnh, lại thấy hai tên ngân y thiếu niên từ từ giương kiếm lên chuẩn bị xuất thủ tấn công lần thứ hai.

Chỉ thấy hai tên ngân y thiếu niên thân hình di chuyển xung quanh người Khấu Anh Kiệt, ban đầu còn chậm nhưng sau rất nhanh, cứ thế chúng di chuyển có đến hai mươi vòng, rồi đột nhiên ngừng lại bất động, hai thanh kiếm một giương cao một hạ thấp, cứ nhìn thế thủ cũng biết chúng sắp xuất ra một chiêu tuyệt sát.

Khấu Anh Kiệt liếc nhìn hai tên ngân y thiếu niên, bất giác trong lòng không khỏi khen chúng, chàng nghĩ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh có thể xưng hùng xưng bá ngạo thị thiên hạ như thế, nguyên là đào huấn ra được những tên đệ tử kiệt xuất thế này.

Thực ra thì chàng còn chưa biết hai tên ngân y thiếu niên này là hai trong bốn tên được gọi là 'Ngân Tâm Đồng Tử', cận vệ thân tín nhất của Thiết Hải Đường.

Võ công của 'Ngân Tâm Đồng Tử' đều do phu phụ Thiết Hải Đường tự tay truyền thụ, cho nên luận về võ công thì hạng đồng bối trong bang không thua kém ai, huống gì còn được mật truyền riêng nữa.

Lúc này từ trên cửa sổ hoa lâu, rèm cửa vén lên, chỉ thấy cung trang mỹ phụ nhân môi lại mấp máy, hai tên ngân y thiếu niên lập tức phát ra một thế công cực mạnh.

Tên chùng người hạ kiếm thì phát ra một chiêu khoát mạnh một đường từ dưới lên, còn tên giương kiếm thì chém thẳng từ trên xuống nhanh không tưởng.

Song kiếm lưỡng chiêu cùng phát ra một lúc, thượng hạ hợp nhất, tinh quang rợp trời, chỉ nhìn cũng đủ thấy uy lực của hai chiêu kiếm này hợp với nhau uy mãnh đến chừng nào rồi.

Nói thì chậm lúc ấy lại nhanh, chính khi hai thanh kiếm cùng công vào thì nhận ra một đạo hàn quan lóe lên, tiếp liền hai tiếng 'keng keng' vang dài chấn động không gian, thanh bảo kiếm trong tay Khấu Anh Kiệt đã xuất ra khỏi vỏ.

Tất cả xuất hiện rất nhanh rồi biến mất cũng rất nhanh, bảo kiếm xuất chiêu, hai tên ngân y thiếu niên không cưỡng lại được, thân hình chao đảo thoái lui về sau.

Nhìn lại Khấu Anh Kiệt thì vẫn đứng yên bất động, chàng vừa di hình chuyển thân, xuất kiếm ra chiêu chỉ trong nháy mắt, nhưng nhìn lại cứ như chưa từng có một cử động gì. Đừng nói là hai tên ngân y thiếu niên ở trong cuộc không kịp nhìn thấy Khấu Anh Kiệt ra chiêu như thế nào, mà đến ngay 'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc đứng ngoài quan sát trường đấu cũng hoa cả mắt, chung quy chẳng kịp nhìn thấy Khấu Anh Kiệt xuất thủ ra sao, bất giác trong lòng chấn động mạnh, mặt ám tối lại như dính nhọ.

Ngược lại chỉ có cung trang mỹ phụ nhân ở trên hoa lâu thì chừng như kịp nhìn ra chiêu thức của Khấu Anh Kiệt, trong lòng chấn động mạnh, định dùng 'truyền âm nhập mật' thị ý cho hai tên ngân y thiếu niên kịp thời ứng phó, nhưng đã chậm mất một bước.

Bà ta đột nhiên đứng lên, nhưng chỉ nghe tiếng thở dài rồi từ từ ngồi xuống.

Nhưng tại trường đấu diễn biến rất nhanh, chỉ sau cái đứng lên ngồi xuống thì đã xảy ra chuyện mà bà ta không thể ngờ tới được.

Hai tên ngân y thiếu niên thân hình bất động, cứ như lặng người đi vì kinh hãi, rồi đột nhiên ngã khụy xuống nằm trên đất, một tên nằm úp mặt, một tên nằm ngửa mặt lên trời.

Kỳ quái một điều là cả hai tên ngân y thiếu niên nhìn không thấy bất cứ một dấu hiệu khác thường nào, thậm chí không nhìn thấy vấy một giọt máu.


Khấu Anh Kiệt khóe môi hiện một nụ cười nhạt, giờ mới thấy tay kiếm từ từ hạ xuống thâu lại vào vỏ.

Hốt nhiên, thân hình chàng tung lên không nhắm tới hoa lâu như một vệt lưu tinh, nhưng gần như cùng một lúc thì mỹ phụ nhân sau ô cửa kia cũng nhún người xuyên qua cửa sổ lướt đi như ngân long xuyên tháp, chỉ sau cái vút người đã biến mất trong hoa lâm.

Khấu Anh Kiệt ngừng chân lại trên góc lầu, phóng mắt nhìn quanh đã không còn nhìn thấy tăm dạng bóng mỹ phụ nhân kia đâu cả, đủ thấy mỹ phụ nhân kia thân pháp siêu tuyệt chừng nào.

Khấu Anh Kiệt hơi chấn động, không ngờ mỹ phụ nhân kia lại có thân thủ bất phàm như thế, chàng biết giờ muốn truy theo chỉ là chuyện vô ích.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt một tiếng rồi nhún mình lướt xuống lại nguyên vị, 'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc vẫn còn ở đó đứng lặng người như chưa bình tĩnh lại.

Hứa Đạc nằm mộng cũng không thể ngờ Khấu Anh Kiệt ra tay thần tốc như thế, mà thực tình thì bản thân hắn cũng không nhìn thấy rõ Khấu Anh Kiệt đã ra tay như thế nào.

Sau phút lặng người, 'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc bước tới lật tên ngân y thiếu niên đổ sấp trên đất ra, bấy giờ mới nhìn thấy từ khóe môi rỉ ra một dòng máu đen, nhưng chỉ một lúc thì ngân y thiếu niên cứng lạnh cả người.

Hứa Đạc đứng lên bước tới bên một tên ngân y thiếu niên khác thì tình hình cũng y như thế.

Cuối cùng hắn đứng lên, quay người lại nhìn Khấu Anh Kiệt bằng một ánh mắt đầy hoài nghi, chừng như có điều gì muốn hỏi chàng nhưng không lên tiếng được.

− Ngươi muốn biết bọn chúng vì sao mà chết đúng không?

Hứa Đạc như người mất hồn gật đầu :

− Chỉ e ta nói ra cho ngươi nghe thì người cũng không thể nào biết được.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt, nói tiếp :

− Ngươi phải nhớ câu 'Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân', trong thiên hạ có rất nhiều môn công phu huyền ảo mà ngươi không thể nào biết được.

Hứa Đạc ngớ người ra một lúc rồi lẳng lặng gật đầu, không hỏi han gì thêm.

Khấu Anh Kiệt giọng lành lạnh nói :

− Ta bình sinh ghét nhất kẻ nào đánh lén người khác, hiển nhiên các ngươi đã có sắp đặt từ trước, ta chỉ tiếc là không bắt được kẻ chủ mưu dàn cảnh ám hại ta...

Nói đến đó, hai ánh mắt chàng lại liếc nhìn lên hướng lầu.

Hứa Đạc trong lòng nỗi khiếp sợ trước thần uy của Khấu Anh Kiệt còn chưa hết, khi nào còn dám vọng động.

Qua một lúc 'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc cười khổ nói :

− Hai tiểu huynh đệ này không phải là môn đồ đệ tử của lão phu, bọn chúng là thuộc hạ thân tín nhất của phu phụ Thiết Tổng lệnh chủ, được xưng là 'Ngân Tâm Đồng Tử'. Khấu thiếu hiệp giết chết chúng e rằng đã gây thâm thù thâm oán với bọn họ, theo lão phu thấy đó là một điều không hay.

Khấu Anh Kiệt cười nói :

− Thì ra là thế. Nhưng lời Hứa huynh vừa nói sai mất rồi, một kẻ phàm phu tục tử vô danh tiểu tốt như Khấu Anh Kiệt ta mà được phu phụ Thiết Hải Đường quan hoài đến thế này đủ quá vinh dự lắm rồi. Chuyện này quả thực ta mông tưởng cũng không dám mơ tới, giờ được Hứa huynh báo cho biết như thế ta cảm kích vô cùng.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc cười hắc hắc, lắc đầu nói :

− Khấu thiếu hiệp nói thật khéo... lão phu nhất định không để cho thiếu hiệp thất vọng.

Hai người khách khí nói với nhau thêm mấy câu nữa rồi cùng bước vào 'Nghênh Tân các'.

'Trí Đa Tinh' Hứa Đạc dẫn Khấu Anh Kiệt đến tận phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn cho chàng, vấn an thêm một câu nữa rồi mới cáo từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận