Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư


CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ
Tập tục các nơi khác nhau không giống nhau, truyền thống của vùng này chính là kết hôn phải mời Hỉ Dụng Thần.

Bạch Tiên Tiên cũng không hỏi nhiều, Lôi Lôi không muốn vì việc cỏn con này mà xảy ra đôi co không cần thiết, nhanh chóng đưa tóc cho đại sư.

Nhóm bốn cô gái náo ầm ĩ một lúc mới chen nhau trên chiếc giường cưới chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, nhóm trang điểm cô dâu tận tụy đã có mặt đúng giờ gõ cửa phòng tân nương.

Mặc dù ở nông thôn không có chức phù dâu, nhưng ba cô bạn thân không ai bảo ai tự phong cho mình trách nhiệm đảm nhận phận sự của phù dâu.

Nào là chặn cửa, đòi hồng bao, giấu giày… Có điều cũng hơi khó xử, dù sao bọn họ cũng quen chú rể từ hồi đại học, còn thường xuyên ăn cơm cùng nhau, thành ra khó lòng ‘tàn nhẫn’ ra tay.

Lúc đón dâu, vị đại sư có hàng ria mép không yêu thương nổi kia cũng có mặt.

Một tay cầm cân, đi phía trước, lẩm bẩm lải nhải một tràng giang đại hải bài khấn gì đó.

Nhưng kỳ lạ là chẳng ai trong thôn cảm thấy kinh ngạc, sau khi hoàn tất quá trình đón dâu, Lôi Lôi được đỡ vào nhà chú rể.

Đoạn đường này cũng trải qua vô số thủ tục nào bước qua chậu than, rồi gà trống, trăm thứ tập tục vô cùng cầu kỳ, phức tạp.

Tạ Ý ngáp một hơi dài, huých cùi chỏ về phía eo Bạch Tiên Tiên: “Nè nè nè, nhìn lão ria mép đang làm khùng làm điên gì kìa?”
Bạch Tiên Tiên vẫn giữ khí độ thản nhiên, tinh thần tỉnh táo, bình tĩnh nhìn sang, thấy gã pháp sư ria mép dùng một lá bùa vàng, bóc mấy cọng tóc của Lôi Lôi lại, sau khi đốt xong bắt đầu lẩm bẩm đọc trú, rồi tung tro ra bốn phía, cuối cùng gã ôm con gà trống, hướng về phía tro bay đi vái ba vái.

Bạch Tiên Tiên: “...!Chả hiểu.”
Tạ Ý thở dài: “Ông trời phù hộ mong người Đạo Môn các cậu kết hôn không rườm rà lắm thủ tục thế này.

Chị đây chịu không nổi.”
Bạch Tiên Tiên: “Gớm.

Còn chưa yêu đương hẹn hò, đã bày đặt nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Hai người đang chí chóe trêu chọc nhau, đột nhiên Bạch Tiên Tiên ngơ ra, nhìn về phía tên ria mép vừa đốt phù.

Đội ngũ đón dâu tiếp tục tiến lên phía trước, còn phía đằng xa một làn khí âm đột ngột nổi lên, một mảng trời khí xám cuồn cuộn chẳng hề có dấu hiệu tiêu tán, giữa dòng xoáy đen kịt, âm khí càng lúc càng dày đặc, rồi dần dần tạo thành một cơn lốc xoáy bay về phía đội ngũ đón dâu.

Bạch Tiên Tiên quát to: “Con mẹ nó chứ!”
Tạ Ý:????
Bạch Tiên Tiên: “Thứ phường lừa đảo này!”
Không những không mời Hỷ Thần đến, còn mời toàn bộ du hồn dã quỷ ngụ ở rặng dâu đất xung quanh đến uống rượu mừng!!
Tang đọc tương tự tang (*), cây dâu là loài cây âm khí nặng, thu hút ma quỷ, dân gian vốn có câu truyền miệng trước cửa không nên trồng cây dâu.

Chẳng biết gã ria mép kia trước nay làm cái trò hề gì, chỉ thấy từ chỗ hàng dâu bên cạnh, vong hồn, ma quỷ ùn ùn hiện ra, tất cả đều mặt mũi xanh xao, vàng vọt, như thể chết đói mấy trăm năm, nước dãi chảy ròng ròng, đuổi theo phía sau đám rước của Lôi Lôi.

(*) 桑同丧: 桑: Tang - cây dâu và 丧: Tang - tang ma
Cây dâu tằm trong phong thủy là loài cây âm khí nặng, nếu trồng trước nhà sẽ thu hút khí xấu, tà mà vào nhà, từ đó mang đến những điều không may.

Cây cũng sẽ khiến nhà cửa lúc nào cũng lạnh lẽo, gia đình bất hòa, có nhiều tiếng xấu, sức khỏe không tốt.

Trên lá bùa vàng có ghi ngày tháng năm sinh của cô dâu, lại dùng tóc của Lôi Lôi đốt cùng, du hồn dã quỷ đương nhiên sẽ nhận định Lôi Lôi là người muốn mời chúng ăn cơm, vì vậy toàn bộ đám du hồn nhao nhao bám theo cô ấy.

Đối với việc mời Hỷ Thần đến dự hôn lễ Bạch Tiên Tiên hoàn toàn không có ý kiến gì, nhưng gã ria mép kia rõ ràng là một tên lừa đảo, chẳng có chút kiến thức chuyên môn nào, có khả năng gã ta mới chỉ xem qua vài cuốn sách về bày trận pháp, hiểu biết nửa vời, kỹ năng kém cỏi, đã chạy đi lừa gạt tiền của thiên hạ.

Mời vong hồn, dã quỷ đến lễ cưới của người ta chẳng phải muốn hại gia chủ hay sao?
Gã ria mép vẫn ở phía trước, vừa ôm gà trống, vừa thành kính vái lạy bốn phương.

Bạch Tiên Tiên thực sự đã bị chọc đến phát điên rồi, nói với Tạ Ý và Lưu Vân: “Đạp lão ta xuống ruộng đi.”
Bình thường Tạ Ý vốn là cô gái thẳng tính lại bốc đồng, không chịu nổi mấy thứ chướng tai gai mắt, nhưng lúc này lại vô cùng lý trí phân tích: “Ở đây đông người, chúng mình làm thế có phải hơi quá đáng không, khác gì quấy rối đám cưới cậu ấy.

Hơn nữa sẽ đẩy Lôi Lôi vào thế khó.

Cậu cứ để kệ lão ta đi, tí bọn mình cùng nhau xử lý lão sau.”
Bạch Tiên Tiên: …
Nói cũng có lý.

Cô đành phải rút một lá bùa Thiên Sư trừ tà chạy đến chỗ Lôi Lôi, lén lút nhét vào tay cô ấy, nhỏ giọng dặn dò: “Giấu kĩ trong người.”
Lôi Lôi kỳ quái liếc cô bạn, tuy nhiên bốn cành hoa ngành cơ khí luôn luôn tin tưởng nhau vô điều kiện, từ ngày học đại học cả phòng chưa từng một lần hoài nghi những điều Bạch Tiên Tiên nói.

Thấy mặt bạn mình nghiêm túc như thế, Lôi Lôi không hỏi gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, nhét lá bùa vào trong túi.

Có phù chú hộ thân, đám cô hồn dã quỷ chảy nước miếng ròng ròng vây kín quanh cô cũng sợ hãi không dám tới gần, chỉ vo ve xung quanh.

Nhưng tên ria mép cứ đi một bên đường hăng say khấn vái, lũ cô hồn dã quỷ theo tiếng gọi, kéo đến ngày một đông hơn.

Toàn bộ đội ngũ đón dâu đều bị luồng ma âm tà khí vây kín, chẳng còn nhìn thấy người đâu.

Một người trong đoàn đón dâu khẽ lẩm bẩm: “Sao tự nhiên lạnh vậy nhỉ?”
Cũng may đoạn đường không dài, chả mấy đã đến nhà chú rể.

Tên ria mép quăng con gà trống sang một bên, vuốt râu, tỏ vẻ cao thâm nhắc nhở: “Hỉ Thần đã tới, gia đình cứ an tâm bái đường đi.”
Tạ Ý: “Bà đây nhổ vào.”
Đội ngũ đón dâu tản ra, cô dâu được chú rể cõng lên lầu.

Đám du hồn dã quỷ cũng theo đó xúm lại, Bạch Tiên Tiên cầm theo kiếm Lục Linh đứng ở cổng, ngăn toàn bộ lũ yêu tà bên ngoài.

Bóng quỷ lắc lư, lồng trong bóng người qua lại, hình ảnh khi đó thực sự vô cùng “Tráng lệ”.

Bạch Tiên Tiên như sát thần giáng thế, nhóm dã quỷ run rẩy không dám tới gần, nhưng chúng cũng không dễ dàng từ bỏ mục đích, vì vậy cứ lảng vảng xung quanh nhà chồng Lôi Lôi không chịu rời đi.

Họ hàng, bạn bè của cô dâu chú rể đều liếc nhìn Bạch Tiên Tiên với vẻ kỳ lạ.

Lúc này gã ria mép cũng bê chén trà, nghênh ngang đi đến, bị Bạch Tiên Tiên gọi lại: “Qua đây.”
Tên ria mép bực bội, cau có nói: “Thứ trẻ ranh há có thể nói chuyện ngang hàng với bề trên như thế?”
Bạch Tiên Tiên mỉm cười: “Nào.

Qua đây.

Tôi cho ông xem thứ này, đảm bảo cực kỳ thú vị.”
Gã ria mép: “Trẻ ranh.

Mất dạy.”
Dù nói thế những gã ta vẫn tò mò đi tới.

Chỉ thấy cô gái trẻ đưa tay ra chỉ trước trán gã, làm một động tác kết tay mà gã hoàn toàn không hiểu, lầm bầm niệm một câu: “Vạn Hối Linh Căn, Khai Mở Thiên Nhãn.”
Trước mặt một tia sáng lóe lên.

Gã ria mép theo phản xạ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, chén trà trên tay rơi xuống đất “Bộp” một tiếng, nước trà bắn tung toé.

Bạch Tiên Tiên vỗ vỗ vai gã, mỉm cười hỏi: “Tất cả đều là do chính ông gọi đến đó! Sao? Thú vị không?”
Sắc mặt gã ria mép tức tốc trắng bệch, sợ đến mức muốn hét lên, lại nghe cô gái trẻ bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “Đúng rồi hét to lên.

Để tất cả mọi người ở đây đều biết cái thứ lừa đảo như ông đã làm ra trò gì.”
Gã ria mép sợ hãi mím chặt môi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau lăn xuống, cả người gã run rẩy, mếu máo nói: “Đại sư tha mạng! Tôi… tôi không cố ý! Đây… đây là lần đầu tôi gọi Hỷ Dụng Thần tới kỹ năng còn chưa thuần thục.”
Tạ Ý và Lưu Vân thấy hành động của Bạch Tiên Tiên lập tức xúm lại, nghe thấy gã ria mép lắp bắp nói mấy lời kia chỉ hận không thể đạp lão vài nhát.

Tạ Ý: “Giờ còn xảo biện rằng nghiệp vụ chưa thành thục? Bà đây nhổ vào.

Tiên Tiên, ném thằng cha này cho quỷ ăn đi.”
Gã ria mép liên tục cầu xin tha thứ.

Bên cạnh có người lên tiếng hỏi thăm: “Đại sư? Ông không khoẻ à? Sao sắc mặt kém thế?”
Bạch Tiên Tiên buông tay, còn cẩn thận giúp gã chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, cực kỳ từ bi, bao dung đáp: “Không cần nói gì cả.

Giờ ôm lấy gà trống của ông, vứt chúng ở chỗ không người lui tới nào đó đi.

Hiểu chưa?”
Gã ria mép liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ.

Tôi hiểu.

Tôi đã hiểu.”
Trong mắt mọi người, gã vốn là đại pháp sư, làm gì cũng không thấy phi logic, còn Tiên Tiên cô với thân phận bạn của cô dâu, nếu ở nơi này tự vung kiếm, phất bùa trừ ma diệt yêu mới kỳ quái, khó chấp nhận.

Dù sao đây cũng là hôn lễ của Lôi Lôi, cô không muốn xảy ra mấy việc ồn ào không đáng có.

Bạch Tiên Tiên dặn dò Tạ Ý và Lưu Vân: “Hai cậu lên với Lôi Lôi nhé, tớ đi xử lý đám lâu bâu kia.

Xong việc sẽ quay lại.”
Hai người gật đầu, chờ cô bạn xách cổ gã ria mép đi, Lưu Vân mới thầm nghĩ: “Tớ cảm thấy Tiên Tiên nhà ta thật ngầu.”
Tạ Ý cũng gật đầu đồng tình: “Đúng… là ngầu như trái bầu.”
Gà ria mép ôm gà trống đi trước, Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh đi theo sau, du hồn dã quỷ dần dần bị đuổi ra khỏi viện.

Chờ cả hai đến một khu đất trống trên núi ít người lai vãng, Bạch Tiên Tiên mới dừng lại, rút ra một lá phù triệu hồi Đại trưởng lão hiển linh.

Đây là lần đầu ông được cô cháu gái triệu hồi ở bên ngoài thế này, vừa hiện thân đã thấy một đám dã quỷ lổn nhổn trước mặt, Đại trưởng lão lập tức hiểu ra.

Ông gọi hai gã quỷ sai lên, cầm dây buộc hồn trói toàn bộ lại, áp giải xuống âm ti.

Gã ria mép thấy cô gái trẻ này thế mà lại quen biết quỷ sai chốn âm ti, sợ đến mức tè ra quần, còn lo lắng cô sẽ cho đám quỷ sai tống mình xuống Địa Ngục.

Gã hoảng loạn, nằm co quắp trên đất, nước mắt nước mũi tèm nhem cầu xin tha thứ.

Đại trưởng lão khinh bỉ nhìn gã một cái: “Toàn bộ hành động của vạn vật đều được âm ti ghi chép đầy đủ, đợi ngày sau đến lãnh phạt đi.”
Chờ quỷ sai và đám cô hồn biến mất, ánh mắt tên ria mép nhìn Bạch Tiên Tiên chỉ một từ ‘kinh sợ’ không thể hình dung hết được.

Bạch Tiên Tiên rút kiếm chỉ về phía gã: “Trở về đừng có nói lung tung, về sau còn dám giả danh lừa bịp, hậu quả ông tự mà gánh lấy.”
Tên ria mép liên tục gật đầu.

Giải quyết xong đám dã quỷ, Bạch Tiên Tiên mới cảm thấy thanh thản, thoải mái, ung dung trở về dự đám cưới.

Gã ria mép chân tay co cóng, lom dom bước theo sau lưng cô.

Vừa tới cửa nhà chú rể đã nghe thấy tiếng mẹ Lôi Lôi gọi với ra: “Đại sư, ngài đi đâu thế, nhà tôi tìm ngài cả ngày nay.

Đây là hồng bao nhà chúng tôi gửi ngài.

Hôm nay ngài đã vất vả rồi.”
Bạch Tiên Tiên lạnh lùng liếc nhìn lão ta.

Tên ria mép bị doạ đến độ hít thở không thông, vội vàng từ chối: “Không không! Không vất vả chút nào cả! Tôi tôi tôi… tôi có chút việc, xin phép đi trước.”
Nói xong gã vội vàng cầm bọc đồ của mình, ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Mẹ Lôi Lôi mặt ngơ mày ngác: “Ủa đại sư!! Ngài còn chưa cầm hồng bao mà.”
Gã ria mép phất phất tay: “Đừng mà! Coi như quà mừng cưới của tôi đi! Chúc đôi bạn trẻ trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Mẹ Lôi Lôi cảm động nói: “Vị đại sư này tốt quá.”
Bà vui vẻ mỉm cười, nhìn về phía Bạch Tiên Tiên: “Nhỉ?”
Bạch Tiên Tiên: “Dạ vâng.

Đúng ạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui