Chuyển ngữ: Mơ
Bệnh viện bao hết một cái xe buýt, lúc Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm đến, các đồng nghiệp cũng lục tục lên xe.
Nhìn thấy Trần Lẫm cùng đi đến, nhóm đồng nghiệp hôm qua không xem tin nhắn quả nhiên đều rất kinh ngạc.
Bạch Tiên Tiên thân thiện chào hỏi mọi người, Trần Lẫm cúi đầu theo sau lưng cô, kéo khẩu trang lên.
Hàng cuối cùng của xe buýt còn trống, Bạch Tiên Tiên tặng vị trí gần cửa sổ cho Trần Lẫm, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Trong xe toàn tiếng cười nói, nghỉ phép đi du lịch mùa thu nên tất cả mọi người rất vui vẻ, vừa nói chuyện vừa chia đồ ăn vặt.
Bạch Tiên Tiên cũng lấy một túi hạt dưa lớn từ trong túi ra, chia cho các đồng nghiệp ngồi bên cạnh.
Lúc cô nắm một nắm hạt dưa ngũ vị hương chuẩn bị đưa cho Trần Lẫm mới nhìn thấy người vừa rồi còn yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe cúi đầu có chút không tự nhiên, hai tay cất trong túi áo hoodie, cả người như cứng đờ.
Cô tiến tới nhỏ giọng hỏi anh: "Làm sao vậy?"
Trần Lẫm quay đầu nhìn cô một cái, mí mắt cụp xuống, tiếng nói nhỏ xíu khó xử: "Tôi không mang những thứ đó."
Tất cả mọi người đang chia đồ ăn vặt rất tình cảm và nhiệt tình.
Nhưng anh chưa từng tham gia kiểu tụ họp này, không biết còn cần mua những thứ này.
Bạch Tiên Tiên nhìn anh cụp mi mắt, trong lòng lại hơi khó chịu.
Cô mím môi dưới, nhấc ba lô để ở bên chân lên, móc từ bên trong ra một túi bánh gạo lớn, xé ra rồi vỗ vỗ vai đồng nghiệp ngồi trước.
Đồng nghiệp quay đầu, Bạch Tiên Tiên mỉm cười nói: "Trần Lẫm mua bánh gạo, ăn không?"
Đồng nghiệp vươn tay cầm một cái, mỉm cười vẫy tay với Trần Lẫm: "Cảm ơn nhé anh zai."
Đồng nghiệp nữ ngồi xéo phía trước quay người hỏi: "Có bánh gạo không? Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn, cho tôi một cái."
Bạch Tiên Tiên cầm hai cái ném qua, đồng nghiệp nữ bắt lấy trên không trung, mỉm cười nói lời cảm ơn với anh: "Cảm ơn anh zai nhé."
Bàn tay Trần Lẫm giấu trong túi áo nắm chặt lại.
Bạch Tiên Tiên chia xong bánh gạo, trong túi chỉ còn lại một cái cuối cùng.
Cô lấy cái bánh gạo cuối cùng từ trong túi ra, quay đầu nhét vào trong túi áo hoodie giấu bàn tay của anh.
Trần Lẫm sững sờ nhìn cô.
Bạch Tiên Tiên ngước mắt nhìn anh, mỉm cười nói: "Đây là của anh!"
Trong túi bóng phát ra tiếng sột soạt nhỏ, ngón tay của anh bỗng cử động, bàn tay cũng chầm chậm thả ra, cầm đồ ăn vặt cô nhét vào.
Đằng trước bắt đầu điểm danh, tất cả mọi người đến đông đủ, xe xuất phát đúng giờ, chạy tới núi Triêu Phượng.
Thoạt đầu mọi người còn nói chuyện phiếm rất náo nhiệt, lúc ra khỏi nội thành trong xe dần yên tĩnh trở lại, người nào cũng ngủ bù.
Trần Lẫm vẫn luôn nhìn phong cảnh bay lượn ngoài cửa sổ, Bạch Tiên Tiên bỗng nhiên vỗ nhẹ cánh tay của anh.
Trần Lẫm quay đầu lại, trông thấy cô đưa một cái tai nghe màu trắng tới, nhỏ giọng hỏi anh: "Nghe nhạc không?"
Anh chậm rãi tiếp nhận cái tai nghe, bỏ vào trong tai trái.
Tiếng động cơ xe bị giai điệu nhẹ nhàng du dương trong tai nghe thay thế, phong cảnh ngoài cửa sổ đang thay đổi, nhưng anh như cùng cô dừng lại vào giây phút này, thời gian cũng ở lại bên cạnh họ.
Chờ bài hát trong danh sách phát của cô phát được một nửa, xe buýt lao vùn vụt trong núi rốt cuộc cũng dừng trước một ngôi nhà ở một trang trại.
Trong xe vang lên tiếng người vươn vai mệt mỏi và buồn ngủ, Bạch Tiên Tiên bấm tạm dừng, cất tai nghe, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta đến rồi!"
Cảnh thu trong núi yên tĩnh xinh đẹp, không khí trong lành hơn thành thị rất nhiều, vừa xuống xe đã có thể cảm nhận nhiệt độ chênh lệch trong ngày.
Nhân viên của trang trại đã tới bắt đầu giúp bọn họ xách hành lý và dẫn đường.
Bạch Tiên Tiên mặc áo khoác vào, bước hai bước không quên quay đầu nhìn Trần Lẫm có theo kịp không.
Bởi vì hai người bọn họ là danh sách bổ sung, ngược lại có đãi ngộ ở phòng riêng.
Trang trại này tu sửa như khách sạn, cao chừng năm tầng, chỗ ăn uống và chỗ ở sắp xếp gần nhau, phục vụ rất tốt.
Lịch trình là giữa trưa liên hoan, buổi chiều chơi mạt chược thì chơi mạt chược, hát karaoke thì hát karaoke, ngắm phong cảnh thì ngắm phong cảnh, tới buổi tối làm tiệc đồ nướng trên bãi cỏ lớn ngay phía sau.
Phòng Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm sát nhau, sắp xếp xong là cô chạy đi gõ cửa phòng Trần Lẫm, vui sướng hỏi anh: "Tôi muốn đi ngắm rừng phong, anh đi không?"
Trần Lẫm gật đầu.
Bạch Tiên Tiên nói: "Anh mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh lắm."
Anh nghe lời đi vào cầm áo khoác lên.
Núi rừng yên tĩnh trở nên náo nhiệt nhờ du khách, ông chủ trang trại chỉ chỗ rừng phong cho cô, khoảng cách đường thẳng rất gần, từ tầng cao nhất của khách sạn nhìn về phía trước là có thể nhìn thấy lá đỏ ở lưng chừng núi, nhưng ở giữa có một khe suối, muốn tới rừng phong thì tốn một giờ đi đường núi.
Bạch Tiên Tiên lập tức dừng ý nghĩ lên rừng phong, lên đài quan sát trên tầng cao nhất ngồi: "Được rồi, ở chỗ này xem chút vậy."
Trần Lẫm nhìn lá đỏ xa xa, lại nhìn cô gái trước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Không chụp hình à?"
Anh còn nhớ rõ cô nói muốn chụp ảnh lần nữa để thay ảnh đại diện.
Bạch Tiên Tiên nâng cằm lên: "Tôi cảm thấy bức hình lúc trước anh chụp cho tôi rất đẹp."
Trần Lẫm: "..."
Anh không nói với cô rằng tối hôm qua anh học kỹ xảo chụp ảnh theo video tới hơn nửa đêm trên máy tính, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, cùng cô ngắm phong cảnh.
Ăn bữa trưa xong, hoạt động giải trí bắt đầu.
Có đồng nghiệp gọi Bạch Tiên Tiên chơi mạt chược, ba thiếu một, cô rất háo hức, liếc thấy Trần Lẫm sau lưng lại xua tay từ chối.
Quay đầu hỏi anh: "Anh biết đánh mạt chược không?"
Trần Lẫm lắc đầu.
Bạch Tiên Tiên lập tức hào hứng: "Tôi dạy cho anh nhé!"
Cả tầng đều là phòng bài bạc, cô tìm một bàn đánh bài trống, bấm khởi động máy rồi trước tiên dạy anh nhận biết thẻ bài.
Thế là cả một buổi chiều, Bạch Tiên Tiên dạy Trần Lẫm đánh mạt chược như thế nào.
Trong lúc đó hai người đã chơi hai ván mạt chược, chọn các quân bài cùng chất nằm cạnh nhau, cuối cùng là cộng tất cả điểm của các lá bài.
Sư phụ Bạch Tiên Tiên thảm bại.
Cô ôm đầu xấu hổ giận dữ nói: "Anh không thể giả vờ nhường tôi một chút à!"
Trần Lẫm sợ tới nỗi ngỡ ngàng: "Cô không nói..."
Rất tốt, không hổ là trai thẳng.
Trong thời gian giải trí buổi trưa, trang trại đã chuẩn bị đồ nướng buổi tối giúp bọn họ.
Trên núi tối sớm, lại là cuối thu, mới sáu giờ chiều đã chẳng còn thấy bóng, sắc trời bị phủ lên một màu đen mờ mịt.
Đốt một đống lửa trên mặt cỏ, sau khi mở đèn trần nhà, có thể nhìn thấy bụi than bay lên trong ánh sáng.
Bốn phía hò hét ầm ĩ, còn có người kéo thiết bị hát karaoke tới hát tại chỗ.
Cũng may là ở trên núi, không thì chắc là đã bị khiếu nại tám trăm lần.
Hạ Thụ nhiệt tình vẫy tay với Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm: "Đôi song sinh dính liền tới nếm thử xiên thịt bò nướng của tôi nào!"
Bạch Tiên Tiên chống nạnh: "Đôi song sinh dính liền gì hả! Cô có biết nói chuyện không vậy! Không ăn!"
Hạ Thụ giơ xiên thịt lại gần cười hì hì nói xin lỗi cô: "Ơ kìa xin lỗi, ăn một miếng rồi tha thứ cho tôi nhé!" Cô ấy ghé vào bên tai cô si mê nói: "Anh zai Trần đẹp trai quá! Chúng ta đổi việc đi! Cô tới khoa hậu môn, tôi tới nhà xác!"
Bạch Tiên Tiên đẩy cô ấy ra: "Cô không sợ tôi nhét băng gạc và kéo vào trong bụng bệnh nhân trên bàn phẫu thuật à?"
Hạ Thụ: "..." Cô ấy không để ý tới Bạch Tiên Tiên, đưa xiên thịt bò cho Trần Lẫm: "Anh zai, ăn đi."
Kết quả Trần Lẫm lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không ăn."
Hạ Thụ lập tức nổi giận: "Hay lắm! Có phải nhà xác các người cùng nhau xa lánh bé hộ sĩ khoa hậu môn là tôi đây không!"
Bạch Tiên Tiên an ủi cô ấy: "Ơ kìa không phải, nhà xác chúng tôi không thích ăn thịt bò, cô thay bằng thịt ba chỉ nướng đi."
Hạ Thụ thấy lạ: "Vì sao các người không thích ăn thịt bò? Vì thịt bò ăn không ngon ư? Các người không thấy có lỗi với một con bò khỏe mạnh và ngon như vậy à?"
Bạch Tiên Tiên: "Chúng tôi thích ăn thịt ba chỉ nướng, mau đi nướng đi!"
Hạ Thụ bĩu môi rời đi.
Tuy phái Chính Nhất không kỵ tanh hay rượu, nhưng Đạo Môn có bốn thứ không ăn theo thứ tự là thịt bò, thịt chó, cá quả, ngỗng trời.
Từ sau khi Bạch Tiên Tiên vào đạo, mì thịt bò kho từng yêu thích nhất từ đó thất sủng.
Những đồng nghiệp ở bệnh viện không biết bọn họ là người trong Đạo Môn, không thì nếu biết hai người canh gác nhà xác đều là đạo sĩ, không biết sẽ còn có những tin đồn kinh khủng gì.
Cứ xem nhau là đồng nghiệp bình thường thôi!
Bạch Tiên Tiên đang nói chuyện phiếm với Tiểu La, Trần Lẫm ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
Đống lửa làm bóng đêm thành đỏ, tiếng hát của đồng nghiệp còn vang vọng bên tai, mọi người uống rượu nhậu nhẹt ăn thịt, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.
Hai đồng nghiệp ở cửa đi tới giống như cũng chẳng có gì khác thường, chỉ là đôi mắt bị đống lửa chiếu đỏ xoay tròn không ngừng, vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ đánh giá cảnh xung quanh.
Trần Lẫm bỗng nhiên đứng dậy đi ra cửa.
Bạch Tiên Tiên nhìn thấy hành động của anh thì cũng đi theo, túm góc áo anh: "Trần Lẫm, anh đi đâu vậy?"
Bước chân anh dừng lại, nói rất nhỏ: "Hai người kia có gì đó không bình thường."
Bạch Tiên Tiên nhìn phía trước theo ánh mắt anh, nhìn thấy hai người đứng ở cửa theo thứ tự là một nam một nữ, cô có biết, là cặp đôi bác sĩ ở khoa ngoại tổng hợp, bác sĩ nam tên Sở Hải, bác sĩ nữ tên Viên Thi.
Hai người cứ đứng ở trên bậc thang ở cửa như vậy, ngoại trừ tròng mắt đảo cực nhanh ra thì cũng chẳng có gì khác thường.
Nếu không phải Trần Lẫm nhắc nhở, Bạch Tiên Tiên cũng không nhìn ra bọn họ bất thường.
Tay chân cô lập tức cứng ngắc, nuốt nước bọt: "Không phải chứ?"
Trần Lẫm nói: "Tôi đi xem một chút."
Bạch Tiên Tiên chần chờ một chút rồi vẫn đi theo bước chân của anh: "Cùng đi đi."
Dù sao Trần Lẫm không biết cặp đôi bác sĩ này, ngộ nhỡ thật sự xảy ra vấn đề, xung quanh nhiều ánh mắt như vậy, nếu như xảy ra cái gì cũng không thể giải thích.
Càng tới gần, lúc Bạch Tiên Tiên đứng gần hai người trước mặt, cuối cùng cũng phát hiện khác thường.
Trên người hai người này, có mùi vàng mã thoang thoảng.
Nhìn thấy bọn họ tới gần, hai người nở nụ cười quỷ dị, bác sĩ nữ Viên Thi như bị bóp cổ, nói một câu bằng tiếng rất chói tai: "Chỗ này của các người cũng rất náo nhiệt đó.".