Chuyển ngữ: Siro
Người cuối cùng xoa đầu anh như thế này là vị đạo sĩ già đã qua đời.
Rõ ràng chỉ là một cái xoa đầu rất nhẹ, nhưng Trần Lẫm như cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm từ đầu ngón tay cô.
Thật ra đã nhiều năm qua anh chưa từng tiếp xúc cơ thể với người khác, trong trí nhớ của anh chỉ là những lần chạm vào xác chết mà thôi.
Bàn tay của Bạch Tiên Tiên như đang vén màn sương mù trong ký ức của anh, khiến anh nhớ đến rất nhiều năm trước khi sư phụ còn sống, hình ảnh các đạo sĩ trong đạo quán đã dắt tay anh ra vườn rau tưới nước.
Những đôi bàn tay từng lật sách kinh, cầm nến thơm và cho anh hơi ấm gia đình.
Tựa như cô gái hiện đang cười tít mắt trước mắt anh vậy.
Cô tốt đẹp như họ, đến tận bây giờ chưa từng kỳ thị sự khác biệt của anh.
Anh ngơ ngác đứng sững nhìn cô, Bạch Tiên Tiên còn tưởng rằng mình đã xoa đến mức bông hoa nhỏ bé này trở nên đần độn luôn, bèn hơi ngại ngùng rút tay về.
Cô vô thức chà chà ngón tay rồi thầm thì: “Không biết lần này cô dâu ma sẽ tới lúc nào nhỉ, chúng ta phải chuẩn bị trước một chút.”
Cô nói gì Trần Lẫm cũng gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Tiên Tiên đã mở thiên nhãn buổi sáng và đến đúng giờ sẽ bị đóng lại, nhưng cô chẳng thèm mở nữa, mà thỉnh thoảng sẽ hỏi Trần Lẫm: “Tới chưa?”
Trần Lẫm lắc đầu.
Mãi đến chiều tối khi tan việc, cô dâu ma cũng chưa xuất hiện.
Bạch Tiên Tiên phát hiện ra một quy luật rằng hình như ma nữ luôn tới chậm hơn.
Có lẽ vì muốn trang điểm chăng.
Trần Lẫm vô cùng săn sóc đề nghị: “Cô tan làm đi, tôi chờ ở đây cho.”
Bây giờ biết anh là cao thủ, Bạch Tiên Tiên cũng không còn quá lo lắng.
Cô gật đầu, rồi lại không yên tâm căn dặn: “Nếu cô ta đến thì anh cứ trói lại, đừng để cô ta chạy nha.”
Trần Lẫm nói: “Được.”
Bạch Tiên Tiên lại không yên tâm hỏi: “Anh vẽ phù ổn không? Có cần tôi để lại mấy tấm cho anh đề phòng không?”
Phái Chính Nhất giỏi về bùa chú, nhưng trăm cái chỉ được một, người vừa mới bắt đầu nhập môn mà có thể nhảy vọt tới vẽ bùa như Bạch Tiên Tiên thật sự rất hiếm thấy.
Cô liếc nhìn những ngón tay thon dài có thể bóp nát đầu một con ma, nhủ thầm không biết bùa được vẽ ra sẽ như thế nào nhỉ.
Gương mặt Trần Lẫm chậm rãi ra thoáng vẻ chần chừ và phức tạp, cuối cùng anh nhỏ giọng đáp: “Không cần.”
Bạch Tiên Tiên siết nắm tay cổ vũ anh: “Vậy cố lên nha!”
Vốn dĩ sáng nay đi làm về lo sẽ phải tiếp xúc với con ma con, nhưng bây giờ cô không còn thấy nặng lòng nữa, thậm chí còn ăn thêm hai chén cơm.
Về ký túc xá, Bạch Tiên Tiên lại lấy bảng tên của tổ sư gia và kiếm Lục Linh ra rồi thắp ba nén nhang, trước khi ngủ cô còn lên lướt diễn đàn bằng máy tính nữa.
Phần lớn những người chơi diễn đàn này rất hứng thú với chuyện linh dị, trong đó cũng có người từng tải Bạn Biết Không xuống.
Ngay sau khi phần thưởng của Bạn Biết Không được đăng tải, nó đã được cư dân mạng mang đến diễn đàn.
Tất cả mọi người đều hào hứng thảo luận về trò chơi âm hôn này, và cũng có những người ưa thích đi trải nghiệm trò chơi này như Bạch Tiên Tiên, sau đó anh ta còn đăng bài viết chia sẻ kinh nghiệm sống với cô dâu ma.
Tuy vậy, bài đăng này bị quản trị viên xoá ngay khi chúng vừa xuất hiện, dù sao nó thuộc loại hành vi tiêu cực, lỡ như cổ suý cho phong trào nào đó thì chẳng phải gây thêm rắc rối cho Đạo Môn sao.
Đầu óc của cư dân mạng rất rộng mở, họ tích cực tham gia lên tiếng dưới bài đăng sự kiện treo thưởng.
Có người nói do ma làm, có kẻ bảo người làm, còn có dân mạng cho rằng do người và ma hợp tác, với lại để tạo ra loại trò chơi có hình ảnh tinh tế và không thể tra ra được IP này, trong đó chắc hẳn có lập trình viên trò chơi tham gia phát triển.
Bạch Tiên Tiên xem hai tiếng đồng hồ, cảm thấy đây cũng là một cách nghĩ.
Bất kể là người hay ma, là tổ chức dạng gì, mục đích là gì, thứ gã ta muốn trước hết là phải có một trò chơi cái đã.
Trò chơi này không phải là thứ có thể tạo ra từ siêu hình, mà nó là một sản phẩm thật sự của khoa học.
Bạch Tiên Tiên đã ghi điểm mấu chốt này vào máy tính bảng của mình và quyết định sẽ bắt đầu từ phương diện này vào lần tới.
Tối qua lo lắng hãi hùng suốt đêm, hôm nay cô lại ngủ rất ngon.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên, điện thoại của Bạch Tiên Tiên cũng rung lên một cái báo nhận được một tin nhắn.
Ban đầu cô không chú ý, lúc rửa mặt xong ra ngoài cô mới nhìn thấy là Trần Lẫm gửi tới: Cô ta tới rồi.
Toàn thân Bạch Tiên Tiên hoảng sợ chấn động, vốn định đi ăn một ít bún tiêu, bún chưa kịp ăn, cô vội mua hai cái bánh rồi nhanh chân chạy tới bệnh viện.
Chạy một mạch tới hành lang, cô từ từ đi chậm lại, vừa thở hổn hển vuốt ngực, trước tiên tự cổ vũ mình, sau đó mới kết ấn mở thiên nhãn.
Cô hơi sợ sệt đi tới văn phòng.
Còn chưa tới cửa, Trần Lẫm đã đi ra.
Anh nghe tiếng bước chân, có lẽ đoán được cô sợ nên lập tức ra đón cô.
Bạch Tiên Tiên vừa thấy anh là an tâm, nhịp tim cũng không còn nhanh nữa.
Cô thầm thì hỏi: “Ở đâu?”
Trần Lẫm: “Ở bên trong, trói lại rồi.”
Bạch Tiên Tiên mở cửa ra, thò nửa đầu vào trong tìm kiếm.
Sau đó, cô nhìn thấy một con ma nữ toàn thân dán đầy bùa vàng, ngay cả mép tóc cũng không lộ ra, trông hệt như cái bánh chưng ở góc tường.
Phần đầu bị bùa quấn kín như quả bóng, chỉ có miệng đang thút thít.
Anh trai à, anh thật sự trói cô ta vậy luôn đó hả?
Hơn nữa, bùa không phải sử dụng vậy đâu?
Chẳng phải tối qua tôi mới chất vấn khả năng vẽ bùa của anh thôi sao?
Những tưởng sẽ được khen ngợi, Trần Lẫm tự dưng lại đón nhận ánh nhìn một lời khó nói hết từ Bạch Tiên Tiên khiến anh hơi luống cuống.
Anh lí nhí hỏi: “Không đúng chỗ nào sao?”
Bạch Tiên Tiên giơ ngón cái với anh: “Rất tốt, rất đúng.”
Vậy còn gì phải sợ nữa, đây chẳng phải chỉ là xác ướp bùa thôi à.
Bạch Tiên Tiên vừa đi vào vừa hỏi: “Cô ta đến đây lúc nào? Mới đến sao?”
Trần Lẫm đi theo sau lưng cô: “Tối qua.”
Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, thế nên anh đã cho cô biết vào sáng nay đúng lúc đồng hồ báo thức vang lên.
Nghe được một giọng nói khác, ma nữ càng rên rỉ dữ tợn hơn.
Có Trần Lẫm ở đây, Bạch Tiên Tiên cảm thấy yên tâm đến mức thậm chí không cần phải tự ra tay.
Cô ngồi xuống ghế sofa, chỉ huy Trần Lẫm: “Trước tiên gỡ lá bùa trên miệng cô ta ra đã.”
Trần Lẫm làm theo, ngồi xổm trước mặt ma nữ xé một cái.
Ma nữ kia hét toáng lên, vừa khóc vừa nói: “Mấy người định làm gì tôi, định làm gì một cô gái đáng thương yếu đuối hả!”
Bạch Tiên Tiên ngẫm nghĩ: “Gỡ chỗ mắt cô ta luôn!”
Trần Lẫm lại nghe lời xé tấm bùa vàng trên mắt ma nữ.
Ma nữ chỉ lộ miệng và mắt trông vô cùng buồn cười.
Bạch Tiên Tiên rút kiếm Lục Linh từ trong cặp ra và kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô ta, như đám cướp trên ti vi, cô một tay cầm kiếm, một tay cầm bánh, vừa gặm vừa hung ác đe doạ: “Cô không có tư cách hỏi, chỉ có thể tôi hỏi cô đáp, hiểu không?”
Hơi thở của Kiếm Lục Linh rất mạnh, ma nữ hoảng loạn đến sắp điên rồi: “Cô...!cô muốn hỏi gì?”
Bạch Tiên Tiên: “Đã nói cô không có tư cách hỏi mà! Tôi hỏi cô, cô vào game kết hôn với người ta bằng cách nào?”
Ma nữ mím môi lắc đầu nguầy nguậy.
Bạch Tiên Tiên cướp lời: “Tôi biết, nếu cô tiết lộ thông tin liên quan đến khế ước sẽ bị hồn bay phách tán, vậy để tôi đổi cách hỏi khác, cô tên gì? Chết lúc nào? Chết thế nào? Trước khi chết làm nghề gì? Tại sao không xuống địa phủ báo tên?”
Ma nữ vẫn lắc đầu.
Bạch Tiên Tiên nhe răng trợn mắt, kèm theo đôi mắt cực kỳ hung tàn: “Tôi không bảo cô trả lời trực tiếp chuyện liên quan đến khế ước, nếu cô nói có thể sẽ không chết, nhưng nếu cô không nói, tôi mà chém kiếm này xuống thì cô chết chắc đấy.” Cô giống hệt nhân vật phản diện: “Cô chọn cái nào?”
Ma nữ oà khóc nhìn Trần Lẫm phía sau cô: “Chồng ơi cứu em...”
Bạch Tiên Tiên bỗng nổi trận lôi đình, suýt nữa đã đập bánh rán lên đầu cô ta: “Ai là chồng cô! Cô! Nghĩ! Hay! Nhỉ!”
- -------------------.