Đỗ Vi hồi tưởng lại, dường như vẫn còn nghe thấy giọng nói chê bai của vị phu nhân nọ: “Hôm đó trời đã khuya lắm rồi, tối đen như mực, đến trăng cũng chẳng thấy đâu, ta mải mê tìm tranh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng.”
“Ta vội vàng chạy ra ngoài xem, thì thấy một chiếc xe ngựa xa lạ đi ngang qua con phố, dừng lại ở đầu ngõ Thông Minh quán.” Đỗ Vi kể lại: “Quảng nương tử bước xuống xe, còn quay đầu lại nói gì đó với người trong xe.
Lúc đó ta nghĩ, có lẽ là xe ngựa của Lương công tử, nên không để ý nữa, cầm bức tranh đi xuống lầu.”
Nếu những gì thiếu niên này nói là sự thật, vậy thì vào ngày mười tám, Quảng Trản Tâm vẫn còn sống.
Nhìn gương mặt non nớt của thiếu niên, Chu Nhan nhíu mày: “Người thường sẽ không để tâm đến chuyện này đâu, tại sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy, còn cố tìm đến Từ nhị ca để nói?”
Thiếu niên sững sờ, vội vàng xua tay: “Không không không, Quan nương tử, người hiểu lầm rồi, ta...”
Cậu ấp a ấp úng hồi lâu, rồi cúi đầu xuống: “Quảng nương tử là người rất tốt, bình thường mỗi khi ta bị chưởng quỹ mắng chửi, nàng ấy đều đứng ra nói đỡ cho ta...!Chưởng quỹ nhà ta và Hình bộ cũng có chút giao tình, ông ấy nói Hình bộ phán đoán là Lương công tử bắt đầu mất tích từ ngày mười chín, không xuất hiện ở những nơi thường lui tới nữa, suy ra Quảng nương tử cũng mất tích từ ngày hôm đó, nhưng rõ ràng là ngày hai mươi ta vẫn gặp nàng ấy...!Ta nghĩ mình phải nói ra sự thật, không thể để Quảng nương tử chết oan uổng như vậy được...”
Trong mắt Đỗ Vi hiện rõ vẻ sợ sệt, nhưng hắn không hề tỏ ra hối hận vì đã nói ra chuyện này.
Nhìn thấy hắn như vậy, Chu Nhan chợt nhớ đến những lời Thẩm Độ nói với nàng vào hôm qua, bèn lên tiếng: “Đây là tin rất hữu ích, đa tạ Đỗ tiểu ca.”
Đỗ Vi liên tục xua tay nói không cần khách sáo, rồi vội vàng quay trở về Cố Bảo Trang.
Thiếu niên bị chưởng quỹ xách tai lôi vào trong tiệm, Chu Nhan mỉm cười nhạt, lúc này Từ Tưởng Nhân mới lên tiếng: “Còn một chuyện nữa ta muốn nói cho ngươi biết.”
Chu Nhan gật đầu, Lục Thùy Thùy đứng bên cạnh nãy giờ đã tê chân, bèn nói một tiếng muốn đi dò la tin tức của Khổng Tuệ Nhi và Quảng Trản Tâm, rồi rời đi.
Từ Tưởng Nhân cười nói: “Lục cô nương vẫn là cái tính đó.” Hắn lắc đầu, sau đó lấy ra một tập văn thư đưa cho Chu Nhan: “Chuyện này ta đã nói với Tổng bộ đầu rồi, ông ấy cũng dặn ta phải nói cho ngươi biết.”
Chu Nhan mở tập văn thư ra, bên trong là hồ sơ của mấy vụ án mất tích.
Không ngoại lệ, tất cả đều là kỹ nữ mất tích, hơn nữa đều xảy ra trong khoảng thời gian từ ngày mười lăm tháng Tư đến ngày mười lăm tháng Năm.
Mỗi khuôn mặt trong bức tranh chân dung đều khác nhau, nhưng đều có một điểm chung.
Bao gồm cả Quảng Trản Tâm lần này.
Thoạt nhìn, tất cả đều có nét hao hao giống nhau.
“Hàng năm đều có rất nhiều vụ án mất tích, nhưng tỷ lệ kỹ nữ mất tích lại rất thấp.” Từ Tưởng Nhân nói: “Là do Trường An lệnh phát hiện ra điểm này, bởi vì năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, tú bà của kỹ nữ mất tích là người rất khó dây vào, khiến ông ta đau đầu nhức óc.
Sau khi nhìn thấy bức họa chân dung của Quảng Trản Tâm, ông ta có linh cảm bất an, nên đã cho người đi mời Tổng bộ đầu.”
“Ta nghe nói sau khi tiếp nhận vụ án, Nội vệ phủ cũng không mấy để tâm, cho nên Trường An lệnh không dám vượt mặt Nội vệ phủ để báo cáo thẳng lên Hình bộ.” Từ Tưởng Nhân thở dài: “Toàn thể triều thần đều biết, đứng thì sợ Bạch Diêm Vương, ngồi thì sợ Hắc Diêm Vương, Tổng bộ đầu và Trường An lệnh đều không dám chọc giận Bạch Diêm Vương.
Ngươi thì khác, ngươi là người của Hình bộ, nếu thấy có gì đó không ổn, ngươi có thể báo cáo lên trên, để Hình bộ thượng thư tự mình định đoạt, hơn nữa, Bạch Diêm Vương cũng đâu thể nào vì chuyện này mà rút đao chém chết thê tử của mình...”
Chu Nhan mỉm cười: “Ngươi nghĩ sai rồi.”
Nếu không phải do nàng vừa mới thành thân, Hoàng hậu nương nương vẫn còn nhớ đến chuyện này, e là cái đầu lâu trong chiếc kiệu hôm đó chính là đầu của nàng rồi.
Vừa lật giở tập văn thư, Chu Nhan vừa nói: “Ta sẽ bàn bạc với Chủ sự, nếu thật sự là vụ án mất tích liên hoàn...”
“Liên hoàn cái gì?”