Trường Môn Oán


“Mẫu thân, con muốn gặp hắn.” –Gương mặt ta tái nhợt quỳ trước mặt mẫu thân, không khí trầm lặng trong tuyệt vọng.
Mẫu thân lại khó xử quay đầu đi, thân thể không ngừng run rẩy.
Quang cảnh giằng co như thế bất quá chỉ kéo dài một chén trà nhỏ. Mẫu thân bất đắc dĩ mở miệng: “A Kiều, cùng mẫu thân quay về Đường Ấp Hầu phủ đi, đừng dính vào những việc này nữa, được không con?”
Nhìn thấy lệ quang trong ánh mắt bất lực của mẫu thân. Người đó cho dù là lúc ta bị phế truất vào Trường Môn vẫn là mẫu thân cao quý kiên cường như trước, thế mà nay lại yếu ớt như thế. Rất lâu sau đó, ta lẳng lặng nói: “Mẫu thân, gặp hắn một lần, sau đó con sẽ theo người về Đường Ấp Hầu phủ”
Ta không biết mẫu thân dùng biện pháp gì để Lưu Triệt xuất hiện trước mặt ta, nhưng chạng vạng ba ngày sau, hắn quả thật lấy tư thái cao quý, quần áo huyền y xuất hiện ở Trường Môn. Lúc đó ta toàn thân mặc áo trắng, sắc mặt tái nhợt, chẳng nửa điểm tân trang, dùng đôi chân trần đứng chắn trước mặt hắn.
Lúc này, hắn đã không còn vì không con nối dõi mà phiền nhiễu, cho nên ta nói ra vấn đề của mình rất bình tĩnh.

“Bệ hạ, hài tử của ta, rốt cuộc là mất như thế nào?”
Hẳn là mẫu thân đã nói qua với hắn, cho nên khi nghe được vấn đề này, hắn cũng không kinh ngạc, ánh mắt cũng chỉ lóe qua, có chút trầm ngâm. Vốn hắn đã cao hơn ta một cái đầu, lại lấy tư thái cao ngạo, thản nhiên nói: “A Kiều, trước có Lữ gia tham gia vào chính sự, sau đó lại có Bạc thị, Đậu thị. Trẫm không thể nuôi dưỡng thêm một Trần thị, cho nên A Kiều nàng… không thể có đứa con của trẫm.”
Hắn trả lời bình thản như thế, nghe không ra nửa phần áy náy, lại khiến ta trở tay không kịp. Ta nên đáp lại thế nào đây? Trong mắt khô khốc khiến ta không thể rơi ra lệ, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó nhìn hắn. Sau một lúc lâu, rốt cuộc ta cũng cung kính cúi người, gạt bỏ chua xót mà thốt ra bốn chữ: “ Cung tiễn bệ hạ.”
Dứt lời, ta liền xoay người đi, nước mắt rơi xuống. Phía sau vang lên tiếng quần áo ma sát vào nhau, âm thanh bước đi càng lúc càng xa. Ta lại xoay người, nhìn thấy bóng dáng cao to nọ, tất cả oán hận tựa hồ đều tiêu tán. Khóe miệng ta nở ra một nụ cười. Với bóng dáng xa hoa cao quý nhất thế gian kia, ta dùng thanh âm khàn khàn nói: “Triệt Nhi, kiếp sau, ta cũng không muốn gặp lại ngươi.”
Dứt lời, ta bèn xoay người, không hề lưu luyến cất bước.
Mẫu thân đã để ta gặp Lưu Triệt, ta liền phải theo lời người quay về Đường Ấp Hầu phủ. Ngọc Hành bận rộn thu dọn, ta ngồi trước cửa sổ, mở ra lụa bạch quyên, yên lặng viết. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, từng rặng mây đỏ nhuộm đầy trời chiều.
Ngọc Hành cầm phong thư của ta trong tay đi đến Tuyên Thất điện. Ta nói với nàng, ta muốn nàng nhìn thấy Lưu Triệt xem xong mới được trở về.
Trong Trường Môn cung trống rỗng, ánh đèn hỏa minh cuối cùng cũng bị dập tắt, chỉ còn lại mình ta cô độc ngồi trước cửa sổ, tâm tư lưu luyến.
Một lần nữa lại cài lên Phượng Sai châu hoàn vốn đã nằm sâu trong rương đầy tro bụi, ta ăn mặc tươm tất, quần áo đỏ rực. Trâm phượng hoàn triêu châu nhè nhẹ lay động. Ta ôm đàn Tương Tư, đặt lên bàn đu dưới tàng hoa lê trong đình. Bàn đu có chút dập dềnh lay động, kéo hoa lê bay xuống, phảng phất như tuyết rơi.
Ta từng hơn một lần ảo tưởng, Triệt Nhi sẽ nắm lấy tay ta, cùng ta ngắm hoa lê rơi. Đóa hoa màu tuyết dừng ở giữa không gian, có phải chúng ta có thể cùng nhau đi đến bạc đầu?
Thế nhưng hắn chưa từng đặt chân dưới tàng lê rực rỡ này. Lần duy nhất hắn bước vào Trường Môn là để nói cho ta biết hắn giết con của chúng ta như thế nào. Mà lúc đó hoa lê đã sớm rơi hết.

Phương bắc có giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, giai nhân gặp mấy lần?
Tiếng ca du dương không biết vì sao tối nay lại rõ ràng đến vậy, ta mơ hồ nghe được có tiếng ca, nhưng lại không rõ lắm nàng ta đang hát cái gì.
Nguyên Tiêu năm đó, Triệt Nhi dưới ngọn đèn dầu nắm lấy tay ta, truyền nhau ngọn đèn Lưu Ly Cung. Ánh đèn lưu chuyển, lòng ta tràn đầy vui mừng nghe hắn mở miệng, cười dưới ánh nến đầy trời: “A Kiều, ta thích nàng…”
Ta đi qua các điện trong Trường Môn cung lạnh lẽo, để lại một con đường đầy ánh lửa. Ngọn lửa kia giương nanh múa vuốt cắn nuốt từng kiến trúc tinh xảo trong điện, mà ta chỉ quần áo đỏ chậm rãi đi trên đất, thong thả nhưng kiên định dời bước chân trở lại tẩm điện.
Ngọn lửa dần dần nuốt chửng Trường Môn lạnh lẽo, mà ta lặng lẽ đứng trong ánh lửa bừng bừng, nghe xa xa tiếng nhân sinh dần ầm ỹ, khóe miệng không tự giác giương lên. Đèn Lưu Ly Cung trong tay bị vứt trên mặt đất, mặc cho nó ngã đến dập nát. Tình yêu của ta, thì ra từ lâu đã được định trước, giống như ngọn đèn này, tuy hoa lệ nhưng lại yếu ớt không vượt qua được. Khi ngọn đèn phồn hoa tan mất, sợ rằng ngay cả cái xác tái nhợt bên ngoài cũng chẳng còn.
Năm đó, trong nhà giam Đình Úy phủ âm u ẩm ướt, Vinh ca ca hy vọng ta cả đời không hối hận, đó là câu cuối cùng huynh ấy để lại cho ta. Cho đến lúc này, ta vẫn dứt khoác như cũ.
Năm ấy, ta trượt ngã từ trên cây phù dung xuống, ngã vào lồng ngực non nớt của Lưu Triệt, tâm liền như đám mây rơi vào đáy biển vô tận. Cả đời này, chuyện ta làm tốt nhất, không phải giúp Triệt Nhi đoạt được ngôi vị Hoàng đế, mà là ta dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu hắn. Ta chỉ muốn cùng hắn giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn, cũng không nghĩ cuối cùng sẽ bị thiên hạ lãng quên. Ta không hối hận.
Giường lạnh như băng. Trải qua rất nhiều năm rồi mà ta vẫn không quen được. Nhưng lúc này đây, ta mỉm cười nằm xuống, lẳng lặng nằm trên chiếc giường mình đã ngủ rất nhiều năm, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Thế giới này quá mức giả dối. Ta cũng không hy vọng nhìn thấy chân tướng cuối cùng.
“Người trong lòng trẫm, dù là kiếp này hay kiếp sau, chỉ duy nhất một mình A Kiều…”
Trong đầu đột nhiên lại hiện lên những lời này. Nhớ đến dáng vẻ Lưu Triệt năm đó, khóe mắt lại đọng lại một giọt lệ. Ánh nến cuối cùng trong Trường Môn cung cũng rơi xuống, bình yên đi vào giấc ngủ…
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, quay đầu lại năm ấy, đảo mắt lệ rơi đầy mặt.
–oo0oo–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận