Trường Lạc Khúc Dịch Full


Thấy nơi đây có người mặc quan phục, một tên trong số đó đột nhiên ghìm ngựa lại nhìn một cái, thấy rõ là Thẩm Độ và Chu Nhan, hắn giống như giật nảy mình, vội vàng xoay người xuống ngựa, chạy tới trước mặt Thẩm Độ quỳ một gối hành lễ: “Bái kiến Đại các lĩnh!”
Đồng bọn phía sau vốn đã thúc ngựa phi một mạch, thấy vậy cũng vội vàng quay ngựa trở lại.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Thấy bọn họ vội vàng, Chu Nhan vội vàng tiến lên hỏi.
Tên Bất Lương Nhân kia nhíu chặt lông mày, bẩm báo: “Có gia phó của Lương gia đến báo quan, nói cửa lớn Lương phủ bị người ta hắt máu gà, chúng ta đang muốn đi xem xét.”
“Lương phủ?” Chu Nhan không nhịn được liếc mắt nhìn Thẩm Độ một cái, nàng vô thức cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, không khỏi nói: “Đại các lĩnh, nếu đã như thế, không bằng chúng ta thuận đường đi qua xem sao?”
“Là người phương nào gây nên, có đầu đuôi ngọn ngành gì không?” Thẩm Độ hỏi.
Bất Lương Nhân nói: “Còn chưa tra được là ai, nhưng dường như kẻ đó oán hận Lương phủ đã lâu, vì tố cáo Lương gia giết người mà đến.”

Trước cửa Lương phủ, dấu vết máu gà còn chưa lau sạch.

Trên cánh cửa lớn màu đen, màu đỏ tươi vô cùng chói mắt, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng tay, đã thấm sâu vào trong thớ gỗ, cho dù có lau chùi mạnh đến đâu, vẫn có thể phân biệt được, rõ ràng là tám chữ to “Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa”.
Quản gia đang dẫn theo mấy người hầu múc nước lau cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, ngẩng đầu nhìn, thấy người cầm đầu là Thẩm Độ và Chu Nhan, vội vàng tiến lên đón: “Bẩm Đại các lĩnh, chỉ là có bọn chuột nhắt quấy phá, không ngờ lại kinh động đến ngài.”
Trong sân Lương phủ, không còn trật tự như ngày xưa, bởi vì xảy ra chuyện hắt máu gà nên thỉnh thoảng có gia đinh, người hầu cầm thùng nước đi về phía cửa trước, hay là mấy tiểu nha đầu tò mò, túm năm tụm ba, muốn đi qua xem thử.
Quản gia một đường dẫn Thẩm Độ và Chu Nhan đến tiền sảnh, thỉnh thoảng lại quát lớn: “Ồn ào cái gì, còn không mau đi làm việc!”
Mấy tiểu nha đầu kia vừa bị mắng liền rụt cổ, cúi đầu, có mấy đứa gan lớn bị dung mạo tuấn tú và khí chất hơn người của Thẩm Độ hấp dẫn, không nhịn được ngẩng đầu len lén nhìn trộm.
“Thật xui xẻo! Chuyện này chắc chắn là do ả Vinh Truy kia làm, quả nhiên là âm hồn bất tán, to gan lớn mật! Đợi khi nào đám người được phái đến Thông Minh quán trở về, ta nhất định phải tra hỏi kỹ lưỡng tú bà kia.”
Trong tiền sảnh, Trịnh phu nhân mặc một thân váy màu đỏ thêu hoa hợp hoan, khoác áo choàng gấm màu vàng nhạt, búi tóc mây thấp, cài trâm một đóa hoa mẫu đơn màu vàng.

Bà ta đập mạnh quạt tròn xuống bàn, giận dữ mắng mỏ, chuỗi ngọc trên trâm cài tóc vàng rung động, đám nha hoàn, người hầu xung quanh đều im như thóc.
Đại phu nhân từ sau khi Lương Trần Trọng xảy ra chuyện liền không còn tâm trí quản lý việc nhà, còn Vệ phu nhân thì vẫn luôn điên điên khùng khùng.


Bởi vậy nên hiện giờ mặc dù hai nhà đã phân chia, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong ngoài Lương phủ, đều do một tay Trịnh phu nhân quán xuyến.

Bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế chính giữa,tự nhiên đã có phong thái của đương gia chủ mẫu.
“Phu nhân bớt giận, ta thấy việc này chưa chắc đã là do Vinh Truy làm.” Chu Nhan bước vào tiền sảnh, lên tiếng nói.
Thấy người vào là Thẩm Độ và Chu Nhan, Trịnh phu nhân giật mình, vội vàng thu lại vẻ mặt nghiêm khắc vừa rồi, hòa hoãn sắc mặt đứng dậy: “Mới nãy ta lỡ lời, mong Đại các lĩnh và phu nhân thứ lỗi.”
Bà ta nhường chỗ cho hai người, Thẩm Độ không nói nhiều, trực tiếp ngồi xuống ghế chủ vị.
Chu Nhan trước kia ở nhà là Lục cô nương, ở Hình bộ chỉ là một Thư lệnh sử nhỏ nhoi, chưa từng được đối đãi long trọng như vậy.


Nàng vội vàng từ chối ý tốt của Trịnh phu nhân, chỉ tìm đại một cái ghế ở dãy bên trái ngồi xuống.
Trịnh phu nhân thấy thế, đương nhiên không tiện ngồi cạnh Thẩm Độ, đành phải đứng tại chỗ hỏi: “Không biết vì sao Thẩm phu nhân lại nói vậy?”
Theo bọn họ đi vào, ngoài quản gia và Bất Lương Nhân ra, còn có mấy tên gia đinh của Lương phủ.
Bọn chúng đều là những tên cao lớn, lực lưỡng, Trịnh phu nhân nhìn thấy bọn chúng, vội vàng liếc mắt ra phía sau.

Thấy bên ngoài không có ai, không khỏi nhíu mày: “Sao lại thế này? Tên kia đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận