Trường Môn Oán


Ngày lên, mặt trời lặn, mây lên rồi lại tạnh, ta trờ thành một người có thói quen an tĩnh nhìn bầu trời.
Cho dù triều đình biến ảo như thế nào, cuộc sống trong cung của ta chỉ còn lại một chữ: “Tĩnh”
Một năm rồi một năm lặp lại. Ta thầm lặng nghĩ đến cuộc sống bên ngoại, đột nhiên lại phát hiện, thì ra cả đời này từ lúc gặp Lưu Triệt, ta bắt đầu lâm vào trạng thái bị động. Từ ngày hắn hứa một câu Kim ốc tàng kiều, luôn có người không ngừng thúc đẩy ta về phía hắn. Ban đầu là mẫu thân và hoàng thúc, sau đó lại là ngoại tổ mẫu, thái hậu, thậm chí là Lưu Triệt hay bản thân ta, mãi đến khi vào Trường Môn, ta mới có thể là chủ của chính mình.
Đưa tay đặt trên Tương Tư, thanh âm quen thuộc lại ngân lên tiếng. Ta cũng không muốn nghĩ đến nữa, thứ gì cũng không tốt đẹp bằng mộng.
Ở Tiêu Phòng điện, Triệt Nhi càng lúc càng ít đến, mà sau khi bọn ta tranh cãi ầm ĩ, ta cũng dần mệt mỏi. Nhưng lại có cảm giác chán ghét cuộc sống. Đâu là lần cuối ta và Triệt Nhi ở cạnh nhau mà không cãi nhau? Dường như đã rất lâu rồi.

Triệt Nhi ngồi sau án, phê duyệt tấu chương. Ta nhìn đường cong trên gương mặt nghiêm nghị của hắn, hơi sững sờ. Khắc khẩu nhiều năm như vậy, tính cách của ta thì ra đã thu lại không tí.
“Hồ đồ” – Một quyển thẻ tre bị Triệt Nhi quẳng xuống đất.
“Vô liêm sỉ” –Lại một quyển khác bay đi.
“Rầm” một tiếng, tất cả tấu chương trên án trong nháy mắt bị đẩy xuống. Ta ngây người nhìn hắn, không biết phải làm sao.
Triệt Nhi cũng không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của ta, bước tới trước án, lo lắng đi qua đi lại.
Ta không biết làm sao, vội nhặt một thẻ tre bị vứt trên mặt đất lên, mơ hồ nhìn thấy:

“Đường Ấp Hầu phủ, Trần…” Ta mở thẻ tre ra, chăm chú xem xét.
Thì ra Triệt Nhi nổi giận là do thẻ tre này. Một quyển như thế nhưng đều là thảo phạt Đường Ấp Hầu phủ, Trần gia.
Nhìn thấy thân ảnh Triệt Nhi lo âu, tâm ta cũng dần lạnh lẽo. Ta không biết tại sao lại miên man suy nghĩ, có phải cũng có một ngày, hắn sẽ xem ta giống như thẻ tre này, quẳng ta ra khỏi lòng hắn? Vừa nghĩ đến đã kiên định lắc đầu phủ định. Đó là Triệt Nhi của ta mà…
Nghĩ đến cuộc sống trước đây, cũng không thê lương như tưởng tượng. Nửa đời nhớ lại, Lưu Triệt dường như chiếm hết toàn bộ. Cũng rất tốt, trước khi Vệ Tử Phu xuất hiện, ta đều có được những điều tốt đẹp
Có khi ta nghĩ, ta hận Lưu Triệt sao? Hắn phụ ta, ta nên hận hắn. Nhưng hắn lại là đế vương. Ta có thể hận sao? Chẳng lẽ đi cầu xin hắn? Hận hay không hận, ngay cả chính ta cũng không rõ ràng lắm. Hoàn cảnh trở thành như hiện giờ, đến tột cùng là ai sai?
Cứ như vậy rất nhiều năm, ta ngày ngày đều ở Trường Môn nhìn mặt trời lên rồi lại lặn, từng chút một suy ngẫm, nhìn hắn nâng đỡ Vệ thị, đuổi Hung Nô, hoành đồ bá nghiệp…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận