Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư


Chuyển ngữ: PHẬT THỦ
Đối diện công viên vọng đến tiếng mấy đứa nhóc con đốt pháo.

Trên bàn ăn bữa cơm tất niên đã được chuẩn bị đâu vào đấy, ê hề nào thịt cá, tôm gà, không thiếu thứ gì.

Bạch Hướng Vọng chau mày nghiên cứu chai rượu trắng Trần Lẫm mang tới hồi lâu, cuối cùng quay đầu đè thấp giọng thì thầm với Tam trưởng lão: “Rượu Mao Đài cao cấp thì phải? Nghe nói rượu này quý lắm.”
(*) Rượu Mao Đài 茅台酒, bính âm: /Máotái jiǔ/ phiên âm Hán - Việt: Mao Đài tửu) là một nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc.

Tam trưởng lão liếc nhìn chai rượu trắng không thể bình thường hơn một cái, lơ đễnh hỏi: “Có thể đắt đến mức nào được chứ?”
Bạch Hướng Vọng hoà ái nhìn về phía Trần Lẫm: “Tiểu Trần à, bình rượu này con mua bao nhiêu thế?”
Trần Lẫm nhỏ giọng lễ phép đáp: “Một vạn ba ạ.” (*)
(*) Tầm hơn 35 triệu đồng tiền Việt Nam.

Tam trưởng lão sững sờ, nhất thời bàng hoàng đến độ vỗ bàn đứng dậy, cuống họng nghẹn lại, mãi mới nói được ra ba chữ: “Bao nhiêu cơ?”
Đỉnh đầu Trần Lẫm run lên một cái, bối rối đáp: “...!Một… một vạn ba ạ.”
Tam trưởng lão một tay xắn áo, dáng vẻ như thể chỉ muốn ngay tức thì vọt lên đánh cho tên phá gia chi tử nào đó ra bã.

May thay Bạch Tiên Tiên nhanh hơn một bước, chạy tới giữ chặt tay ông, mềm mỏng hoà giải: “Ai nha, ăn tết mà.

Cũng nên uống loại rượu gì đó sang mồm một chút chứ! Ba! Nhanh rót cho Tam trưởng lão một ly để ông nếm thử nào!”
Tam trưởng lão trừng Trần Lẫm hồi lâu, mới tức tối quay về chỗ ngồi: “Không uống! Rượu đắt như thế, uống xong sợ giảm thọ.”
Nhị trưởng lão bưng món cuối cùng từ phòng bếp đi ra, cười ha ha nói: “Rượu này đắt thế à? Vậy chúng ta phải cẩn thận nếm thử xem nó khác rượu bình thường ở đâu mới được.

Tiên Tiên con đi gọi Đại trưởng lão đi, mời ông cùng về thưởng thức.”
Bạch Tiên Tiên sớm đã rút sẵn bùa Triệu Thỉnh ra, vui vẻ đáp: “Vâng ạ.”
Tam trưởng lão vẫn còn dựng râu trừng mắt, oang oang dạy dỗ Trần Lẫm: “Vung tay quá trán.

Không có tí ý thức tối thiểu về việc quản gia.

Anh đi làm được mấy đồng tiền tương mà học đòi thói tiêu xài hoang phí đó hả?”
Ông quắc mắt lườm nguýt Trần Lẫm thêm một lượt từ trên xuống dưới nữa, mới nguôi giận, nghiêm khắc nhắc nhở: “Có tiền thì tự mua cho mình một bộ quần áo mới đi! Mỗi lần tôi gặp anh đều thấy anh mặc đi mặc lại một kiểu quần áo, người không biết còn tưởng rằng anh chỉ có một bộ!”
Trần Lẫm vẫn đang ngoan ngoãn cúi đầu, lẳng lặng tiếp thu lời quở trách, nghe thấy thế lập tức nhỏ giọng phản bác một câu: “Không phải đâu ạ! Chỉ là màu sắc giống nhau thôi.”
Tam trưởng lão: “Còn dám cãi bướng!”
Trần Lẫm: “...”
Ngập ngừng định mở miệng…
Tam trưởng lão: “Cậu thanh niên này, rõ ràng còn trẻ mà chẳng có chút sức sống của người trẻ tuổi gì cả, lúc nào cũng xù xù một bộ quần áo đen kịt từ đầu đến chân! Mấy ông bà lão múa quảng trường nhìn còn khoẻ khoắn, sáng sủa hơn!” Ông trừng anh một hồi, mới rút từ trong túi ra một cái lì xì, xụ mặt đưa qua: “Cầm lấy.

Ngày mai đi mua bộ quần áo màu sắc tươi sáng một tí.”
Trần Lẫm chăm chú nhìn bao lì xì đỏ thẫm trước mặt, thoáng sửng sốt.

Tam trưởng lão không kiên nhẫn, phất tay: “Nhận đi! Còn muốn tôi cầm đến lúc nào nữa?”
Trần Lẫm nhanh chóng nhận lấy, tâm trạng hơi căng thẳng, bối rối vuốt vuốt mép bao lì xì, khoé môi nhấp hai, ba lần mới nói được thành lời: “Cảm ơn Tam trưởng lão.”
Tam Trưởng lão khịt mũi tức giận, chắp tay sau lưng quay đi chỗ khác.

Lá bùa vàng đã được thiêu đốt thành tro, một sợi khói xanh mỏng manh phiêu tán trong không trung, từ bên trong làn khói vọng ra giọng nói của Đại trưởng lão: “Mùi gì mà thơm vậy?”
Ông vừa hiện thân đã nhanh như cắt lao thẳng đến bên cạnh bàn, cúi người hít hà chai rượu Mao Đài thượng hạng trên bàn, thoả mãn reo lên: “Thơm! Rượu này thơm đấy!”
Bạch Tiên Tiên đắc ý, khoe khoang: “Trần Lẫm đặc biệt mua cho mấy vị trưởng lão đó!”
Đại trưởng lão tán thưởng liếc nhìn cậu thanh niên đang ngẩn người trầm ngâm vuốt vuốt bao lì xì ngồi đối diện: “Được đấy!” Ông dừng lại một chút, lại cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: “Tiểu Trần sao thế? Năm hết Tết đến, sắp tới Giao Thừa mà nhìn thằng nhóc chẳng có chút tinh thần gì thế?”
Bạch Tiên Tiên: “Tam trưởng lão vừa mắng anh ấy, bảo không nên mua chai rượu mắc tiền như thế!”
Tam Trưởng lão:???
Đại trưởng lão lập tức quay sang trừng ông em: “Chú ba! Thằng bé có tâm ý như vậy sao chú lại đối xử khắc nghiệt với nó thế? Chú đó, nên cố gắng sửa cái tính tình cáu bẳn, khó ở ấy đi!”
Tam Trưởng lão: “....!!!”
Á á á á á tức chết bảo bối.

Bạc Tiên Tiên khoái trí che miệng, cười ngặt nghẽo.

Cả nhà đã có mặt đông đủ, bữa cơm tất niên đầm ấm náo nhiệt bắt đầu.

Dù Đại trưởng lão không thể dùng đồ ăn nhưng hai vị trưởng lão đã sớm chuẩn bị sẵn hương hoa, ông ngồi lơ lửng trên không, say sưa ăn uống ngon lành.

Bạch Tiên Tiễn nghĩ đến một chuyện, hưng phấn nói: “Con biết một ông chủ có tay nghề làm vàng mã hương đèn rất giỏi, chất lượng của những thỏi hương nến ông ấy làm tốt vô cùng.

Hôm nào con sẽ đến hỏi thăm thử, mua nhiều hương tốt để đốt cho Đại trưởng lão.”
Đại trưởng lão cười đáp: “Cái này không quan trọng, Đại trưởng lão của con là quan chức sao có thể bị đói được? Chỉ cần thấy Tiên Tiên của chúng ta bình an, vui vẻ, khoẻ mạnh, sớm ngày chấn hưng gia tộc là ông cũng đủ mãn nguyện rồi.”
Nói đến gia tộc, Bạch Tiên Tiên lại nhớ tới kẻ địch không đội trời chung Phàn Lai Tịnh.

Đã hai tháng trôi qua, vẫn chẳng có chút tin tức gì của Phàn Lai Tịnh, nghĩ đến đây lại cảm thấy bất an, luôn có linh cảm gã đang lén lút bày mưu tính kế gì đó sau lưng cô.

“Dưới âm phủ cũng không có manh mối gì của Phàn Lai Tịnh ạ?”
Đại trưởng lão nghe cô hỏi, thoáng thở dài: “Không có.

Ngoại trừ lần duy nhất hiện thân ngày đó, dường như gã hoàn toàn bốc hơi.

Không gây sự, cũng không xuất đầu lộ diện.

Lợi dụng công đức và vận số để che giấu hành tung.

Chúng ta có muốn tìm cũng rất khó tra ra được tung tích của gã.”
Điểm khó nhất của vấn đề này là: Phàn Lai Tịnh cũng từng là người trong Đạo Môn.

Nếu dùng hình ảnh liên tưởng một cách dễ hiểu thì đây giống tình huống truy bắt tội phạm trên dương gian, có thể liên tưởng nôm na đến khái niệm phản trinh sát, khác ở chỗ đặt trên người gã thì gọi là phản đạo thuật.

Hơn nữa người trong Đạo Môn muốn truy bắt một người phần lớn phụ thuộc vào ngày sinh tháng đẻ, quần áo, tóc tai, máu của đối tượng hoặc người có quan hệ máu mủ thân thiết nhất.

Mà thứ nhất không biết chính xác ngày sinh tháng đẻ của Phàn Lai Tịnh, thứ hai không có được tóc hoặc quần áo của gã, người có quan hệ máu mủ thân thiết với gã lại càng không tìm được.

Vì thế gây ra cản trở và hạn chế vô cùng lớn cho việc lần theo dấu vết.

Bạch Tiên Tiên nghe Đại trưởng lão nói vậy, đột nhiên chẳng còn thiết tha ăn uống.

Dù sao trong người đang đeo một quả bom hẹn giờ không biết bao giờ phát nổ, muốn suy nghĩ thoải mái cũng khó.

Tam trưởng lão vỗ bàn một cái, vẫn là câu nói kia: “Sợ cái thá gì? Trăm năm trước nhà họ Bạch đã giết gã một lần, hiện tại lại giết gã thêm lần nữa.

Có gì khó.

Chỉ sợ con chuột nhắt kia không dám tới!”
Bạch Tiên Tiên cảm thấy bản thân cần học tập tinh thần lạc quan, phấn chấn này của Tam trưởng lão.

Lúc diễn ra Tết Nguyên Đán công việc ở âm phủ tương đối bận rộn, ăn cơm tất niên xong, Đại trưởng lão vội vàng rời đi.

Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm phụ trách rửa bát, dọn dẹp phòng bếp.

Ba vị trưởng bối đủng đỉnh quay lại phòng khách xem các chương trình cuối năm.

Tam trưởng lão còn buồn bã hoài niệm: “Không được nghe Phùng Củng diễn, cứ cảm thấy đêm Giao Thừa thiếu thiếu cái gì đó.”
(*) Phùng Củng: Feng Gong là một diễn viên, diễn viên, đạo diễn và nhà biên kịch người Trung Quốc.

Anh được biết đến nhiều nhất nhờ những màn trình diễn trong Gala mừng năm mới của CCTV.

Bạc Tiên Tiên bổ một đĩa đầy trái cây bưng lên: “Đã đến phần tiểu phẩm rồi ạ? Ba, ba bật lớn tiếng lên đi.”
Mặc dù trên mạng cũng có update tiết mục Xuân Vãn cuối năm, nhưng cô vẫn rất háo hức chờ đón chương trình này mỗi dịp Giao Thừa, đặc biệt là các tiểu phẩm, bình thường rảnh rỗi còn lên mạng tìm xem lại.

Tiểu phẩm năm nay vẫn là những gương mặt cũ thân quen, cô rất thích diễn viên họ Thẩm trên màn hình, chú ấy dường như đồng hành cùng cô trong suốt quá trình lớn lên, lúc nào cũng dễ dàng khiến Bạch Tinh Tinh cười ngặt nghẽo.

Đang cười đến đau bụng, thì điện thoại đặt trên bàn trà của cô đột nhiên vang lên.

Cô còn tưởng bạn bè gọi tới chúc mừng năm mới, nhưng vừa nhìn màn hình, nét mặt lập tức trầm xuống.

Mấy người trong nhà nhanh chóng nhìn sang, Tam trưởng lão nhịn không được hỏi: “Sao thế? Điện thoại của ai vậy?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Khách hàng ạ.

Ba, ba giảm âm lượng xuống chút.”
Bạch Hướng Vọng vội vàng điều chỉnh volume.

Bạch Tiên Tiên nhận điện, vừa “Alo” một tiếng, đầu dây bên kia đã hoảng loạn hét lên: “Bạch Đại sư.

Thực sự xin lỗi vì gọi cô trong thời gian này.

Ba tôi vừa té xỉu, nhà tôi nghi ngờ ông ấy bị trúng tà, cô có thể ghé qua xem tình hình chút được không?”
Tên hiển thị trên màn hình gọi tới là Thân Văn Hưng nhưng người gọi lại là Thân Hải, con trai của ông ấy.

Trung tâm mua sắm Tân Mậu Nghiệp lớn nhất Vân Xương chính là gia sản nhà họ Thân, đây cũng xem như khách hàng VIP của Bạch Tiên Tiên.

Bạch Tiên Tiên từ tốn hỏi: “Sao gia đình lại nghĩ là ông ấy bị trúng tà?”
Giọng điệu Thân Hải cực kỳ gấp gáp, vội vàng nói: “Gần đây ba tôi nói thường xuyên nghe thấy tiếng mèo kêu, nhưng mẹ tôi bị dị ứng lông mèo, vì thế nhà tôi xưa nay chưa từng nuôi mèo! Lúc ba tôi mới ngất đi, tròng mắt còn mở to, con ngươi đổi sang màu xanh, cực kỳ giống mắt mèo.”
Mèo???
Bạch Tiên Tiên trầm giọng đáp: “Tôi hiểu rồi, anh gửi địa chỉ đi, tôi lập tức đến đó.”
Cúp điện thoại, trên TV vẫn đang chiếu tiểu phẩm hài cuối năm, cô chạy nhanh vào phòng ngủ xách balo lên, khoác đại một chiếc áo khoác, đổi giày, đơn giản giải thích với người lớn trong nhà mấy câu.

Tam trưởng lão cau mày nói: “Liên quan đến mèo? Chẳng lẽ lại là Miêu Tiêu?”
Dân gian có rất nhiều ghi chép về mèo, Miêu Tiêu chính là Quỷ Miêu, theo truyền thuyết mèo có chín mạng, rất dễ tu hành thành yêu, nhưng so với hồ ly và chồn thì cấp bậc trong yêu giới kém hơn một chút.

Dân gian thường cúng bái, thờ phụng Hồ Tiên, Hoàng Tiên (*) nhưng hầu như chẳng có ai đi cúng bái Miêu Tiên cả.

Một phần vì trước kia, theo dân gian mèo là hoá thân của âm sai, đặc biệt là những con linh miêu toàn thân đen tuyền, được đồn đại rằng có thể sai khiến xác chết (**), ở những vùng nông thôn trước kia, nhà nào có tang sẽ không cho mèo đến gần xác chết.

(*) Ngũ hiển Tài thần (五显财神), gồm: Hồ tiên (Hồ ly), Hoàng tiên (Chồn), Bạch tiên (Nhím), Liễu tiên (Rắn) và Hôi tiên (Chuột).

(**) Mèo đen nhảy qua xác chết khiến xác chết bật dậy hay thường được gọi là hiện tượng quỷ nhập tràng.

Thứ hai là hiện tại số gia đình nuôi mèo dần dần nhiều lên, mèo cũng từ loài âm tà theo quan niệm của dân gian trở thành thú cưng đáng yêu, người bạn thân thiết của con người.

Cúng bái, thờ phụ thần tiên đều lấy những loài vật có tính bí hiểm, hiếm có nhất định như chồn, hồ ly, chứ chẳng ai bái lạy loài vật mình thường xuyên nuôi trong nhà cả… Đó là tâm lý bình thường của con người.

Bạch Tiên Tiên thay xong giày, mặc xong áo: “Còn chưa rõ, con đi xem xem thế nào rồi nói sau.

Mọi người xem xong hết tiết mục cuối năm thì đi ngủ sớm đi, không cần chờ con.”
Tam Trưởng lão lẳng lặng lườm cái đuôi Trần Lẫm bám theo phía sau Bạch Tiên Tiên, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này bình thường nhìn không vừa mắt cho lắm, nhưng thời điểm then chốt cũng tương đối khiến người ta hài lòng.

Ông trầm giọng dặn dò hai đứa trẻ: “Chú ý an toàn, vạn sự đều phải cẩn trọng một chút.”
Từ chỗ này đón xe tới biệt thự nhà họ Thân phải mất một tiếng đồng hồ.

Bạch Tiên Tiên vừa lên đến xe, thì nhận được điện thoại của Thân Hải.

Anh ta cực kỳ lo lắng, thuật lại tình hình: “Bạch đại sư, ba tôi đang kêu rên thảm thiết, có vẻ cực kỳ đau đớn, nói là cảm giác tứ chi như bị hàng nghìn cây kim đâm vào, nhưng trên người lại chẳng có vết thương nào cả.

Chúng tôi phải làm sao bây giờ!!!”
Bạch Tiên Tiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ anh cho người đi tìm ít cát đắp lên người ba anh và rải xung quanh nhà.”
Thân Hải nhanh chóng dặn người làm đi tìm cát, xong xuôi mới thắc mắc hỏi lại: “Nhưng mà Bạch đại sư, tại sao phải rải cát vậy?”
Bạch Tiên Tiên từ tốn giải thích: “Chỉ có ba anh có thể nghe thấy tiếng mèo kêu, cả người lại có cảm giác đau buốt như bị kim châm, tôi nghi ngờ do Quỷ Miêu gây ra.

Từ xa xưa, cát đã có tác dụng trừ tà, trấn sát, có lẽ có thể tạm thời kiềm hãm được yêu phép của Quỷ Miêu.

Thân Hải run rẩy đáp: “Quỷ Miêu là gì vậy? Là hồn ma của mèo ư?”
Bạch Tiên Tiên nói: “Là một loại cổ thuật, gọi là Miêu Cổ.”
Thân Hải cả kinh: “Nói vậy… ba tôi bị người ta hạ cổ sao?”
Bạch Tiên Tiên an ủi: “Chỉ là suy đoán của tôi thôi, chờ tôi đến lại nói tiếp.”
Thân Hải vội vàng đồng ý.

Xe lao vun vút trên đường, nhà họ Thân ở khu phía đông, khu phía đông là khu đất tấc vàng tấc bạc, chỉ là hơi xa trung tâm, sẽ không có chuyện tắc đường dù đi cao tốc trong đêm Giao Thừa.

Đến nơi còn sớm hơn 10 phút so với dự đoán, Thân Hải sắp xếp người đứng sẵn ở bên đường đón cô.

Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm đi thẳng một đường vào trong, vừa đi vừa nghe người làm kể lại chi tiết tình hình.

Đối phương nói: “Sau khi rải cát lên người ông chủ Thân xong, ông ấy đã bớt kêu đau, nhưng lại hôn mê bất tỉnh.”
Nhưng cát chỉ có thể ngăn cản được nhất thời, vào lúc Bạch Tiên Tiên đi tới cửa, đã thấy từ trong nhà vọng ra tiếng kêu khóc om sòm.

Trần Lẫm sải bước lên bậc tam cấp, nhanh chóng đẩy cửa lớn bước vào nhà.

Bạch Tiên Tiên chạy chậm theo sau, vừa vào nhà đã nghe thấy rên đau đớn, cùng tiếng khóc lóc thảm thiết, thê lương.

Thân Hải thấy người tới, mừng đến độ thiếu điều nhảy cẫng lên: “Đại sư! Ba tôi bị nôn ra máu rồi!”
Bạch Tiên Tiên lập tức bỏ ba lô mang theo xuống, lấy bùa vàng cùng chu sa ra, ngón tay điểm chút chu sa, nhanh chóng vẽ ra một lá bùa trừ tà.

Tiếp theo lại vẽ thêm một lá bùa an hồn.

Đốt hai lá bùa cùng lúc bỏ vào trong chén nước lọc, để Thân Hải đút cho Thân Văn Hưng uống.

Thân Văn Hưng vừa nôn ra máu, vừa uống nước bùa, quang cảnh cực kỳ lộn xộn, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng gắng sức uống hết bát nước bùa.

Sau khi uống xong mắt ông ta dần dần nhắm lại, tiếp tục ngất đi lần nữa.

Bà Thân vừa nức nở vừa hỏi: “Đã xong chưa? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bạch Tiên Tiên không đáp, đi đến bên cạnh Thân Văn Hưng, nâng cánh tay ông ta lên kiểm tra kỹ càng một lượt, lại bảo Thân Hải cởi bỏ bớt quần áo của ông để hở ra khu vực gần tim.

Trong mắt người bình thường, cơ thể ông ta không có gì kì lạ cả, hoàn toàn lành lặn.

Nhưng trong mắt Trần Lẫm và Bạch Tiên Tiên, có thể trông thấy cực kỳ rõ ràng trên cơ thể ông ta lít nha lít nhít vết kim châm.

Những vết thương này lan dần từ tứ chi đang có xu hướng đổ về phía vị trí tim.

Một khi vết thương lan đến trái tim, ông ta có thể sẽ mất mạng.

Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn Trần Lẫm ra hiệu, anh nhẹ gật đầu đáp lại, thấp giọng nói: “Là Miêu Cổ.”
Người nhà họ Thân mặt người nào người nấy xanh mét, đầu đầy mồ hôi, lập tức hỏi: “Miêu Cổ là thứ gì? Có thể giải được không?”
Bạch Tiên Tiên lấy điện thoại di động ra, mở phần note tỉ mỉ gõ chữ, đồng thời trả lời thắc mắc của khách hàng: “Miêu Cổ là một loài động vật được nuôi làm cổ.

Nuôi mèo chế tạo cổ cũng không khác mấy so với việc nuôi quỷ sai.

Thường mục đích của những kẻ thao túng mèo quỷ hại người là để mưu cầu lợi ích, tiền tài.”
Thân Hải tinh tường bắt được trọng điểm: “Mưu cầu tiền tài?”
Bạch Tiên Tiên gật đầu: “Đúng, loại vu thuật Miêu Cổ này đa số đều sử dụng để ăn cắp tài vận, người bị Quỷ Miêu hại chết, thì tất cả tài vận của nạn nhân sẽ được chuyển dời đến kẻ hạ cổ.

Loại vu thuật này đã được lưu truyền từ rất lâu trong dân gian.

Theo tôi nhớ nó xuất hiện từ thời nhà Tuỳ! “Tuỳ Thư” từng có ghi chép liên quan.

Nhưng thời nhà Tùy, triều đình đã ra lệnh cấm loại vu thuật này, kể cả những kẻ nuôi Miêu Cổ cũng bị tống đi lưu đày, hiện giờ có rất ít người nuôi Miêu Cổ, cũng không hiểu thứ này từ đâu bỗng dưng xuất hiện.”
[Tuỳ Thư - Ngoại Thích Truyền Độc Cô Già La] từng đề cập qua chuyện một tỳ nữ tên A Ni của Độc Cô Già La đã lén lút nuôi Miêu Cổ, còn liên tục lùng bắt chuột trong cung để nuôi Quỷ Miêu.

Cuối cùng tai hoạ ập đến trên người Văn Hiến Hoàng Hậu.

Hoàng Đế hạ lệnh truy xét, tra khảo, mới tra ra chân tướng việc nuôi Miêu Cổ trong cung cấm.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Tuỳ Văn Đế hạ lệnh nghiêm cấm Miêu Cổ, phàm những kẻ dám nuôi Miêu Cổ đều bị giết, người nhà thì bị đày đi lưu vong.

Cũng chính vì sự kiện chấn động này mà thuật Miêu Cổ bị thất truyền.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện, đoán chừng là một trong số hậu duệ của các gia đình nuôi Miêu Cổ từ thời Tuỳ, bị đày đến Thanh Hải Tân Cương.

Biết được đối phương vì tiền tài danh lợi mà đến, Thân Hải không nhịn được chửi tục một câu.

Bạch Tiên Tiên gõ xong những dòng chữ cuối cùng, đem bản nội dung những điều cần lưu tâm gửi cho anh ta: “Vấn đề không quá nghiêm trọng, anh tìm người đi mua những thứ đồ này về đây.

Nhưng phải hết sức nhanh chóng, bằng không chờ nó lan đến tim, chỉ sợ ba anh vô phương cứu chữa.”
Thân Hải đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng nhìn nội dung cô gửi.

Xem qua không có vật phẩm gì quá quý giá, chỉ là vài ba vị thuốc đông y, hồng đậu, quả thầu dầu, cây ba đậu, và một vài nguyên liệu khác.

Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng Thân Hải không dám hỏi nhiều, nhanh chóng thu xếp người làm đi chuẩn bị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui