Trường Môn Phú


Hết thảy bi kịch của ta, phát sinh vào một mùa hè đẹp đẽ.
Năm ấy mùa hè tiết trời thật sự rất tốt, tuy rằng mặt trời chiếu sáng rạng rỡ cũng không thấy nóng, đôi lúc có gió nhẹ thổi qua, khiến người ta cảm giác man mát nhè nhẹ, hoa sen trong ao nở xinh xắn, hoa trắng nõn thanh nhã, lá sen xanh thẫm lay động trong ao, như một bức bách hoa tranh kỳ họa.
Sinh nhật của Triệt, cũng là ở mùa hè. Ngày đó, tỷ tỷ của chàng là Bình Dương công chúa mời chúng ta đến phủ sum họp, chúng ta vui vẻ đáp ứng.
Bình Dương là tỷ tỷ đồng phụ đồng mẫu với Triệt, tình cảm phá lệ thật khăng khít, bọn họ thoải mái nói chuyện, không có gì giấu nhau, tình cảm thân thiết biểu hiện ra ngôn ngữ. Khi ta tiến cung thì Bình Dương đã sớm xuất giá nhiều năm, cho nên ta và Bình Dương không quen thuộc lắm, thản nhiên xã giao vài câu, khách sáo chút ít, ta liền không thú vị ngồi một bên.
Không biết bọn họ nói cái gì, đại khái là nói nhỏ vài chuyện đi, bọn họ cười rất vui vẻ. Bình Dương công chúa bỗng nhiên ngừng cười nói. “Đệ đệ ngoan, hôm nay là sinh nhật đệ, tỷ tỷ chuẩn bị cho đệ một tiết mục hay, đệ cần phải tận hứng!”. Dứt lời, vỗ tay hai cái, tiếng nhạc phiêu nhiêu vang lên.
Trong tiếng nhạc tuyệt vời, một nhóm nữ nhân mặc áo xanh bắt đầu múa, tay áo dài xòe mở, thân thể mảnh mai uyển chuyển múa cực kỳ đẹp, ta cũng muốn múa, chỉ tiếc hiện tại ta đã là quốc mẫu của một nước, không thể tùy tiện như trước kia.
Đang lúc ta đang nghĩ ngợi, làn điệu lại chuyển, âm nhạc chầm chậm như tiếng thiếu nữ thở dài, trong âm vang nhu hòa đó, một nữ tử áo trắng phiêu dật lướt vào, vừa ca vừa múa, mặt nàng rất đẹp, mắt sáng như sao, chọc người mơ màng, vòng eo của nàng tinh tế đến nỗi mỗi bước ca múa tưởng như tùy thời đều có thể bẻ gãy, khiến người vô hạn trìu mến.
Thật sự rất xinh đẹp, ta nhìn hồ sen ca vũ trước mắt, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Triệt xem vô cùng cao hứng, chàng nhướn mày cười rạng rỡ. “Nữ tử áo trắng này là ai? Kỹ thuật múa thật sự ngang ngửa hoàng hậu của trẫm!”.
Bình Dương công chúa nở nụ cười, sau đó dùng giọng nói thanh thúy cho chúng ta biết. “Tên nàng là Vệ Tử Phu!”.
Đêm đó, Triệt say khướt trở về.

Ngày thứ hai sau khi lâm triều, Triệt đến chỗ ta, nhưng lần này chàng không ôm ta như những lần trước, cả người muốn nói lại thôi, tâm thần không yên, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đi ra trước dìu chàng ngồi xuống, tự tay châm cho chàng một chén trà, cười hỏi. “Hoàng thượng có việc sao, muốn nói với A Kiều chuyện gì à?”.
“Ừm!”. Chàng do dự một chút, lại vẫn nói ra. “Sáng nay Bình Dương công chúa dâng tấu chương khuyên trẫm nạp phi, quần thần cũng nhất thanh đồng ý!”.
Xoảng! Ta cứng đờ, chén trà trên tay rơi xuống đất, nát vụn.
“Có bị sao không?”. Triệt vọt lại đây, giữ chặt tay của ta, vội vã nhìn xem ta có bị thương không.
Ta đẩy chàng ra, lùi về sau, lạnh lùng hỏi. “Vì cái gì?”.
Triệt chần chờ một chút, nói. “Quần thần thấy trẫm đại hôn một năm vẫn chưa có con nối dòng, suy nghĩ vì cơ nghiệp Đại Hán thiên thu muôn đời, muốn trẫm lập phi”.
Ta cười lạnh, chúng ta đại hôn mới chỉ một năm, không có con thì có gì ngạc nhiên? Chúng ta còn trẻ như vậy, đại thần các ngươi, thật sự nhàn quá!
Ôm tia hy vọng cuối cùng, ta hỏi. “Vậy còn chàng? Chàng nói thế nào?”.
Triệt trốn tránh ánh mắt của ta, quanh co. “Trẫm đã chuẩn tấu!”.
Tiếng nói của hắn tuy rằng rất nhẹ, nhưng với ta mà nói lại chẳng khác gì tiếng sét.
Ta đỡ lấy cái bàn, giữ ình không ngã xuống, chua sót hỏi tiếp. “Chàng không yêu thiếp sao?”.
“Không, ta vẫn yêu nàng!”. Triệt xông lên ôm lấy thân hình đã muốn lạnh lẽo của ta, ôm ta thật chặt, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn truyền qua ta, nhưng ta vẫn lạnh.

Hắn kích động nói. “Ta vẫn yêu nàng như trước, nhưng dù gì trẫm vẫn là vua của một nước!”.
Vua của một nước thì sao, vua của một nước có thể có tam cung lục viện, tả ủng hữu ôm, có thể bất trung với tình yêu của chính mình sao?
Ta cười khổ một tiếng, thản nhiên nói. “Nàng đẹp hơn ta, có phải không?”.
Triệt ngẩn người, nói. “Không, A Kiều, vẻ đẹp của các nàng khác nhau, nàng là một đóa mẫu đơn kiều diễm, xinh đẹp mà cao quý, còn nàng ấy như một đóa sen trắng thanh nhã, tươi mát nhu nhược”.
Ta biết nữ nhân kia là ai.
Đẩy hắn ra, ta cười lạnh, nhìn thấy ánh mắt hắn, ta trào phúng.“Đúng vậy, ta là mẫu đơn, nàng là sen trắng, vậy kế tiếp thì sao? Có phải sẽ có hải đường, mạt lị*, thu cúc, đông mai không? Ngự hoa viên lý còn trăm hoa đua nở nữa là”.
*Mạt lị = hoa nhài.
Triệt có chút giận, đứng sững ở đó. “A Kiều, nàng không cần cố tình gây sự, ta đã chịu nhún nhường rồi, nàng còn muốn thế nào nữa?”.
Ta im lặng, hắn là hoàng đế mà còn không biết thì ta làm sao biết? Mà dù có biết thì hắn sẽ làm cho ta ư?
Thấy ta không nói, Lưu Triệt bước đến ôm ta, dịu dàng nói. “Mặc kệ thế nào, nàng vẫn là hoàng hậu tôn quý của ta, là ánh trăng độc nhất vô nhị của ta!”.
Ta lạnh lùng ngắt lời hắn. “Phút giây này, ta không muốn là hoàng hậu, không muốn là ánh trăng gì nữa, ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, một nữ nhân yêu cầu trượng phu trung trinh với mình!”.

Lưu Triệt biến sắc, âm trầm đến đáng sợ. “Nàng đang yêu cầu một trượng phu làm hoàng đế trung trinh với nàng sao? Ngay cả ta muốn thì thần dân thiên hạ có thể không? Nàng nói thử xem hoàng đế nào chỉ có một hoàng hậu? Tam cung lục viện là biểu tượng cho thân phận tôn quý của một hoàng đế nàng có hiểu không? Huống chi, nạp phi không có nghĩa ta phản bội tình cảm với nàng, ta vẫn yêu nàng, sủng nàng như xưa…”.
Nạp phi còn không có nghĩa gì ư? Ngươi và một nữ nhân khác tóc mai vành tai chạm vào nhau còn không có nghĩa gì ư? Vậy cái gì mới có nghĩa?
Ta bi ai nhìn hắn, lần đầu tiên cảm giác chúng ta xa cách đến thế.
Ta cắn răng, thốt ra từng chữ một, lời nói lợi hại đánh thẳng lên khuôn mặt tuấn dật của hắn. “Lưu Triệt, ngươi đúng là đồ khốn kiếp!”.
Triệt giận dữ, giơ bàn tay lên định cho ta một cái tát, ta ngửa đầu không né tránh, quật cường nhìn hắn, mặt hắn lại biến đổi, kìm nén phẫn nộ trong nội tâm, thu tay lại, nghiến răng nói.“Niệm tình nàng vi phạm lần đầu, lần này tha cho nàng, nếu có lần sau nhất định ta sẽ không bỏ qua!”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi, không có nửa phần lưu luyến.
Kim ốc phát sáng, lần đầu tiên cho ta cảm giác nó chói mắt thật sự.
Ba ngày sau, không để ý đến ta kiên quyết phản đối, Lưu Triệt nạp Vệ Tử Phu làm phi, phong làm phu nhân.
Từ đó về sau vài ngay Triệt vẫn đến tìm ta, nhưng bị ta cự tuyệt ngoài cửa không gặp, khí phách như hắn, kiêu ngạo như hắn, sao chịu được cơn giận không đâu như thế, dần dần hắn cũng không đến nữa.
Mẫu thân Quán Đào cũng đã biết chuyện từ thái hậu cữu mẫu, tận tình khuyên bảo ta, mẫu thân nói. “A Kiều, ta mặc dù là công chúa cao quý, gả cho phụ thân con rồi, vinh quang cả đời ông ấy đều do ta mang đến, vậy mà ông ấy vẫn cưới ba vợ bốn nàng hầu đó thôi, đây — là quyền lực của nam nhân!”.
Cữu mẫu nói. “Lịch đại hoàng đế, người nào không tam cung lục viện bảy mươi hai phi, mà Triệt nhi đến giờ mới lập phi, A Kiều, nghĩ thoáng đi, thân là quốc mẫu một nước, lòng dạ nhất định phải rộng rãi!”.
Ta bỗng nhiên có chút nhớ nhung, ta chỉ muốn đuổi theo một đoạn tình yêu hoàn mỹ trinh trung, có sai ư? Ta chỉ nghĩ độc chiếm trượng phu của ta, có sai ư? Dựa vào cái gì nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, dựa vào cái gì hoàng thượng có thể tam cung lục viện, thật đáng buồn là mẫu thân và cữu mẫu, hai nữ nhân cơ trí như thế, đến cuối cùng vẫn chết lặng chấp nhận đúng sai hết thảy.
Mẫu thân và cữu mẫu đau khổ khuyên ta đi xin lỗi Lưu Triệt, ta không đi.

Ở trong phòng buồn mấy ngày, thực tại có chút khó chịu, hôm nay, ta đi vào ngự hoa viên.
Hương thơm vẫn tràn đầy như cũ, muôn hồng nghìn tía vẫn như cũ, suy nghĩ của ta lại phiêu đãng trở về lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, ở trong này, ta từng nâng bước múa trong gió, ở trong này, hắn từng hằng ngày luyện võ.
Một tiếng cười duyên dáng phá vỡ suy nghĩ của ta, ta sững người, ở nơi không xa, ta gặp Lưu Triệt đang ôm nữ tử áo trắng kia, gắn một đóa hoa tươi kiều diễm lên tóc mai nàng, nữ tử cười duyên, bàn tay uốn éo chậm rãi vòng qua bả vai hắn.
Ta đứng ở nơi đó, như một bức tượng đá, không thể di động, không nói nên lời, không thể hô hấp, không thể tự hỏi.
Triệt phát hiện ra ta, trong mắt ánh lên một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh đã bị lạnh lùng thay thế. “Hoàng hậu nhã hứng, đến ngự hoa viên ngắm hoa”.
Ta cũng đáp lời. “Hoàng thượng nhã hứng cũng không phải rất tốt đó sao? Không chỉ ngắm hoa, còn có thể ngắm mỹ nhân!”.
Sắc mặt của Triệt càng thêm lo lắng, sau đó hắn cười nói. “Phải! Tử Phu, mau tới bái kiến hoàng hậu!”.
Nếu hắn muốn đánh ta một tát, thì hắn đã thành công, lửa giận thiêu đốt tất cả lý trí của ta, khi Vệ Tử Phu hành lễ với ta, ta ngăn cản nàng. “Không cần”. Rồi lạnh lùng nhìn Lưu Triệt, ta nói. “Hoàng thượng, người thật đúng là rất giỏi, cư nhiên có thể dùng một kỹ nữ hèn mọn vũ nhục ta, ta đường đường là quận chúa con gái Đại Hán công chúa, một quốc mẫu, thế nhưng bại dưới tay một kỹ nữ”.
Vệ Tử Phu tái xanh mặt, môi run lên, bộ dáng tùy thời sẽ té ngã, Triệt đỡ lấy nàng ta, giọng nói còn lạnh hơn băng. “Không cần đàm thân phận với trẫm, mẫu thân của trẫm là Vương hoàng hậu, xuất thân của bà cũng không hiển hách, nhưng bà so với những kẻ tự xưng là vương tôn công chúa các ngươi còn cao quý hơn một ngàn lần”.
Ta biết mình nói lỡ, cũng biết Triệt canh cánh trong lòng việc hai mẫu tử hắn luôn bị Bạc hoàng hậu xuất thân cao quý khi dễ ra sao. Ta bỗng nhận ra, ta và Bạc hoàng hậu bị phế, Vệ Tử Phu và Vương hoàng hậu mẫu thân của Triệt, vận mệnh của chúng ta quả thực tương tự, một khắc đó, ta rùng mình.
“Chờ một chút”. Lúng túng gọi lại Triệt đang mang Vệ Tử Phu rời đi, ta ngây ngốc hỏi một câu. “Ngươi sẽ biếm ta vào lãnh cung đúng không?”.
Vai Triệt run lên, không quay đầu lại, tiếng nói của hắn cũng đã đủ xé rách tâm can ta. “Không cần, không có trẫm, tòa kim ốc của ngươi cũng có khác gì lãnh cung?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận