Trường Lạc Khúc Dịch Full


Thẩm Độ nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt nheo lại.
Ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ chế giễu.
“Dù ngươi có thông minh đến đâu, thì cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhi chưa hiểu chuyện đời.”
Thẩm Độ nói: “Ban đầu khi thành lập phủ nội vệ, chính là muốn giải quyết khó khăn cho bệ hạ, ngoài ra, phủ nội vệ không cần bận tâm đến những chuyện khác.

Hung thủ thì có liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết bệ hạ đã hạ chỉ, nhị phòng Lương gia không thể bị bắt.


Chẳng lẽ, ngươi muốn kháng chỉ sao?”
“Ý của Trương Hành Vi là?”
Nghe hắn nhắc đến Trương tướng, Chu Nhan lại nhớ đến chuyện sáng nay bị chặn kiệu, cơn tức trong lòng nàng giống như nhét thêm một con voi vào căn phòng chật hẹp, bản thân đã bị chen chúc đến nghẹt thở, vậy mà còn bị nhét thêm một con voi vào, ầm một tiếng, căn phòng nhỏ hẹp không chịu nổi nữa, nổ thành từng mảnh.
Nhìn bóng lưng xoay người của Thẩm Độ, Chu Nhan ba bước vọt tới trước mặt hắn, nắm chặt vạt áo của Thẩm Độ.
“Ta không phải người của Trương tướng.” Tiếng leng keng rút đao vang lên, Chu Nhan kéo Thẩm Độ xuống, phẫn nộ nói: “Ngươi hoài nghi ta, làm ngơ điểm đáng ngờ của vụ án mà chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, đó là ngươi, là chuyện của Thẩm đại nhân ngươi.

Còn ta...!ta sẽ không khuất phục, biến thành dáng vẻ như ngươi bây giờ!”
Hất Thẩm Độ ra, Chu Nhan xoay người đi ra ngoài, dải lụa của Bách Linh Châu Quan trên đầu nàng vướng vào lớp áo choàng trên vai, nàng đưa tay tháo châu quan ra ném xuống đất.
Châu quan lăn đến trước mặt Thẩm Độ, từng viên trân châu trên đó rung lên, tua rua rối tung.
Xuyên qua hành lang, Chu Nhan vẫn bước đi không ngừng, mãi đến khi Lục Thùy Thùy đuổi theo đến nỗi thở không ra hơi, gọi vọng từ xa “Chu Nhan”, nàng mới dừng bước.
Dưới ánh chiều tà le lói, Chu Nhan siết chặt tay áo, xoay người lại, trầm giọng nói: “Nhị nương, ta vẫn muốn điều tra án này.”
Lục Thùy Thùy ngẩng đầu lên, còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng bước chân, ngẩn người: “Chủ sự, sao ngài cũng ra đây?”

Ngô Thái Minh nhìn Chu Nhan: “Ngươi muốn điều tra cũng được, nhưng đã nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu hung thủ không phải là người của nhị phòng Lương gia, cho dù Hình bộ Thượng thư có đích thân ra mặt, cũng không thể cứu được ngươi khỏi tay bệ hạ.”
Chu Nhan gật đầu: “Ta biết.

Ta hiểu rõ ngài đang lo lắng điều gì...!Nếu hung thủ thật sự là người của nhị phòng Lương thị, ta sẽ dừng tay.”
Trường An vốn là nơi phong vân quỷ quyệt, thân là con gái quan gia, sao nàng có thể không biết chọc giận Hoàng thượng sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Nàng có a nương, a gia, tỷ tỷ, ca ca và người thân, nàng sẽ không lấy mạng của bọn họ ra đánh cược.
Thấy nàng đã hiểu, Ngô Thái Minh nhìn lên trời, con ngươi khẽ động, thở dài một tiếng, đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một tấm lệnh bài.
Chuẩn bị đưa cho Chu Nhan, ông lại do dự, lo lắng hỏi: “Ngươi có chắc chắn hung thủ không phải là người của nhị phòng Lương gia không?”

“Hành vi mổ bụng moi tim chẳng qua là vu thuật tà đạo, ngược đãi thi thể một cách bệnh hoạn, nhị phòng muốn mưu hại Lương Trần Trọng, đã dùng cách hạ độc, nên sẽ không làm ra loại chuyện này.” Chu Nhan nói: “Ngài hãy thử nghĩ xem, hạ độc mãn tính, là vì muốn thần không biết quỷ không hay, nếu nhị phòng muốn âm thầm giết Lương Trần Trọng, tại sao còn phải rêu rao, giết người, đào hố chôn xác ở Tây Minh Tự, nơi mà người qua kẻ lại, lại được bệ hạ coi trọng? Chẳng phải là tự chuốc lấy khổ đau sao?"
Ngô Thái Minh đưa lệnh bài cho nàng: “Nhưng chuyện này cũng có điểm đáng ngờ, trưởng phòng Lương gia có hai người con trai, Lương gia lại càng coi trọng đích trưởng tử, tại sao nhị phòng lại muốn giết Lương Trần Trọng, kẻ bất tài vô dụng, không có khả năng kế thừa gia nghiệp? E là có thù oán cá nhân, ngươi xem hôm nay vợ chồng trưởng phòng, vừa nhìn thấy thi thể là yêu cầu khám nghiệm ngay, sau khi xem xét vết thương do độc phát tác thì lập tức rời đi, có lẽ đã sớm có oán hận trong lòng.”
Chu Nhan trầm ngâm.
Lục Thùy Thùy thở hổn hển, chống eo nói: “Nếu đã như vậy, ta có thể thay ngươi đi dò la tin tức.

Gần đây Phong Nhạc phường báo lên mấy vụ mất tích, Hoàng chủ sự bảo ta và Nạp Lan Chỉ đến đó xem sao, nhân tiện hỏi thăm Bất Lương nhân và người dân xem có biết chuyện gì về Lương gia không.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận