Chuyển ngữ: Mơ
Ông chủ siêu thị dưới tầng đều biết Bạch Tiên Tiên, nhìn cô ôm hai thùng mì tới thì cười chào hỏi: "Bữa tối chỉ ăn cái này thôi à?"
Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn Trần Lẫm, thấy anh đã chuẩn bị trả tiền, lại hối hận níu ống tay áo của anh: "Được rồi! Được rồi! Hay ra ngoài ăn đi, tôi đã nói là mời anh ăn cơm rồi mà..."
Con gái dễ thay đổi như thời tiết tháng sáu, khiến cho người ta không đoán ra được rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà Trần Lẫm cũng cực kỳ có kiên nhẫn, ngoan ngoãn gật đầu nói được.
Kết quả Bạch Tiên Tiên lại thay đổi trong giây lát: "Hay là trở về gọi đồ ăn bên ngoài, với mua thêm ít đồ ăn vặt nhé?"
Trần Lẫm tiếp tục gật đầu: "Được."
Bạch Tiên Tiên để mì ăn liền ở quầy hàng, lại chạy đi chọn đồ ăn vặt.
Trần Lẫm theo sau cô, cầm đồ cho cô, chẳng mấy chốc đã ôm một đống.
Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn túi đồ phồng lên anh phải dùng cằm để giữ, hài lòng đứng dậy: "Được rồi, lấy những cái này đi!"
Ở ký túc xá toàn là công nhân viên của bệnh viện.
Lúc vào thang máy Bạch Tiên Tiên mới nhớ ra, quen biết Trần Lẫm lâu vậy rồi, chưa nói tới phòng của anh, hai người hình như còn chưa từng gặp nhau ở ký túc xá.
Dù sao nơi này với anh mà nói chỉ có thể coi là một nơi tắm rửa ở tạm.
Cô nhìn Trần Lẫm một cái: "Anh ở phòng riêng hay phòng đôi?"
Trần Lẫm nhỏ giọng nói: "Phòng riêng."
Cũng chẳng bất ngờ, dù sao ngay cả đồ anh từng dùng cũng ngại xui xẻo, làm gì có người nào muốn ngủ chung một phòng với anh.
Bạch Tiên Tiên nói: "Vậy chúng ta tới phòng anh ăn đi."
Phòng cô cúng bài vị tổ sư gia, dẫn bừa một chàng trai trở về, Bạch Tiên Tiên sợ ban đêm sẽ bị tổ sư gia đuổi đánh trong mơ.
Bờ môi dưới khẩu trang của Trần Lẫm kéo căng.
Nhưng rất nhanh lại thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Ký túc xá chia tầng nam nữ, Bạch Tiên Tiên ở tầng ba, Trần Lẫm ở tầng năm.
Lúc anh ở mở cửa, Bạch Tiên Tiên đứng ở sau anh, nghe thấy khóa cửa lạch cạch rồi cửa mở ra, cô vô cùng thân thiết hỏi: "Có cần tôi cho anh chút thời gian vào dọn dẹp không?"
Dù sao rất ít khi ở nơi này, có khi bên trong lộn xộn, vứt bít tất đồ lót đầy giường.
Haizzz, vẫn phải cho con trai chút mặt mũi mà!
Tay Trần Lẫm hơi khựng lại, chậm rãi đẩy cửa ra: "Không cần, vào đi."
Cửa phòng mở ra, phả vào mặt là một mùi hoa dành dành tươi mát.
Bạch Tiên Tiên liếc thấy ba bồn thuốc dành dành anh nuôi trên bệ cửa sổ, hưng phấn nhảy vào: "Trần Lẫm anh làm vườn à!"
Anh khóa cửa lại, cúi người nhấc bình nước trên đất lên, sau khi vào phòng vệ sinh rửa sạch, lại đổ nước khoáng vừa rồi mua ở siêu thị vào, bấm mở ổ điện nấu nước.
Thuốc dành dành nhỏ hơn hoa dành dành rất nhiều, nhưng mùi thơm tinh khiết và nồng nàn hơn, ba bồn hoa đầy đất nở ở bên cửa sổ, bị trời chiều nhuộm đỏ một bên.
Căn phòng rất sạch sẽ, cũng rất đơn giản, ngoài một cái giường và một tủ quần áo bằng vải ra thì chỉ còn lại cái ghế và tủ TV có sẵn ở ký túc xá.
Bạch Tiên Tiên quay đầu lại hỏi anh: "Anh trồng hoa từ bao giờ vậy?"
Trần Lẫm nói: "Khoảng thời gian trước."
Ngày ấy đi mua phân bón cho sen đá, ông chủ tiệm hoa giới thiệu cho anh.
Ông chủ nói: Cậu đẹp trai ơi, mua hai bồn hoa về trồng không? Rất thơm, nở hoa rồi có thể tặng bạn gái đó.
Khi đó dành dành còn chưa nở hoa, nhưng lá cây xanh mơn mởn tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn của ngày hè, khiến anh lập tức nhớ lại bóng dáng nhanh nhẹn ở văn phòng.
Thế là cái ký túc xá mà ngay cả nhà trọ cũng chẳng bằng này có thêm ba bồn thuốc dành dành.
Lần trước lúc anh về ký túc xá tưới nước, trên cành cây chỉ mới có nụ hoa.
Cũng chẳng biết nở từ lúc nào.
Bạch Tiên Tiên ghé vào bên cửa sổ ngửi lúc lâu, quay đầu vui vẻ hỏi anh: "Chúng ta có thể cầm một chậu tới phòng làm việc không? Thơm quá!"
Trần Lẫm gật đầu: "Có thể."
Phòng một người ở bố cục đều giống nhau, nơi này của anh ít đồ, cũng có vẻ rộng rãi hơn phòng của cô rất nhiều.
Bạch Tiên Tiên lướt một vòng ứng dụng giao hàng, chọn quán đồ nướng dưới tầng, ăn ngon sạch sẽ, giao tới cũng nhanh.
Căn phòng chỉ có một chiếc ghế gỗ, cô lại sai Trần Lẫm chuyển tủ TV tới đầu giường, như vậy ở trên giường cũng có thể ngồi.
Xếp xong vị trí, Bạch Tiên Tiên đang tính đi vòng qua ghế ngồi thì nghe thấy anh nhỏ giọng nói: "Cô ngồi trên giường đi."
Bạch Tiên Tiên liếc nhìn ga giường màu xám trải rất chỉnh tề, hắng giọng ra vẻ đứng đắn: "Tôi có thể ngồi giường của anh à?"
Trần Lẫm xách cái túi, đang lấy từng túi đồ ăn vặt ra, cúi đầu nói: "Có thể, giường mềm."
Bạch Tiên Tiên thoải mái ngồi lên.
Thật ra cũng không mềm lắm, anh không mua đệm, bên dưới một lớp sợi bông rất mỏng là ván giường, Bạch Tiên Tiên uốn éo mông, trong lòng tự nhủ, con trai đều thích ngủ giường cứng ư?
Ba cô cũng thích ngủ tấm ván gỗ.
À không đúng, ba cô không phải con trai từ lâu rồi.
Hôm nay kiếm được một khoản lớn, Bạch Tiên Tiên cực kỳ hào phóng, suýt nữa dọn hết đồ ăn vặt trên kệ.
Chẳng bao lâu đồ nướng cũng được giao tới, bày kín cái tủ TV, vừa có đồ ăn vừa có đồ uống, Bạch Tiên Tiên giơ một hộp sữa bò Vượng Tử lên, rất phấn khởi đưa về phía anh: "Cạn ly!"
Trần Lẫm nhìn chằm chằm tấm vỏ thiếc trên hộp sữa chua, cắm ống hút vào, cụng nhẹ với cô một cái.
Bạch Tiên Tiên vừa ăn khoai tây chiên vừa uống sữa bò Vượng Tử, nhìn anh ngồi đối diện cúi đầu chậm rãi uống sữa chua, trong mắt là ý cười long lanh.
Nhân lúc anh không chú ý, cô cầm điện thoại lên mở camera ra, chụp lén một tấm.
Kết quả chưa tắt tiếng, tanh tách một tiếng, Trần Lẫm ngẩng đầu lên, nhìn thấy hành động chụp lén của cô, yết hầu như dừng lại.
Bạch Tiên Tiên bị bắt tại trận, mất tự nhiên hơi xoay người, vẻ mặt cũng chẳng biến sắc, ngẩng đầu lên trả đũa: "Sao vậy? Tôi chụp kiểu ảnh không được sao? Anh cũng từng chụp tôi mà!"
Trần Lẫm: "...!Tôi chưa nói gì." Ngón tay cầm hộp sữa chua của anh như bỗng nhiên không biết để đâu, hơi co lại nghiêm túc hỏi: "Còn chụp không? Muốn đổi tư thế không?"
Bạch Tiên Tiên bị chọc bật cười: "Không chụp nữa, tạo dáng thì còn đâu tự nhiên nữa!"
Mắt cô nhìn thiếu niên bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ bao phủ trong màn hình điện thoại, bấm lưu.
...!
Hàng năm Trần Lẫm đều xin nghỉ phép một ngày, bệnh viện cũng rất quan tâm nhân viên một năm chỉ nghỉ một ngày này, cho dù bệnh nhân qua đời cũng sẽ không gọi anh về trực.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tiên Tiên hiếm khi có thể cùng anh ra ngoài đi làm.
Lần cuối cùng bọn họ đi xe buýt cùng nhau là ngày đầu tiên cô đi làm.
Bạch Tiên Tiên nhớ rõ lúc ấy anh ngồi ở hàng cuối cùng, sau khi lên xe không chờ Trần Lẫm mở miệng, cô đã tự giác chạy tới hàng cuối cùng ngồi xuống.
Trần Lẫm yên lặng ngồi bên cạnh cô, Bạch Tiên Tiên dựa vào phía sau một chút: "Tôi phát hiện chỗ này thật sự không tồi."
Trần Lẫm nghiêng đầu nhìn cô: "Hả?"
Bạch Tiên Tiên: "Có cảm giác ngồi trên ngai vàng."
Trần Lẫm như bị cô chọc cười, đôi mắt cong cong.
Bạch Tiên Tiên lại hơi lo lắng: "Cũng không biết ma nữ còn ngoan ngoãn ở trong văn phòng không, hôm qua lúc anh ra ngoài trói chặt chưa?"
Trần Lẫm gật đầu: "Trói chặt rồi."
...!
Đâu chỉ trói chặt, cũng may con ma không cần hô hấp, nếu là người, với cách trói của anh, chắc là hôm qua tắc thở chết rồi.
Vừa nghe thấy tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân tiến đến, ma nữ cuộn thành quả cầu ở góc tường lập tức kêu lên.
Lúc này Bạch Tiên Tiên mới nhìn thấy anh dùng bùa vàng làm thành một sợi dây thừng giấy, ma nữ bị trói tới nỗi không thể động đậy, đầu và mu bàn chân kề sát nhau, không biết còn tưởng cô ta đang tập yoga.
Bạch Tiên Tiên nín cười chạy tới xé bùa vàng đi.
Lúc này ma nữ mới được giải thoát, tóc tai bù xù nhe răng nanh, thét chói tai bổ nhào về phía Trần Lẫm: "Bà đây liều mạng với anh!!! Anh còn là người không hả?!"
Bổ nhào tới giữa không trung, nhìn thấy ánh mắt Trần Lẫm, phẫn nộ bị sợ hãi thay thế, lại hu hu rụt về uất ức tố cáo với Bạch Tiên Tiên: "Anh ta quá hung dữ!"
Bạch Tiên Tiên chống nạnh: "Nói bậy!"
Ma nữ: "Hu hu hu các người ức hiếp quỷ..." Cô ta khóc một lúc, bỗng nhiên sững sờ tại chỗ, duỗi hai tay mình ra nhìn lúc lâu rồi ngẩng đầu vui mừng lại khó tin nói: "Khế ước giữa tôi và ông ta hủy bỏ rồi! Các người bắt được ông ta rồi hả?"
Bạch Tiên Tiên không ngờ hiệu suất làm việc của Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc cao như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Chử Chính Minh.
Vừa nối máy, đầu bên kia cười ha ha nói: "Đang muốn báo cho tiểu hữu biết thì tiểu hữu gọi điện đến."
Bạch Tiên Tiên hỏi: "Đạo trưởng Chử, chuyện đã giải quyết xong rồi à?"
Chử Chính Minh nói: "Ừ, hôm qua Hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc dẫn người đi.
Trong đêm đã điều tra ra chân tướng sự việc, xử lý xong hết rồi."
Bạch Tiên Tiên tiếp tục hỏi: "Vậy tra rõ lai lịch của yêu đạo chưa? Tại sao ông ta muốn bắt người lấy công đức?"
Hỏi tới yêu đạo, giọng điệu Chử Chính Minh hơi tiếc nuối, lại mở miệng nói: "Yêu đạo này tên là Lưu Càn Sơn, cũng từng là người có đạo hạnh cao nổi danh lẫy lừng của Đạo Môn, trước kia còn từng làm trụ trì ở Thái Huyền Quán một thời gian.
Về sau ông ta tới thủ đô nghiên cứu đạo pháp, cũng có danh tiếng ở thủ đô ngọa hổ tàng long."
Lưu Càn Sơn này có một đứa con trai, tên là Lưu Tri Ất, vợ ông ta khó khăn lắm mới sinh ra được.
Vợ khó sinh mà chết, bỏ lại đứa con duy nhất lại yếu ớt nhiều bệnh từ nhỏ, từ khi ra đời chưa từng rời giường bệnh.
Tiền Lưu Càn Sơn kiếm bao nhiêu năm qua dùng hết để chữa trị cho Lưu Tri Ất.
Nhưng mỗi người có một số mệnh, Lưu Tri Ất vốn có số chết yểu, mệnh số cực kém, uống thuốc từ lúc bú sữa, lớn lên một chút, ngay cả thuốc cũng chẳng uống được.
Nhiều năm qua đều phải thở ô xi và dịch dinh dưỡng để sống.
Người sau khi chết, luận công ban thưởng theo công đức lúc còn sống.
Lưu Tri Ất nằm trên giường cả đời, chắc chắn chẳng tích góp được công đức gì.
Theo tình hình này, sau khi chết tới âm ti, tới kiếp sau cũng không đến được trần gian.
Trước kia Lưu Càn Sơn xem bói cho con, chưa từng nhìn ra số mệnh của cậu ta, cho tới năm ngoái, mới nhìn thấy nửa phần vận mệnh từ trong quẻ tượng.
Trong quẻ nói, Lưu Tri Ất sống không quá mười tám tuổi.
Đời này tới trần gian một lần, lại nằm ở trên giường bệnh cả đời, ngay cả thế giới trông ra sao cũng không biết.
Lưu Càn Sơn thân là cha, việc duy nhất có thể làm là giúp con tích góp công đức.
Chờ sau khi cậu ta chết tới âm ti báo danh, có công đức bên người, ít nhất kiếp sau còn có thể tiếp tục làm người.
Lưu Càn Sơn dạo chơi bốn phương nhiều năm, lên núi vào rừng, đã gặp người tu hành các môn các phái, tiếp xúc không ít tà thuật ma đạo, thế là chính vào tà, từ đó bước vào con đường cụt.
Trò chơi âm hôn kia cũng không phải con đường tắt duy nhất ông ta tích góp công đức, hai năm nay ông ta đã làm rất nhiều việc ác, cũng hại mấy mạng người.
Bạch Tiên Tiên nhớ tới trước đó Trương Phàm nói chú ấy từng nhìn thấy một hồ sơ bệnh án.
Người trên bệnh án cũng họ Lưu, mười bảy tuổi.
Không khỏi thở dài một tiếng.
Chử Chính Minh càng nói càng đau lòng: "Người trong Đạo Môn càng phải hiểu sống chết có số không cưỡng cầu được, hại người làm ác nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng sẽ chỉ chịu hậu quả nghiêm trọng hơn.
Uổng cho ông ta tu luyện cả đời, tới cuối cùng ngay cả đạo lý này cũng chẳng hiểu!"
Bạch Tiên Tiên im lặng một lúc mới hỏi: "Vậy con trai của ông ta đâu? Hiện tại còn sống không?"
Chử Chính Minh nói: "Còn sống, đang ở bệnh viện Hoa Xương.
Sáng nay tôi đã bàn bạc với Thái Huyền Quán, sau này tiền chữa bệnh của Lưu Tri Ất do miếu Chân Võ chúng tôi và Thái Huyền Quán cùng phụ trách.
Nhưng mà đạo hữu tới thăm bệnh nói tình hình không lạc quan lắm, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt."
Bạch Tiên Tiên cũng không biết nói gì cho phải, cuối cùng đành phải hỏi: "Còn cần tôi hỗ trợ gì không?"
Chử Chính Minh nói: "Không có phần của chúng ta, chắc là bên âm sai phải bận rộn một bữa." Ông giải thích: "Trò chơi âm hôn kia một khi khế ước giữa người và ma có hiệu lực, người sống sẽ chết trong vòng một tháng, vận may tuổi thọ đều bị ma đánh cắp.
Hồn ma nhờ vào đó hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của âm ti, tiêu dao ở nhân gian."
Chử Chính Minh vừa nói vừa tức giận: "Mặc dù trò chơi đã bị phá giải, nhưng không biết trước đã có bao nhiêu người từng chơi, và có bao nhiêu oan hồn ác quỷ sẽ có cơ hội nhởn nhơ bên ngoài.
Tối hôm qua âm sai còn tới tìm tôi, trách cứ Đạo Môn chúng ta có một kẻ cặn bã, kiếm chuyện cho Địa phủ!"
Ông đau lòng nhức óc: "Tên Lưu Càn Sơn này quả thực lấy sức một người bôi nhọ toàn bộ Đạo Môn của chúng ta! Cuối năm nay âm ti bình chọn bộ môn ưu tú ở nhân gian, chắc chắn Đạo Môn của chúng ta sẽ thua Phật Môn một bậc!"
Bạch Tiên Tiên: "...?"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lòng háo thắng đáng chết này!.