Trường Lạc Khúc Dịch Full


Mặc dù cũng có không ít tiểu thư khuê các vì tò mò mà đến đây, nhưng Chu Nhan vẫn hẹn Lục Thùy Thùy đến đây từ sáng sớm.
Ngồi trong phòng khách của Thông Minh quán, Chu Nhan đánh giá cách bài trí trong phòng.
Phòng của Khương Trản Tâm khá rộng rãi, một gian phòng ngủ thông với hai gian sương phòng hai bên, một gian dùng để tiếp khách, một gian có lẽ là dùng để tắm rửa.

Gian phòng ngủ được che bởi lớp rèm, Chu Nhan không nhìn rõ bên trong, nhưng nàng đang ở trong gian phòng khách được bài trí hết sức tao nhã, trên tường treo một bức tranh tùng hạc, bình phong ngăn cách bàn trà được vẽ hình mai lan cúc trúc, góc trên còn có đóng dấu đỏ “Trản Tâm”.
Trước khi ngồi xuống, nha hoàn đã thu dọn một chồng sách sử trên bàn, lật giở đến trang được đánh dấu, có thể nhìn thấy ghi chú do chính tay Khương Trản Tâm viết.
Phần lớn kỹ nữ trên đời đều cho rằng chỉ cần có nhan sắc là có tất cả, cho nên không mấy ai chuyên tâm vào việc đọc sách, luyện chữ.


Bình Khang phường là nơi tập trung nhiều kỹ viện, càng không có mấy ai là thật lòng muốn học hành, trau dồi kiến thức.
Những kỹ nữ được mệnh danh là tài nữ như Liễu Trầm Trầm, phần lớn đều là do tú bà bỏ ra rất nhiều tiền bạc, để cho nàng ta được học tập từ nhỏ, bồi dưỡng khí chất.
Chu Nhan đang suy nghĩ, thì tú bà Vinh Truy của Thông Minh quán bước vào, vừa đi vừa lau nước mắt.
Vinh Truy trông chỉ mới hơn ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn, giọng nói mềm mại như nước, nghe nói trước khi tiếp nhận Thông Minh quán từ lão tú bà, bà ta cũng là một hoa khôi nổi tiếng nhất nhì Bình Khang phường.
“Vừa rồi có mấy vị khách cần chiêu đãi, đã để hai vị quan nương tử chờ lâu rồi.” Vinh Truy vừa nói vừa khóc, bà ta lấy khăn tay lau nước mắt, nức nở: “Trản Tâm của ta sao lại bạc mệnh như vậy, tưởng rằng ngày lành của tỷ muội chúng ta đã đến, vậy mà muội ấy lại gặp được Lương đại công tử, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi đây, trở thành thiếp thất, ai ngờ lại bị kẻ độc ác sát hại...”
Lời nói của Vinh Truy tràn đầy phẫn hận, nước mắt rơi như mưa, Chu Nhan nghe vậy bèn lên tiếng an ủi: “Xin hãy nén bi thương, ta đến đây là muốn điều tra rõ ràng vụ án này.

Vừa rồi nghe bà nói, Khương Trản Tâm và bà là quan hệ...”
Chu Nhan đánh giá dung mạo của Vinh Truy, tuy rằng bà ta có hơi mập, nhưng có thể nhìn ra đường nét trên khuôn mặt rất nhỏ nhắn.

Hôm qua khi đến kiểm tra thi thể của Khương Trản Tâm, tuy rằng khuôn mặt nàng ta bị hủy hoại nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được...”
Vinh Truy gật đầu: “Trản Tâm là muội muội ruột của ta, năm ta mười hai tuổi bị bán vào Thông Minh quán, Trản Tâm chỉ mới ba tuổi.


Hai năm sau, ta bắt đầu tiếp khách, sau đó nghe nói lão già thối tha kia vì nợ nần cờ bạc nên muốn bán Trản Tâm đi.

Ta không còn mẫu thân, mỗi đồng tiền kiếm được đều gửi về nhà, sau khi biết chuyện, ta đã cầu xin lão tú bà, bà ấy mới đồng ý mua Trản Tâm vào Thông Minh quán.”
Vinh Truy nức nở: “Ta vẫn luôn cho rằng ngày tốt của tỷ muội chúng ta rốt cuộc đã đến, không ngờ...”
Lục Thùy Thùy vỗ về Vinh Truy, nói: “Lẽ ra chúng ta đã đến đây từ hôm qua, nhưng Thông Minh quán chỉ tiếp khách quen, nên hôm nay mới đến đây.

Chỉ là không biết, bà còn nhớ trước khi Khương Trản Tâm mất tích đã xảy ra chuyện gì không, có gì khác thường không, hay là đã xảy ra tranh chấp với ai không?”
Vinh Truy lắc đầu: “Tính tình Trản Tâm từ trước đến nay vốn dịu dàng, ngày thường ngoài đọc sách, vẽ tranh thì chính là gặp Lương Trần Trọng.


Mấy năm nay sống ở Bình Khang phường, ngoại trừ chuyện bị xe ngựa của Khổng Tuệ Nhi ở Lãm Lan yên đụng phải, khiến muội ấy và Khổng Tuệ Nhi xảy ra chút mâu thuẫn, thì chưa từng xảy ra tranh chấp với ai...”
“Lãm Lan yên là tiểu lâu ở ngay đầu đường phải không? Lúc nãy ta đến đây có nhìn thấy bọn họ đang tổ chức đấu giá, hình như là muốn giành quyền tiếp khách cho Khổng Tuệ Nhi.” Chu Nhan nói: “Ta thấy dung mạo Khổng Tuệ Nhi rất xinh đẹp, lại được nhiều người săn đón, e là danh tiếng cũng ngang ngửa Khương Trản Tâm?”
“Trần Tâm không bằng nàng ta.” Vinh Truy lau nước mắt: “Năm năm trước, vừa mới xuất hiện, nàng ta đã được mệnh danh là Liễu Trầm Trầm thứ hai.

Nàng ta không chỉ có tài, cưỡi ngựa bắn cung, chơi đánh cầu, chơi xúc xắc đều rất giỏi, hơn nữa còn có tính cách nóng bỏng, dám yêu dám hận, ngay cả những thương nhân giàu có ở Tây Vực cũng vì muốn gặp nàng ta mà tìm đến đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận